Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Lựa Chọn

Gió đêm thổi qua con hẻm nhỏ, mang theo hơi lạnh lẽo khiến tôi chợt rùng mình.

Thiên vẫn đứng đó, không vội vã, không thúc ép.

Ánh mắt anh nhìn tôi, như thể đã biết trước câu trả lời.

Tôi cười nhạt.

"Tại sao tôi phải quay lại tìm anh?"

Thiên im lặng.

Lâm đứng cạnh tôi, một tay đút túi quần, chậm rãi lên tiếng:

"Nếu cậu ta đã nói vậy, thì chúng ta đi thôi."

Tôi chớp mắt.

Một bước chân nữa...

Chỉ một bước chân nữa thôi là tôi sẽ đi khỏi đây, rời khỏi sự kiểm soát của Thiên, khỏi mối quan hệ vặn vẹo giữa chúng tôi.

Nhưng...

Tại sao chân tôi không nhấc lên được?

Tại sao chỉ cần nghĩ đến việc quay lưng bỏ đi, ngực tôi lại đau đến mức không thở nổi?

Thiên khẽ nghiêng đầu.

Giọng anh trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi:

"Nếu đã quyết định rồi, thì đi đi."

Môi tôi mím chặt.

Tôi nhìn anh, nhìn thật kỹ.

Và tôi nhận ra...

Anh không thực sự muốn tôi rời đi.

Dù trong lòng đang gào thét bảo tôi đừng mềm lòng, nhưng...

"Tôi không đi."

Lời nói bật ra khỏi miệng tôi trước khi tôi kịp suy nghĩ.

Lâm cau mày.

Thiên thì vẫn đứng yên, đôi mắt tối lại.

Tôi quay sang Lâm, giọng điệu cố tỏ ra bình thản:

"Xin lỗi, nhưng tôi có việc phải làm."

Lâm nhìn tôi chằm chằm, rồi bật cười.

"Cậu có chắc không?"

Tôi không trả lời.

Bởi vì tôi cũng không chắc.

Nhưng tôi biết nếu tôi bỏ đi ngay bây giờ, tôi sẽ hối hận.

Lâm thở dài, nhún vai:

"Tùy cậu."

Hắn ta quay lưng bước đi, không hề ngoảnh lại.

Tôi đứng đó, nhìn theo bóng hắn khuất dần nơi góc đường.

Bầu không khí xung quanh chùng xuống.

Tôi và Thiên im lặng nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, tôi lên tiếng:

"Anh hài lòng chưa?"

Thiên chậm rãi bước về phía tôi, từng bước một.

Khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn lại vài centimet, anh cúi xuống, trầm giọng hỏi:

"Hài lòng? Em nghĩ tôi đang chơi đùa với em sao?"

Tôi không trả lời.

Thiên nâng cằm tôi lên, buộc tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

"Em thật sự muốn rời bỏ tôi sao?"

Tôi nuốt khan.

Tại sao tôi lại thấy khó thở khi nghe câu hỏi đó?

Tại sao tôi không thể dứt khoát?

Tôi cố gắng mở miệng, nhưng chẳng có lời nào thốt ra.

Thiên nhìn tôi thật lâu, rồi bật cười khẽ.

"Em nghĩ chỉ cần nói một câu 'tôi không đi' là xong sao?"

Anh cúi xuống gần hơn, hơi thở nóng rực phả vào môi tôi.

"Nếu đã chọn ở lại, thì đừng hòng trốn thoát nữa."

Tôi nín thở.

Và ngay khoảnh khắc tiếp theo...

Thiên kéo tôi vào một nụ hôn sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: