Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Khoảnh Khắc Định Mệnh Nơi Ngưỡng Cửa Sinh Tử

Không khí trong thư phòng của Vua tối cao đặc quánh như thủy ngân, nặng trĩu bởi phán quyết sinh tử. Lời tuyên bố của ngài - một bản án và cũng là một cánh cửa - treo lơ lửng giữa Faye và Nữ hoàng. Faye, dù ý thức mờ nhạt như ngọn nến trước gió, vẫn cảm nhận được sự giằng xé trong Yoko. Nàng ta nhìn Faye, ánh mắt đỏ rực cháy lên một nỗi đau đớn dữ dội, sự tiếc nuối và một thứ bản năng chiếm hữu nguyên thủy.

Cuối cùng, một sợi tơ mong manh của ý chí đã kết nối Faye với Yoko. Nàng khẽ nắm lấy tay Nữ hoàng, một cử chỉ yếu ớt nhưng chứa đựng cả một lời thỉnh cầu im lặng: "Hãy làm điều đó. Hãy cứu ta." Cái chết không phải là kết thúc nàng khao khát, không phải khi nàng đã tìm thấy sợi dây gắn kết mình với thế giới mới này, với chính Yoko.

Yoko nhìn sâu vào đôi mắt mờ ảo của Faye, một tia hiểu rõ xẹt qua. Nàng ta siết chặt tay Faye, một cái gật đầu nhỏ, nặng trĩu như đá tảng. "Được rồi." Giọng nàng ta khẽ khàng, tựa như một lời hứa được khắc sâu vào xương tủy, nhưng cũng là sự chấp nhận một định mệnh không thể tránh khỏi.

Vua tối cao, vẫn đứng đó với vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ, khẽ gật đầu, ánh mắt vàng kim ánh lên vẻ ưu tư. Ngài bước lại gần Faye, vầng hào quang quyền năng như đè nén cả không gian.

Faye.... Ngài cất giọng, trầm ấm nhưng mang theo uy quyền không thể lay chuyển, từng lời như được khắc vào đá. "Nàng sẽ phải đối mặt với một nỗi đau vượt quá giới hạn tưởng tượng của bất kỳ con người nào. Năng lượng 'huyết tâm' trong nàng, vì cố gắng bám víu vào sự sống, sẽ bùng nổ dữ dội khi dòng máu cổ xưa xâm nhập. Đó sẽ là một trận chiến sinh tử trong chính huyết quản nàng. Sống hay chết... chỉ cách nhau một sợi tóc mỏng manh."

Faye chỉ khẽ nhắm mắt, đón nhận lời cảnh báo tàn khốc đó. Nỗi đau đã không còn là điều xa lạ. Cái chết... nếu nàng không chiến đấu, nó sẽ là kết cục.

Cùng lúc đó, tại một khu vực khác của lâu đài, Engfa và Charlotte đang đối mặt với sự thật trần trụi về Hội thợ săn - một sự thật đã khắc sâu vết sẹo nghi ngờ vào lòng trung thành mù quáng của họ sau khi chứng kiến Faye trở về trong tình trạng thê thảm.

Freen bước vào, theo sau là Yoko với vẻ uy nghiêm thường thấy, nhưng không còn sự giận dữ nào.
"Ta có thể loại bỏ thứ xiềng xích mà Hội đã trói buộc các ngươi," Yoko cất lời, giọng nàng ta lạnh lùng và dứt khoát. "Các ngươi bị biến thành những công cụ chết chóc. Ta có thể trả lại tự do cho các ngươi."

Engfa và Charlotte nhìn nàng ta đầy ngờ vực, nhưng đôi mắt kiên cường của họ đã ánh lên tia hy vọng mong manh.
"Đổi lại điều gì?" Engfa hỏi, giọng nàng ấy vẫn không giấu được sự thách thức.

Yoko nhếch môi, một nụ cười mờ nhạt ẩn chứa sự chế giễu và thương hại. "Không gì cả. Ta đơn thuần không thích nhìn thấy sự lãng phí tài năng. Và... Faye, quan tâm đến các ngươi."
Nàng ta đưa cho Freen một lọ thủy tinh nhỏ chứa thứ chất lỏng đen như mực. "Đây là huyết thanh. Anh trai ta đã giúp ta điều chế nó. Khi tiêm vào, nó sẽ làm suy giảm chức năng sống đến mức đánh lừa con chip tử thần, khiến nó lầm tưởng vật chủ đã chết. Sau đó, một tiểu phẫu đơn giản sẽ loại bỏ nó vĩnh viễn."
Charlotte nhìn thứ chất lỏng u ám, rồi nhìn Yoko. "Thật sự chỉ đơn giản như ngươi nói sao?"

Ánh mắt đỏ của Yoko sắc lạnh. "Đó không phải là một giấc ngủ êm đềm. Cơ thể các ngươi sẽ trải qua cơn hấp hối giả, phản ứng như thể đang trôi về cõi hư vô. Đau đớn... là cái giá của sự tự do. Hãy lựa chọn."

Engfa và Charlotte nhìn nhau, sự giằng xé hiện rõ trên khuôn mặt họ. Lòng trung thành của họ với Hội đã bị xé nát bởi sự phản bội tàn nhẫn. Faye, người mà họ từng gọi là kẻ phản bội, lại đang trao cho họ một cơ hội sống. Sự thật đắng chát này buộc họ phải đối mặt với lựa chọn. Chết vì một lời thề đã bị vấy bẩn, hay chấp nhận nỗi đau thấu xương để giành lấy sự tự do, dưới sự che chở của những kẻ mà họ gọi là kẻ thù, là những quái vật khát máu.

Cuối cùng, Engfa là người phá vỡ sự im lặng. "Làm đi," nàng ta cất tiếng, giọng chắc nịch, ánh mắt kiên quyết như thép. "Hãy làm điều đó."

Charlotte gật đầu, đồng thuận với quyết định của Engfa. Họ đã nhìn thấy sự tàn nhẫn đích thực của Hội thợ săn qua tình cảnh của Faye. Họ sẽ không chết cho một tổ chức đã phản bội họ và chỉ xem họ như một con tốt thí mạng.

Trở lại với Faye, Vua tối cao lùi lại, để lại không gian cho Yoko. Ánh mắt nàng khóa chặt lấy Faye, đầy phức tạp. Nàng ta đã từng tự hỏi, liệu ý định ban đầu có phải là biến đổi nàng không. Nhưng giờ đây, không còn là sự lựa chọn. Chỉ là sự sống còn.
Yoko cúi xuống, mái tóc đen như màn đêm buông xuống, che khuất một phần khuôn mặt nàng ta. Ánh mắt đỏ rực của nàng ta khóa chặt lấy ánh mắt mờ ảo của Faye.

"Hãy chịu đựng," Yoko thì thầm, giọng nàng ta vang vọng trong tâm trí Faye, không chỉ qua âm thanh, mà còn bằng một kết nối năng lượng sâu sắc, vĩnh cửu. "Nàng sẽ sống. Nàng sẽ thuộc về ta. Mãi mãi."

Và rồi, Yoko cắn mạnh vào cổ Faye.
Một cơn đau xé nát bùng lên, vượt xa mọi giới hạn mà Faye từng biết. Đó không chỉ là nọc độc lạnh lẽo, mà là một cuộc chiến nguyên thủy giữa dòng máu vampire cổ xưa và năng lượng "huyết tâm" đang cuộn trào trong người nàng. Cơ thể Faye co giật dữ dội, mạch máu nổi lên dưới lớp da, những vết thương đen kịt như đang bị thiêu đốt từ bên trong, rồi lại được tái tạo bằng một thứ vật chất mới, lạnh lẽo, tối tăm, nhưng mạnh mẽ hơn.
Nàng gào thét, một tiếng thét câm lặng chỉ vang vọng trong tâm trí nàng, chỉ là những âm thanh đau đớn thảm thiết xé toạc linh hồn. Yoko không rời nàng, một tay nàng ta giữ chặt Faye, một tay khác truyền năng lượng cổ xưa vào cơ thể nàng, cố gắng dẫn dắt và chế ngự cơn hỗn loạn đang bùng nổ. Đôi khi, Faye cảm thấy mình đang trôi vào hố sâu của cái chết, vào vực thẳm của hư vô. Nhưng rồi, Yoko lại kéo nàng trở lại, kéo nàng qua cơn bão năng lượng dữ dội bằng ý chí sắt đá của mình.

Cùng lúc đó, Engfa và Charlotte đang trải qua địa ngục trần gian. Huyết thanh đen ngấm vào cơ thể, gây ra cảm giác bỏng rát kinh khủng, như thể dòng máu trong huyết quản đang bị thiêu đốt. Cơ thể họ co giật, từng thớ thịt căng cứng trong đau đớn tột cùng. Con chip tự sát, bị đánh lừa bởi cái chết giả, cuối cùng đã ngừng hoạt động, một tín hiệu chiến thắng nhỏ bé giữa nỗi thống khổ tột cùng.

Khi cơn kịch phát qua đi, Engfa và Charlotte rơi vào trạng thái bất tỉnh. Freen và Becky, với những ngón tay nhanh nhẹn và chính xác, lập tức tiến hành tiểu phẫu, loại bỏ những con chip nhỏ bé, tàn độc đã gắn sâu vào cơ thể họ. Khi con chip cuối cùng được lấy ra, họ thở phào nhẹ nhõm trong vô thức, dù cơ thể vẫn còn đau nhức và kiệt sức. Tự do, một cảm giác mà họ đã quên bẵng từ lâu.

Trở lại với Faye, quá trình biến đổi kéo dài như một vĩnh cửu. Cơn sốt của nàng tăng lên rồi hạ xuống, cơ thể nàng run rẩy, ý thức nàng chập chờn giữa sự sống và cái chết. Cuối cùng, một tiếng thở dốc sâu, đầy kịch tính thoát ra từ lồng ngực nàng. Nỗi đau dần dịu lại, thay thế bằng một sự lạnh lẽo tê dại và một cảm giác hồi sinh kỳ lạ chưa từng có.

Yoko lùi lại, khuôn mặt nàng ta nhợt nhạt và mệt mỏi, nhưng đôi mắt đỏ rực vẫn khóa chặt vào Faye, đầy chăm chú.

Faye mở mắt. Thế giới bỗng trở nên khác biệt. Màu sắc sắc nét hơn, âm thanh rõ ràng hơn đến từng chi tiết nhỏ nhất, và một sự thèm khát kỳ lạ, nguyên thủy đang dâng lên trong huyết quản nàng. Nàng chạm vào cổ mình, nơi hai vết răng nhỏ bé của Yoko đã biến mất, chỉ còn làn da mịn màng, lành lặn hoàn toàn.
Nàng đã sống sót. Nàng đã trở thành... gì?

Vua tối cao bước tới, ánh mắt vàng kim nhìn nàng đầy thăm dò, rồi khẽ gật đầu. "Nàng đã vượt qua, Faye." Giọng Ngài trầm mặc.

Faye cảm nhận được sự thay đổi sâu sắc trong chính mình. Nàng không còn là con người. Nàng là một sinh vật của màn đêm, với "huyết tâm" cuộn trào mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và dòng máu của Yoko đang chảy trong từng mạch. Nàng đã trở thành kẻ mà nàng từng săn đuổi, nàng là một vampire.

Cùng lúc đó, Engfa và Charlotte, tuy còn yếu ớt, đã được giải thoát khỏi xiềng xích của Hội. Họ đã sống sót. Họ đã chứng kiến sự tàn nhẫn của tổ chức mình, và giờ đây, cuộc đời họ đã hoàn toàn rẽ sang một lối đi mới, một con đường chưa định hình trong triều đại bóng đêm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com