Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Từ hôm đó trở đi tới nay cũng đã gần 1 tuần rồi, Chu Tử Du vẫn chưa trở lại cửa tiệm của Sa Hạ.

Thấu Kỳ Sa Hạ mỗi ngày đều trở nên ngu ngốc ngồi trong tiệm đợi người kia xuất hiện, nhưng mỗi ngày đều một kết quả, chẳng có sự xuất hiện nào cả. Có lẽ Chu Tử Du sẽ không quay lại rồi.

Tại sao bản thân nàng lại quan tâm đến sự hiện diện của cô như thế chứ? Ngay cả Thấu Kỳ Sa Hạ còn chẳng hiểu được cơ mà. Ở Chu Tử Du có cái gì đó rất khiến nàng để tâm.

Giọng nói ấm áp? Cái cách cô bắt chuyện kì lạ với nàng? Hay việc cô đang thiếu tiền nàng?Chẳng biết nữa, Sa Hạ cũng không muốn nghĩ nhiều. Bản thân cũng đã đợi gần một tuần rồi, có lẽ người kia cũng quên bén việc cần trả tiền rồi.

~ leng keng ~

Đột nhiên âm thanh của tiếng chuông va chạm nhau vang lên. Thấu Kỳ Sa Hạ theo thói quen cúi người nói lớn

- Xin chào quý khách ạ

Chuông cửa tiệm vừa được Nhã Nghiên đem sang gắn cho cửa tiệm. Nhã Nghiên nói sắp tới sẽ không đến đây được nhiều, nên gắn chuông cửa để nàng dễ nhận biết khi nào có khách. Quả thật món đồ này rất hiệu quả, càng rất hiệu quả hơn khi dành cho kẻ mù như nàng.

- Xin chào, cô chủ tiệm hoa xinh đẹp

Nụ cười trên môi nàng chợt cứng lại, gương mặt có chút sững sờ, tay nàng lúng túng muốn cầm lấy cây gậy bên cạnh để di chuyển ra khỏi khu vực gói hoa.

- Đến rồi, là xuất hiện rồi - Sa Hạ miệng lẩm bẩm, trong lòng có chút vui mừng.

Sa Hạ bị ông trời lấy đi đôi mắt, nhưng cũng thật công bằng khi ông ấy cũng cho nàng một thính giác và trí nhớ tốt. Giọng nói này dù chỉ nghe được vài lần nhưng đã khắc cốt ghi tâm nàng rồi, nàng không thể quên được.

Chu Tử Du cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

- A.....

Thấu Kỳ Sa Hạ vì hấp tấp mà vô tình va vào cạnh bàn liền té ngã xuống phía trước. Chu Tử Du trông thấy , liền phản ứng chạy tới, nhanh đưa tay ôm lấy nàng, lực ôm quá mạnh liền khiến cả hai cùng ngã xuống đất.

Tử Du thở phào một cái khi nhìn thấy người kia yên ổn đang nằm trên cơ thể mình. Tay ở eo người kia cũng siết chặt hơn, thơm thật.

- Không bị thương chứ?

Sa Hạ cứ nghĩ bản thân sẽ được tiếp đất một cách đau đớn nhưng không ngờ hiện thực lại là nằm trong lòng người kia. Mặt nàng đỏ chót vùi vào lòng ngực của Tử Du

- K-không

Tử Du "ừm" một cái nhẹ trong cổ họng, miệng nén tiếng cười . Người này dễ thương thật đó, mặt đỏ lên nhìn chẳng khác gì một con sóc bị nướng chín.

Nhưng Chu Tử Du phải công nhận rằng, mùi hương của nàng thật sự rất dễ chịu nha. Bản thân cô vừa trở về từ chuyến công tác ở Hàn, bản thân mệt mỏi chết đi được, nhưng vì bóng dáng của người này cứ ám ảnh tâm trí cô mãi, vẫn là quẹo xe chạy ghé sang đây để gặp nàng. Nhìn nàng nằm trong lòng như vậy, mọi mệt mỏi đều tự nhiên biến mất cả. Cô thoải mái nằm im dưới sàn để mặc cho con sóc chín kia nằm trên người mình.

Còn Sa Hạ trái ngược lại với tâm trạng thoải mái của người kia. Hiện giờ trong lòng nàng rất nhiều câu hỏi muốn hỏi. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì những thứ đó, nàng vốn dĩ chẳng có tư cách để hỏi.

Nàng đưa tay vớ lấy cây gậy của mình rồi đứng dậy, Tử Du có chút tiếc nuối những cũng không nói gì, đứng dậy cùng nàng. Tay cô vẫn không quên đỡ lấy nàng, nhưng vừa đụng đến đã bị Sa Hạ lạnh nhạt đẩy ra , bản thân nàng cũng có chút ngại ngùng khi tiếp xúc thân mật với người kia, nên tử giác đứng cách xa Tử Du một đoạn.

Nhưng nàng nào có biết, Chu Tử Du chỉ cần thấy nàng lùi ra xa thì bản thân cô đã tiến tới gần hơn một đoạn. Bây giờ hai người họ đứng cạnh như rất gần, nhưng cô vẫn chừa đủ một khoảng để không cho nàng nhận ra mà lùi nữa.

- Tử Du........đã làm gì suốt một tuần vậy?

Do dư hồi lâu, Sa Hạ vẫn không chịu nổi liền lên tiếng hỏi người kia. Nàng có chút lo sợ vừa mong đợi. Chu Tử Du sẽ trả lời nàng chứ? Hay cô sẽ nói nàng chỉ là một người bán hoa vừa quen biết, chẳng có tư cách gì để hỏi những câu như vậy cả . Nhưng sâu trong trái tim nàng, Sa Hạ vẫn mong người kia trả lời mình, cho mình một đáp án.

- công ty con bên Hàn có chút việc nên em phải bay sang đó. Sao thế?

- Không có gì...........- Sa Hạ lắc đầu, nàng lẩm bẩm trong miệng " cứ nghĩ em quên luôn tôi rồi " .

Nàng cứ nghĩ bản thân đã nói rất nhỏ, người kia chắc chắn sẽ không thể nghe thấy, nhưng có lẽ nàng nghĩ sai rồi. Chu Tử Du nghe thấy tất cả, miệng không tự chủ mà cười một cách ôn nhu.

- Bởi vì có chút đột xuất nên không thể ghé qua chị báo một tiếng. Xin lỗi chị

Sa Hạ kinh ngạc, Chu Tử Du đột nhiên lại nói xin lỗi mình, trong lòng vừa có chút ngọt ngào vì bản thân xem ra cũng có chỗ đứng trong lòng người này, vừa có chút lo lắng, có phải bản thân làm cho cô thấy phiền toái không? Đột nhiên lại giận dỗi để người ta phải xin lỗi, vốn dĩ chuyện này cô còn chẳng có lỗi gì.

- Hay hôm nay em dẫn chị đi ăn một bữa nhé, em sẽ bao. Coi như lời xin lỗi vậy

- K-không cần đâu. Chị không thích ăn ngoài - Sa Hạ gượng cười từ chối . Bản thân lại phải bịa một lời nói dối.

Nàng bị mù mà, xuất hiện cùng cô ở những nơi đông người như vậy, thật sự không muốn. Tử Du qua lời của Nhã Nghiên kể, thì cô cũng là một người có tiếng, rất được báo chí săn đón vì doanh nhân trẻ. Đột nhiên xuất hiện cạnh đứa mù như nàng, chắc chắn sẽ liên lụy đến cô.

- Vậy về nhà chị, em nấu cho chị ăn? - Chẳng biết dựa vào đâu mà Chu Tử Du lại đưa ra lời đề nghị có chút kì lạ như vậy. Ngay cả cô cũng thấy thế.

- Hả? Không cần đâu, phiền em lắm

- Em không thấy phiền, em cũng rất thích nấu ăn, nhưng trước giờ em nấu chưa từng có ai ăn hết, hay sẵn đây chị ăn rồi nhận xét cho em luôn - Tử Du nhanh trí đưa ra một lí do không còn đường để nàng từ chối.

Lý do của cô, chẳng hiểu sao vào tai nàng lại trở thành mật ngọt, cả lòng nàng đều tràn ngập sự ngọt ngào. " chưa từng có ai ăn hết" chẳng phải nếu bây giờ nàng ăn sẽ là người đầu tiên sao? Là người đầu tiên được ăn món cô nấu đó.

- Ừm, vậy đợi chị một chút nhé, chị dọn lại bên trong một chút - Sa Hạ bị suy nghĩ của mình làm cho có chút ngượng ngùng, nàng vội quay người, tay siết chặt cây gậy tìm đường đi vào bên trong.

- em đợi chị

Tử Du nhìn bóng lưng của người kia đi vào bên trong ,bản thân lại không tự chủ mà vẽ nên một nụ cười trên mặt. Ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên ôn nhu xen lẫn dịu dàng hơn.

Ánh mắt này, cô chưa từng dành cho ai.

Cũng từ khoảnh khắc này, Chu Tử Du đã không nhận ra, trong lòng mình đã vì người này mà bừng lên một ngọn lửa nhỏ của tình yêu. Và sau này, dần dần, dần dần, nó càng trở nên mạnh mẽ và rực đỏ hơn nữa. Chẳng cách nào dập tắt được.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com