Phần Không Tên 6
46.Chương 46
Qua cánh cửa ban công vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng cười nói náo nhiệt trong phòng, tiếng thét chói tai của lũ nhóc, tiếng mấy bà cô cao giọng chuyện trò, tiếng những người đàn ông sang sảng một hồi lại thấp xuống, mang theo sự rộn ràng nhộn nhịp đặc biệt của ngày tết. Đầu bên kia điện thoại lạnh lẽo quạnh quẽ, yên ắng đến nỗi chẳng nghe được chút thanh âm nào.
Đôi mắt đang nhắm của Lộc Hàm lại mở bừng, nói một câu dứt khoát với đầu dây bên kia.
"Cậu đang ở đâu, đọc địa chỉ cho tớ."
"Ừ... A, Tiểu, Tiểu Lộc?" Ngô Thế Huân chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng, tiếp đó ở đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng binh lách cách liên tiếp của đồ vật bị đụng trúng, Lộc Hàm nghe Ngô Thế Huân vội vội vàng vàng nói.
"Cậu chờ một chút, tớ đi ra xem số nhà liền."
Lộc Hàm đen mặt, "Cậu còn không nhớ nổi nhà mình số mấy sao?"
Ngô Thế Huân "Ha ha" cười gượng hai tiếng, Lộc Hàm cũng đủ tưởng tượng ra bộ dạng cậu ta gãi gãi đầu.
"Tớ chỉ là nhất thời kích động, không nhớ ra được gì hết thôi. Cậu chờ một chút... Ui da!"
Đầu kia lại truyền đến tiếng "Binh" thật to, rõ ràng là Ngô Thế Huân lại đá ngã cái gì nữa rồi, Lộc Hàm vội vàng nói với cậu ta.
"Cậu đừng vội, từ từ cũng tới mà. Thấy rồi thì nhắn tin cho tớ."
Sau đó Lộc Hàm bước sang phòng khách, nói với mẹ Lộc vẫn đang mải mê thảo luận vài cách nấu món cá trích hấp.
"Mẹ, con đột nhiên nhớ ra chiều nay có mội buổi họp lớp."
Mẹ Lộc liếc mắt nhìn cậu một cái.
"Thằng bé này, đến cả việc đó cũng quên được sao. Tối nay có qua nhà dì ăn cơm được không?"
"Chắc là sẽ chơi đến khuya, không về kịp đâu ạ."
Mẹ Lộc cũng không hỏi thêm gì nhiều, dễ dãi gật đầu. "Vậy đi đi, nhớ cẩn thận đấy nhé." Lại thêm một câu, "Buổi tối về sớm chút, đừng đi mấy hẻm tắt, gần đây trị an không tốt."
Lộc Hàm có chút áy náy, nhưng vẫn xách ba lô lên. "Con đi đây."
Ngồi taxi, Lộc Hàm đau lòng mà sờ ví, trong lòng oán hận mắng: ở đâu không ở, lại cố tình ở cái nơi khỉ ho cò gáy không có xe bus cũng chẳng có tàu điện chạy qua. Trên thực tế thì cái nơi khỉ ho cò gáy này đại khái lại là nơi tập trung những nhà giàu có cao quý nhất địa phương này, phóng mắt nhìn ra là những ngôi biệt thự lớn nhỏ xen kẽ nhau, bên núi bên biển, phong cảnh tuyệt đẹp, không khí làm dịu lòng người. Những nhà ở đây đều có xe riêng, nên lúc chính phủ làm quy hoạch giao thông cũng không bận tâm mấy. Từ xa xa đã nhìn thấy bóng người cao cao đứng ở trạm bảo vệ dưới chân núi vẫy tay với mình. "Tiểu Lộc...", Lộc Hàm tươi cười.
Đi dọc theo con đường núi thoai thoải độ 15′ mới đến nhà Ngô Thế Huân. Ngôi nhà hai tầng màu trắng, giữa vườn hoa được cắt tỉa gọn gàng là một hồ phun nước nhỏ, đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa vào, không gian bên trong vô cùng đáng kinh ngạc.
Sự trang trí sắp xếp trong ngôi biệt thự nhỏ đều nơi nơi đều thể hiện dụng tâm của chủ nhân, đèn treo thủy tinh lộng lẫy, bình sứ Thanh Hoa đắt tiền, đầu lộc được khảm trên tường, ở góc nhỏ kia là một quầy bar cùng kho rượu... Dường như tất cả không gian đều được tận dụng, thanh nhã mà độc đáo. Cảm giác đầu tiên của Lộc Hàm chính là, mấy thứ quỷ dị như áo thun Ultra man với cả gối ôm cậu bé bút chì của Ngô Thế Huân kia rốt cuộc là làm sao mà bồi dưỡng ra được vậy, cảm giác thứ hai lại là, một mình sống trong căn nhà thế này, thật sự rất quạnh quẽ.
Lộc Hàm theo Ngô Thế Huân đi tham quan xung quanh, nhìn trên chiếc bàn tròn khắc hoa trong phòng ăn để đầy mấy tô ăn mì gói cáu bẩn thì cuối cùng cũng nhịn không được khóe miệng run rẩy.
"Bữa trưa của cậu là cái này?"
Ngô Thế Huân còn thành thật mà lắc đầu.
"Không phải, cái này cũng là cơm tối của tớ đó."
Lộc Hàm không biết nói gì: "Đầu năm đầu tháng cậu một ngày ba bữa mì gói?"
"Dù sao cũng chỉ một mình, tớ cũng lười ra ngoài ăn lắm." Ngô Thế Huân đưa tay vuốt lên hàng lông mày nhăn tít lại của Lộc Hàm, "Yên tâm đi, tớ mua rất nhiều loại để đổi khẩu vị mà."
Đổi khẩu vị thì không còn là mì gói sao? Lộc Hàm hung dữ đưa tay gạt tay cậu ta ra, vừa trừng mắt uy hiếp.
"Tối nay đi siêu thị với tớ, dám mời tớ ăn mì gói thì cậu chết chắc!" Nhân tiện mắng thêm một câu, "Tên chết tiệt cậu!"
Ngô Thế Huân từ lúc mới gặp Lộc Hàm khóe miệng đã cong cong nay càng dãn ra, gương mặt anh tuấn sáng bừng như hoa nở rộ, cười đến nỗi cả phòng đều ấm áp cả lên, cúi đầu mà nói rằng.
"Tiểu Lộc, cậu thật tốt."
Lộc Hàm phừng một cái mặt đỏ như gấc. Hừ, khi không lại để điều hòa cao như vậy làm gì chứ?
~*~*~*
~*Cúi rạp người* thành thật xin lỗi mọi người vì lâu vậy mới post chương mới ;A; mạng nhà mình bị hỏng, nên ko post đc T_T
47. Chương 47
Tháng giêng rét đậm, qua buổi chiều là nhiệt độ đột ngột hạ xuống. Trên cổ Lộc Hàm quấn khăn choàng của Ngô Thế Huân, dọc theo con đường núi thật dài gió biển ***g lộng xuống núi. Ngô Thế Huân đi phía trước, dáng người cao cao đổ nghiêng một chiếc bóng trên người Lộc Hàm, cậu ta vừa đi vừa nói chuyện.
"Chúng ta đi ăn ngoài là được rồi, đi siêu thị phiền phức vậy làm gì chứ."
Biết rõ cậu ta chẳng để tâm bản thân, Lộc Hàm vẫn là khinh thường một cái.
"Năm mới phải ăn cơm ở nhà mới có không khí." Tiếp theo lại hùng hổ thêm một câu. "Không cho phép cãi."
Siêu thị lớn gần khu biệt thự thật ấm áp. Ngô Thế Huân giúp đẩy xe mua hàng, hăng hái chạy qua chạy lại khu rau củ.
"Rau cải xanh nhìn rất tươi nha! Ý da, bông cải cũng vậy." Vừa nói hai mắt vừa sáng rực nhìn chằm chằm khu thủy sản bên kia.
"Tiểu Lộc, tối nay chúng ta ăn cá được không."
Lộc Hàm đầu đầy hắc tuyến mà nắm cổ áo cậu ta, giật cái bắp cải trắng tươi ngon trong tay cậu ta bỏ xuống, sau đó một mạch tha cả người lẫn xe qua khu thực phẩm chín.
"A?" Ngô Thế Huân nghi hoặc mà xoay nửa đầu nhìn cậu.
"A cái gì?" Lộc Hàm tức giận đáp, "Vào khu đó làm gì? Cậu nấu hay tớ nấu đây? Mua về cũng chẳng ai đụng tay tới."
Nói rồi kéo người đến trước quầy gà quay, khoanh tay.
"Tự chọn đi."
Lúc hai người tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đồ ăn sẵn của siêu thị trở về, Ngô Thế Huân thành thật mà biểu đạt suy nghĩ trong lòng.
"Như vậy không bằng đi ra ngoài ăn, dù sao đồ ăn cũng đâu phải do mình làm đâu."
"Cậu im lặng." Lộc Hàm thất bại theo sát phía sau cậu ta, giọng nói rõ ràng là lấy khí không đủ. Thật ra cậu cũng chỉ mới nhớ ra chuyện hai người không ai biết nấu ăn mấy phút trước, chỉ tiếc lời là chính mình nói ra, chân cũng đã bước vào siêu thị, đành phải sống chết mạnh miệng một câu chống đỡ.
Lộc Hàm vốn định để cậu ta trải nghiệm một chút sự ấm áp của bữa cơm nóng hổi ngày tết, đáng tiếc một thế hệ này của bọn họ, cơ hồ đều là được cha mẹ nuôi trong mật ngọt, mười ngón tay chưa từng dính bùn, con gái biết nấu ăn đã hiếm, càng khỏi nói hai cậu nam sinh cao to, đối mặt với bó rau sũng nước và đám tôm cá vẫn còn giãy đành đạch trong siêu thị thì chỉ biết trơ mắt nhìn mà thôi. Xem ra học nấu ăn vẫn là quan trọng a.
Ngô Thế Huân dường như cũng rất nhạy bén mà cũng nghĩ cùng một chuyện, bỗng nhiên nói.
"Tiểu Lộc, đợi sau này tớ học nấu ăn rồi, sẽ nấu cho cậu ăn nhé."
Lộc Hàm hừ một tiếng.
"Hừ, chờ cậu, không bằng để tớ đi học nấu ăn cho rồi."
Ngô Thế Huân vẻ mặt nghiêm túc mà quay đầu lại.
"Tiểu Lộc, cậu ngàn vạn lần đừng mang ý nghĩ đó trong đầu. Cậu hai tay đã không phân biệt được trái phải rồi, cho dù không đốt nhà bếp cũng sẽ đem ngón tay... Ui da, tớ nói thật mà."
"..."
"Ui da, đừng gõ... Ui, cái gói to đó là gà quay ý, không thể ném... Ô ô ô... Cái gói to đó là bia, đừng... Đau..."
Sự thật chứng minh rằng cho dù là thức ăn sẵn của siêu thị thì vẫn có thể tạo nên một bầu không khí ấm áp. Bụng được gà quay và xôi thập cẩm ních đến no căng, Lộc Hàm sau khi giúp Ngô Thế Huân thu thập đống hỗn độn bày đầy bàn thì vô cùng mỹ mãn mà nằm dài trên giường trong phòng Ngô Thế Huân, bắt đầu chán chết mà cầm remote TV xem chương trình, vừa câu được câu mất nói chuyện với Ngô Thế Huân.
Phòng Ngô Thế Huân rõ ràng là mang nét đặc trưng của chủ nhân, một chữ khái quát, chính là "loạn". Lộc Hàm ở nhà vốn cũng không làm việc nhà, cũng không phải người đặc biệt gọn gàng, phòng cũng không được tính là sạch sẽ, nhưng phòng Ngô Thế Huân thì cậu quả thật nhìn không lọt mắt. Sách vở tạp chí đủ loại lẫn quần áo nhăn nhúm như nùi giẻ vất lộn xộn từ cửa một đường bay lượn đến cửa sổ, ra ngoài ban công, y như một khu ve chai, Lộc Hàm thật cảm thấy ủy khuất cho căn phòng bố cục rất đẹp của cậu ta, duỗi chân đá cái tên bên cạnh đang nằm ưỡn bụng như con cá chết.
"Này, cậu dọn phòng một chút sẽ chết sao?"
"Không cần đụng tay tới, giúp việc sẽ tới dọn."
"Mấy ngày dọn một lần?"
"Hai ngày."
Vậy mà còn có thể thành như vậy, Lộc Hàm đổ mồ hôi. Cậu lại đá đá Ngô Thế Huân.
"Này, đã vậy thì sao không mướn hẳn giúp việc toàn thời gian luôn đi?"
Ít nhất thì lúc đói cũng sẽ có người nấu cơm, bị bệnh có người chăm sóc, buồn chán có người cùng chuyện trò, đầu năm đầu tháng sẽ không thê lương như thế này. Ngô Thế Huân thản nhiên cười, nói.
"Tớ và mẹ đều không quen có người lạ trong nhà. Lúc nhỏ, mẹ tớ phải đi ra ngoài bươn chải nuôi gia đình, ban ngày thì nhờ một người hàng xóm qua nhà chăm sóc tớ, kết quả là người kia lại đem tớ đi bán. Cũng may mẹ tớ kịp thời báo cảnh sát mới cứu được tớ về."
Lộc Hàm không biết gì cũng đã cảm thấy hú hồn một phen, lại vừa cảm thấy đau lòng, nói.
"Vậy cậu sau đó nhất định là rất sợ ở nhà một mình nhỉ?"
Ngô Thế Huân vòng tay gối sau đầu, vẫn nhẹ nhàng cười cười, nói.
"Cũng chẳng phải sợ hay không sợ. Sau đó mẹ tớ khóa trái tớ trong phòng, một hai ngày đầu còn sợ hãi, qua một thời gian dài cũng thành quen. Một mình ngây ngẩn trong phòng vẫn vô cùng tự tại đó thôi."
Rồi cậu ta trở người nằm úp sấp, nhìn Lộc Hàm nói.
"Cho nên Tiểu Lộc, cậu cũng không cần thương hại tớ."
~*~*~*~
48. Chương 48
Lộc Hàm không được tự nhiên mà quay đầu sang chỗ khác.
"Hừ, ai thèm thương hại cậu chứ."
"A, tớ lại cảm thấy rất đáng để thương cảm đó chứ, một cậu bé xinh xắn nhỏ nhắn ở nhà một mình, đột nhiên bị rơi vào ma trảo của lão hàng xóm kì quái, thân thể non mịn bị dây thừng trói lại..."
"Ngừng!" Lộc Hàm phát điên, chuyện lừa bán trẻ con bình thường sao lại bị cậu ta nói thành thế được a a a a.
"Cậu rốt cuộc là xem ở đâu ra mấy cái tình tiết vớ vẩn này hả?"
"Cậu chưa xem qua sao, chính là cái loại phim có "Á ư" ý, tục xưng..."
"Câm miệng!" Lộc Hàm một cú thúc khuỷu tay lao tới—
"Ui da! Tiểu Lộc, hội chứng thời kì trưởng thành cuồng bạo lực của cậu... Ui da, A... Á đánh... Cha mẹ ơi..."
Tiết mục ca nhạc trên TV vẫn đang vô cùng sôi nổi, hai bóng người đang quấn lấy nhau trên chiếc giường mênh mông. Lưỡi Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân ngậm trong miệng, mơ mơ màng màng nghĩ: rõ ràng lúc nãy mình còn đang cưỡi trên người Ngô Thế Huân đánh cậu ta, sao bỗng nhiên đã thành... Ưm... Thế này rồi.
"Ưm ư..."
Đầu óc dần hỗn loạn, xúc cảm từ đầu lưỡi truyền đến lại càng rõ ràng hơn, Lộc Hàm quyết định buông xuôi không tự hỏi nữa, thuận theo mà đón nhận sự cuồng bạo chiếm đoạt tựa hồ muốn xâm lấn đến nơi sâu nhất trong yết hầu. Cả người bị đè nặng phía dưới, không khí trong phổi lại bị rút đi, Lộc Hàm cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông. Chuyện đầu tiên sau khi được thả ra chính là hổn hển hớp không khí, nhưng là đôi môi đang một hít vào một thở ra lại nóng rát như muốn bốc cháy. Nhất định là bị cắn đến sưng rồi.
Nơi nóng cháy không chỉ có môi, mà vành tai, bên gáy, xương quai xanh... Mỗi một nơi bị hôn qua đều in dấu như đang bị thêu cháy. Quần áo mùa đông nhiều lớp, phần da thịt môi và ngón tay có thể chạm tới quá ít, hai người cơ hồ là theo bản năng mà tự cởi quần áo trên người xuống. Áo khoác, áo lông, rồi đến áo sơ mi, quần bò cũng quá vướng víu.
Lúc Lộc Hàm cởi bỏ nút áo cuối cùng của áo sơ mi, ngước mắt vừa lúc nhìn thấy Ngô Thế Huân đang ngồi chồm hổm trước mặt mình, cởi cái áo chui đầu mỏng cuối cùng. Cứ như đang xem một thước phim quay chậm, Lộc Hàm nhìn cậu ta đưa tay kéo áo lên, lộ ra vòm ngực rắn chắn màu mạch, hơi ngửa đầu kéo áo ra, lắc lắc mái tóc có chút hỗn độn. Tiếp theo ngón tay nhanh nhẹn dời xuống, "Keng" – dây kéo bị kéo xuống, rồi lại nhẹ nhàng kéo quần lót xuống—-
Lộc Hàm mặt đỏ đến sắp ra máu, vừa quay mặt đây, hơi thở ấm áp liền phả vào mặt, miệng lưỡi nóng ẩm chạy dọc một đường bên gáy, đến trước ngực bắt đầu lưu luyến, đầu tiên là dùng lưỡi đánh vòng, tiếp theo lại làm càn mà cắn hai điểm nhỏ nổi lên, Lộc Hàm ngửa đầu phát ra tiếng thở dốc khó nhịn, hai chân phí công mà giãy đạp, nửa người dưới có phản ứng lại càng dán sát nhau đến không ngờ.
Điểm nhỏ bị cắn đến đỏ tươi cuối cùng cũng được buông tha, Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, đôi mắt đen thâm sâu lấp lánh những tia sáng. Bả vai bị mạnh mẽ đè lại, cuối cùng thì lớp quần áo cuối cùng cũng bị kéo xuống, dục vọng cao ngất đang giương cung bạt kiếm áp cùng một chỗ, người ở trên bắt chước tần suất ra vào cố gắng di chuyển thắt lưng, sự ma sát cháy bỏng đến khiến người ta phải điên cuồng. Hơi thở nóng rực lẫn những nụ hôn ướt át liên tục dừng bên gáy, mí mắt, chóp mũi, bên tai, Lộc Hàm cảm thấy trước mắt chỉ còn khoảng không trắng xóa, làm người ta mê muội.
Phóng xuất ra lúc nào cũng không hay, Lộc Hàm thở hồng hộc nằm úp sấp trên giường, chỉ kịp nhìn áo gối hình Keroro của Ngô Thế Huân mà nghĩ, mắt thẩm mĩ của tên này đúng là trước sau vẫn không được thì vật thể cứng rắn nóng bỏng liền mạnh mẽ xông tới, lập tức tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể.
"Ô ư..."
Lộc Hàm cắn con vật nhỏ xanh biếc trên áo gối, miệng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ. Một thời gian dài không làm, lúc đầu vẫn còn chút cảm giác không thích ứng, nhưng cũng không cảm thấy nỗi đau xé thịt xé da. Tay Ngô Thế Huân vẫn là không an phận, cùng với sự va chạm một chút lại một chút thì vỗ về hầu kết cậu, trước ngực, hạ bộ, ngón tay thật dài mở đôi mội cậu ra lách vào mà quấy nhiễu trong đó khiến Lộc Hàm vừa xấu hổ vừa giận dữ đến mức muốn hạ răng nanh cắn phập một phát.
Ngoại trừ xấu hổ và giận dữ, còn có một thứ cảm giác khác chậm rãi nổi lên, cùng với va chạm ngày càng kịch liệt phía sau mà càng lúc càng rõ nét. Loại cảm giác vô cùng quen thuộc, là vô số lần miệng lưỡi giao triền, bàn tay an ủi mang đến khoái cảm cực hạn. Lộc Hàm không chịu nổi nữa mà thở dốc rên rỉ, cơ thể bị kéo lay động trước sau, nửa người dưới đã ngẩng đầu ưỡn ngực theo những đợt đưa đẩy của thắt lưng mà cọ qua cọ lại tấm chăn mềm mại, như một giọt mưa rơi xuống đôi môi khô nứt của người lữ khách, chỉ làm người ta cảm thấy càng khát hơn.
Va chạm phía sau lại nhanh hơn, không đủ, vẫn chưa đủ. Thân thể phủ trên người run rẩy một trận mãnh liệt, một dòng ấm áp tràn trong cơ thể, khí quan nóng rực lui ra ngoài, cả người bị lật lại.
Phía trước vẫn chưa được giải phóng, sừng sững thẳng tắp, sưng đến khó chịu, Lộc Hàm khóe mắt hồng hồng thở hổn hển, đẩy Ngô Thế Huân đang trên người mình xuống, mãnh liệt hôn môi cậu ta.
"Ưm... Đừng, Tiểu Lộc..."
"Ư..."
"Ưm... Tớ, tớ sẽ nhịn không được..."
"Ư~ Vậy đừng nhịn..."
"A?"
Lộc Hàm hung tợn mà cắn cắn môi Ngô Thế Huân, hai chân chủ động vòng qua thắt lưng, ngữ khí hung ác, thanh âm lại rất nhỏ.
"Lại đến."
"Nhưng mà, chính là không phải cậu không cho tớ đến từ phía trước... Ui da!"
Lộc Hàm hung hăn cắn một ngụm lên vai cậu ta.
"Câm miệng, mau làm!"
Tiếp theo một giây, người rên rỉ liền thay đổi, Lộc Hàm cố sức hít sâu, cố gắng thích ứng với vật thể thật lớn đang xâm lấn cơ thể. Vào thời điểm đau đớn nhất, Lộc Hàm chưa bao giờ để Ngô Thế Huân nhìn mặt mình, bị tên gia khỏa kia nhìn thấy bộ dạng nhe răng trợn mắt của mình thì thật quá mất mặt. Nhưng lúc này đây, Lộc Hàm bỗng nhiên rất muốn nhìn kĩ khuôn mặt cậu ta, nhìn thật kĩ đến mức có thể đè ép lại bất an mà sự khô nóng trong cơ thể mang tới.
Gương mặt Ngô Thế Huân gần trong gang tấc, lại vẫn có vẻ mơ mơ hồ hồ, chỉ có đôi mắt thâm thúy dường như đặc biệt rõ ràng, như là lốc xoáy muốn hút người ta vào. Hai bắp đùi cậu ta thong thả nhưng mạnh mẽ đung đưa thân thể, nhìn cậu mà một câu lại một câu nói rằng.
"Tiểu Lộc... Tớ thích cậu... Rất thích..."
Lộc Hàm giữa những đợt xóc nảy vừa thoải mái lại kích thích này, ngoại trừ rên rỉ thì không còn làm được gì khác. Thời điểm cơ thể run lên mà bắn ra trên bụng Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cơ hồ tưởng rằng mình đã chết rồi. Ngô Thế Huân hiển nhiên cũng không kém phần mệt mỏi, hai người nhẹ nhàng ôm lấy nhau ngã xuống giường, cứ như vừa mới trải qua trận đấu mà người một hơi tôi một hơi cố sức thở. Cuối cùng cũng bình phục được, Ngô Thế Huân áp tới hôn Lộc Hàm một cái, nói.
"Tiểu Lộc, sau khi khai giảng chúng ta dọn ra ngoài ở đi."
~*~*~*
~Tin hot trong ngày đó là: Từ giờ sẽ post mỗi ngày một chương (trừ trường hợp đứa pots truyện là mình quên or lười =))))). Vì chị Vy mới uống thần dược nên tinh thần edit đang rất dồi dào =))))) mong rằng thần dược sẽ có tác dụng dài lâu, ít nhất là đến khi hoàn TNNN :3 *tung tim tóe lóe tới chị*
Tin hot đã hết, mong các bạn ủng hộ :)))))))))
49. Chương 49
"Cậu muốn dọn đi đâu?"
"Không phải tớ, mà là chúng ta. Tớ định thuê một phòng gần trường, hai đứa sống chung."
"Ở trong trường không sướng sao, sao lại phải dọn ra ngoài làm gì chứ?" Sau khi nói xong Lộc Hàm mới phát hiện mình lại hỏi một chuyện quá ngu ngốc, quay đầu lại, quả nhiên thấy được ánh nhìn đầy mong chờ của Ngô Thế Huân.
Lộc Hàm nhíu mày.
"Nếu vậy thì cứ như bây giờ cũng rất tiện mà, không nhất thiết phải dọn ra ngoài."
Gương mặt Ngô Thế Huân thoáng lộ vẻ buồn bã.
"Không phải chuyện đó."
"Chứ là chuyện gì?"
Ngô Thế Huân không trả lời, rầu rĩ vùi đầu vào vai Lộc Hàm, hơi thở ấm áp ẩm ướt. Lộc Hàm lắc lắc vai, nói.
"Này, cậu đừng có lên cơn động kinh. Nếu chúng ta dọn ra ngoài thì phải giải thích với mọi người thế nào đây?"
Lộc Hàm có quan hệ khá tốt với vài bạn học, thói quen sinh hoạt cũng hợp nhau, qua một học kì vẫn chưa từng phát sinh vấn đề gì, người như Ngô Thế Huân lại càng dễ hòa hợp với bạn bè, nghĩ thế nào thấy hai người chẳng có lý do gì để dọn ra khỏi kí túc xá.
Ngô Thế Huân nhún vai, vẻ bất cần.
"Chuyện này thì có gì đâu, nếu cậu không ngại công khai quan hệ của chúng ta thì tớ sẽ nói cho họ biết tớ thích cậu."
Lộc Hàm hoảng sợ, đá nhẹ cậu ta.
"Cậu điên à, có muốn tốt nghiệp không hả?"
Tình yêu đồng tính đối với rất nhiều người vẫn bị xem là một căn bệnh không thể chấp nhận được, một khi hai người công khai quan hệ thì Lộc Hàm thật không biết mọi người sẽ đối xử với họ bằng thái độ gì nữa. Bình thường sống cùng Ngô Thế Huân, Lộc Hàm luôn thận trọng, ở trong trường, những khi đùa giỡn thân mật thì cũng chỉ khi không có người, trước mặt bạn học, hai người cùng lắm chỉ choàng vai bá cổ nhau mà thôi. Cũng may trong trường nhiều nam ít nữ, chuyện nam sinh kết thân với nhau cũng không lạ, Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân mỗi ngày đều dính lấy nhau, mọi người cũng chỉ nghĩ rằng hai người họ tình cảm thân thiết như anh em.
Nếu bị phát hiện... Lộc Hàm thật không dám nghĩ tới. Cậu nghiêm giọng nói.
"Không được nói ra, biết chưa?"
"Chỉ là nói cho mấy cậu cùng phòng..."
"Vậy cũng không được."
Ngô Thế Huân có chút ủy khuất, Lộc Hàm đau đầu thở dài, biết người này vốn chỉ thích làm theo ý mình, căn bản không hiểu được nếu công khai quan hệ hai người thì có gì không ổn, đành phải hôn hôn trán cậu, giọng nói dịu dàng.
"Hiện giờ chúng mình vẫn còn đi học, chờ tốt nghiệp đi, tốt nghiệp rồi cậu muốn nói với ai cũng được."
Tốt nghiệp xong, có lẽ hai người cũng phải chia tay, đến lúc đó hẳn là cũng không cần phải nói cho ai nữa rồi. Trong lòng Lộc Hàm dấy lên chút cảm giác tội lỗi vì lừa gạt đối phương, nhưng khóe miệng Ngô Thế Huân vẫn nhẹ nhàng nhếch lên, cười thật vô tư, ôm thắt lưng cậu nói.
"Được rồi. Đến lúc đó sẽ nói cho mọi người biết, cậu là của tớ."
Ngô Thế Huân nói.
"Nếu cậu không muốn dọn ra ngoài thì sẽ không dọn vậy."
Rồi lại như tự an ủi mà nói.
"Dù sao hai năm nữa tốt nghiệp xong chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, lúc này cũng không vội."
Lộc Hàm bỗng cảm thấy trái tim run rẩy vì đau đớn, nhưng chỉ có thể hàm hồ một tiếng, "Ừ".
~*~*~*~
50. Chương 50
Qua Tết âm lịch, một học kì mới lại bắt đầu. Lộc Hàm lại quay về với cuộc sống bận bịu quay cuồng giữa phòng học, thư viện, phòng thí nghiệm rồi văn phòng khoa, Ngô Thế Huân thì như cũ môn tự chọn thì cúp hết, môn bắt buộc thì chọn ngày mà cúp, mỗi tuần đi làm thêm hai buổi tối. Hai người vẫn như trước, từ sáng đến tối giấu giấu diếm diếm quấn lấy nhau.
Khoảng thời gian lạnh nhất trong năm cũng sắp qua, tiết trời dần ấm lại, nơi nơi đều hé nở sắc xuân. Hàng cây hai bên đường trường đã bắt đầu nhú những nụ non xanh nhạt, chú mèo mun của căn tin gần trường đã hạ sinh một nhóc miêu, tròn trĩnh mập mạp rúc vào lòng mẹ, kêu meo meo thật to.
Xuân về, dường như thời kì động dục của Ngô Thế Huân cũng tới theo. Lúc trước số lần hai người làm chuyện đó đã không ít, sau khi khai giảng lại ngày một nhiều hơn. Hơn nữa, từ khi Lộc Hàm không còn cấm Ngô Thế Huân nhìn mặt mình lúc làm tình thì kĩ thuật và độ khó trong động tác của Ngô Thế Huân ngày càng tăng, rõ ràng là muốn nhìn phản ứng khi Lộc Hàm bị trêu chọc làm vui, khiến cuối cùng trên người Lộc Hàm không chỗ nào là không bị làm, trên mặt lẫn phía dưới đều thê thảm. Dĩ nhiên là Lộc Hàm vốn có sự thẹn thùng của con người, tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân mình cũng sướng đến quên hết trời trăng là gì.
Trên sườn núi phía sau trường, cây cỏ vừa mới đâm chồi thưa thớt, Lộc Hàm nhìn folder to đùng được đặt tên là "GV" trong máy tính của Ngô Thế Huân mà nghiến răng nghiến lợi.
"Cậu sao không chết luôn đi."
Ngô Thế Huân lười biếng nhếch khóe miệng cười hết sức đen tối.
"Tiểu Lộc, cậu muốn làm chết tớ sao? Nếu vậy thì cậu phải cố gắng hơn nữa mới được đó."
Lộc Hàm một quyển từ điển Hán ngữ đánh tới, khiến nụ cười ngu si của cậu ta biến thành những tiếng kêu rên loạn thất bát tao.
Dường như để đáp lại mấy lời nguyền rủa thường ngày của Lộc Hàm, đầu tháng ba trời hửng ấm, cái con người cả cơ thể lẫn tinh thần lúc nào cũng cường tráng như Ngô Thế Huân cuối cùng lại ngã bệnh.
Hôm đó bọn họ có tiết chung lúc 8 giờ, Ngô Thế Huân lần đầu tiên không mua bữa sáng cho Lộc Hàm, Lộc Hàm ngủ thẳng giấc đến lúc tỉnh dậy đã sắp trễ, gõ cửa phòng Ngô Thế Huân như điên cũng không thấy trả lời, đành phải đầu bù tóc rối chạy như điên vào lớp.
Tiết này là một môn tự chọn, bình thường Ngô Thế Huân cũng không đến lớp, Lộc Hàm chỉ nghĩ cậu ấy có lẽ đêm qua làm thêm mệt quá ngủ quên, cũng không để ý mấy, lúc điểm danh bịt mũi đáp một tiếng "Có" hộ Ngô Thế Huân là xong chuyện.
Hết giờ học Lộc Hàm ngồi trong lớp một lúc, viết xong bài vở mới quay về kí túc xá, định gọi Ngô Thế Huân cùng nhau đi ăn trưa, mới vừa đến cửa phòng Ngô Thế Huân thì nhận được tin nhắn không đầu không đuôi của cậu.
"Ngàn vạn lần đừng qua phòng tớ!"
Chẳng hiểu tên này lại điên cái gì nữa, Lộc Hàm đen mặt đẩy cửa phòng Ngô Thế Huân, chào hỏi bạn cùng phòng của cậu.
"Này, Tiểu Lộc đến đây."
Tiếp đến là một tràng âm thanh thì thầm khàn khàn quái dị, hai tên bạn cùng phòng của Ngô Thế Huân bật người chắn trước của phòng, quát to.
"Tiểu Lộc, cậu không được vào!"
Lộc Hàm nhìn hai người một cầm giẻ lau một giơ chổi đứng chắn trước cửa, vô cùng bực bội.
"Hai người bị Ngô Thế Huân lây bệnh sao? Tên ngốc đó đâu rồi?"
"Ngô Thế Huân nói, không thể để cậu vào!"
Lộc Hàm mất kiên nhẫn gạt giẻ lau ra.
"Gì chứ, bộ cậu ta sinh con hay sao mà không thể để tớ thấy? Tránh ra."
Vừa bước vào phòng đã thấy Ngô Thế Huân cuộn người thành một cái kén thật lớn trên giường, lại phát ra một tràng âm thanh khàn khàn thầm thì như lúc nãy, cậu bạn cùng phòng ngồi ở đầu giường quay lại phiên dịch cho cậu.
"Ngô Thế Huân phát sốt, cậu ta bảo sợ lây bệnh cho cậu, không cho cậu tới."
Vừa nói xong lại tức giận quay lại mắng cậu ta.
"Chết tiệt, vậy sao cậu không sợ tụi tớ bị lây bệnh hả!"
~*~*~*~
51. Chương 51
Lộc Hàm ngẩn người, vội vàng chạy tới, cuối cùng cũng nghe được Ngô Thế Huân ú ớ la hét gì đó.
"Đừng lại gần, còn chưa biết có phải bệnh kia không!"
Khi đó là thời điểm dịch cúm gà đang hoành hành, khắp cả nước ai ai cũng lo lắng, thành phố của họ lại là khu dịch bệnh, chỉ cần một ca sốt cao thì sẽ om sòm thành đại dịch. Lộc Hàm cũng chẳng thèm để ý nhiều, sải chân bước đến đầu giường cậu, đưa tay ấn lên trán Ngô Thế Huân, ngăn cậu ta yếu ớt giãy dụa.
"Chỉ có mình cậu là tự nguyền rủa bản thân vậy thôi, nhìn cậu đi, vẫn chưa đủ tư cách để bị cúm gà đâu, còn nghĩ đến chuyện lây bệnh cho tớ, khùng."
Đưa tay sờ thử, trán nóng hầm hập, Ngô Thế Huân cả người ngượng nghịu, gương mặt ửng hồng, mắt nhắm hờ, ướt sũng. Lộc Hàm không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, quay đầu hỏi những người khác.
"Đi khám bác sĩ chưa?"
"Vẫn chưa, cậu ta toàn thân rã rời không còn chút sức lực, tụi tớ định làm chút gì cho cậu ta ăn lấy sức rồi mới đưa đi bệnh viện."
"Vậy còn không mau đi!" Lộc Hàm cuống đến giậm chân.
Tay chân vụng về đút Ngô Thế Huân ăn xong bát cháo, mấy cậu nam sinh như hộ giá vừa nâng vừa kéo cậu ta đến bệnh viện của trường. Vị bác sĩ già tóc hoa râm đeo khẩu trang che hơn nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt rất không vui đang nheo lại.
"Sao để đến sốt như vậy mới mang tới đây?", vừa bắt đầu lật cuốn "Sổ tay phòng chống viêm phổi" vừa cằn nhằn không dứt.
"Bắt đầu phát bệnh từ lúc nào?"
"Lúc trước có từng lên cơn sốt không?"
"Trước khi phát sốt một ngày cho đến bây giờ đã tiếp xúc những ai rồi?"
Lộc Hàm nhìn ông ta chậm chạp ghi lại các triệu chứng mà sốt ruột.
"Bác sĩ khoan hỏi nhiều, trước tiên xem bệnh đi đã chứ!"
Vị bác sĩ vẫn như cũ không nhanh không chậm liếc cậu một cái. "Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?" Sau đó lại quay sang gọi điện thoại, giọng nói vẫn từ tốn từ tốn.
"Xin chào, văn phòng học sinh phải không? Tôi vừa tiếp nhận một cậu bị sốt, cùng... Mã số sinh viên và tên cậu ta? Chờ một lát..."
Vất vả lắm mới gọi xong cuộc điện thoại, sau đó bắt đầu từ tốn sờ trán nhìn cổ họng, rồi mới nói.
"Trước hết vẫn cặp nhiệt kế thử, nếu vẫn chưa hạ sốt thì phải chuyển sang bệnh viện ở ngoài. Các cậu cũng ở lại, chờ người bên văn phòng học sinh tới giải quyết."
Từ trước đến nay chưa bao giờ trái tim Lộc Hàm đập nhanh đến thế, cúm gà hiện giờ đang gây xôn xao dư luận, cậu cũng chỉ để ý con số người nhiễm bệnh trên TV không ngừng tăng, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng nếu Ngô Thế Huân thật sự... Trong đầu hiện lên số người tử vong thay đổi từng ngày trên internet, lòng bàn tay Lộc Hàm ướt đẫm mồ hôi.
Giáo viên bên văn phòng học sinh tới làm bản ghi chép xong mới cho phép mọi người về, Ngô Thế Huân ở lại bệnh viện để theo dõi tình hình sát sao. Lộc Hàm lo lắng suốt cả đêm, cũng may hôm sau nhận được tin Ngô Thế Huân chỉ còn sốt nhẹ, có lẽ chỉ là cảm mạo bình thường mà thôi.
Nhân duyên của Ngô Thế Huân không ngờ tốt đến kì lạ, hôm sau lúc tan học Lộc Hàm chạy qua bệnh viện trường nhìn xem cậu ta thế nào, giường bệnh đã bị một đám bạn học vây quanh, có người trêu ghẹo.
"Chúc mừng nhé, nghe đồn mỗi khi phát sốt thì sẽ cao lên đó!"
Tinh thần của Ngô Thế Huân cũng đã khá hơn nhiều, tựa vào đầu giường nghiêm túc nói.
"A, nếu nói vậy, chẳng lẽ cậu chưa từng phát sốt lần nào sao?"
"Đi chết đi!"
Bên giường bệnh náo nhiệt cười đùa một trận. Lộc Hàm chờ mọi người đi rồi mới đi đến đầu giường cậu ta, vừa cầm bình thủy pha thuốc cho cậu vừa nhắc.
"Bệnh rồi cũng không chịu an phận, cậu lo mà dưỡng bệnh đi."
Ngô Thế Huân ngậm muỗng thuốc cậu đút cho, nói.
"Kì thật tớ cũng không bệnh nặng lắm, cậu không cần qua đây đâu, không khí trong bệnh viện cũng không tốt."
Lộc Hàm trừng mắt liếc cậu một cái.
"Cậu nghĩ cậu sốt bao nhiêu độ hả, còn nói không nghiêm trọng. Tớ không chăm sóc cậu thì ai chăm sóc cậu đây?
Ngô Thế Huân nói, "Bạn cùng phòng tớ chăm bệnh rất tốt, thật sự rất tốt mà. Vừa nãy họ mới đem cháo đến cho tớ. Cậu vẫn là về sớm đi, nghe thấy tiếng bên giường kế bên không, ho cứ như bị ho lao ấy, bị lây bệnh thì không phải chuyện đùa đâu."
Muỗng thuốc trên tay Lộc Hàm run lên, nhét mạnh vào, Ngô Thế Huân bị sặc ho vài cái, Lộc Hàm cũng không thèm để ý tới, tiếp tục đưa thuốc tới bên miệng cậu ta, vừa nói.
"Vẫn là không cần phiến đến họ, có tớ là được rồi."
Ngô Thế Huân dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu một hồi, nhìn đến nỗi Lộc Hàm cảm thấy mất tự nhiên mới mở miệng.
"Tiểu Lộc, tớ nói thật đấy."
"Sao cơ?"
"Cậu như vậy, vừa nhìn là đã biết thường được người khác chăm sóc, cho tớ giờ chắc vẫn chưa từng chăm sóc ai đúng không?" Lộc Hàm vốn được người nhà ấp trong lòng bàn tay lớn lên chăn ấm nệm êm, ngay cả chuyện đút thuốc này cũng là lần đầu làm, bị nói trúng tim đen nên mặt có chút giận dỗi.
Ngô Thế Huân không hề chuyển tầm nhìn mà tiếp tục nói cho xong.
"Cho nên, cậu tới chăm sóc tớ chỉ thêm phiền, thà đừng chăm sóc còn hơn. Tớ thấy cậu về đi thì vẫn... Á!"
Nói chưa xong, liền bị Lộc Hàm một thìa nhét vào miệng. Lộc Hàm hung hăng ra lệnh, "Uống!"
Sau đó hất cằm. "Không phải chỉ bưng trà dân nước dọn phân thôi sao, cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn, lão tử mắc gì không làm được hả? Nói bạn cậu sau này không cần tới nữa, việc chăm sóc cậu toàn bộ có tớ bao thầu."
Tuy bản thân cũng biết mình không giỏi việc này, Lộc Hàm vẫn không muốn để người khác chăm sóc cho Ngô Thế Huân, cảm giác như việc của mình lại bị người khác giành mất, rất không thích.
Ngô Thế Huân cũng hiếm khi không nhằng nhì, cười nhu hòa với cậu, nói.
"Được."
Ánh nắng chiều chiếu vào trong phòng bệnh thật dịu dàng, trên đầu Ngô Thế Huân ánh lên một vòng ánh sáng vàng nhạt, cứ như thiên sứ, Lộc Hàm im lặng đút cậu từng muỗng canh, cảm thấy khoảnh khắc này đẹp đến nỗi thời gian như ngừng trôi, đáng tiếc vẫn là bị một câu nói của Ngô Thế Huân dễ dàng phá tan.
"Tiểu Lộc, thật ra nghĩ lại thì cho cậu học cách chăm sóc người khác cũng không phải sai lầm, 50 năm sau chúng ta già đi còn phải chăm sóc lẫn nhau, cho nên bây giờ cứ lấy tớ ra tập luyện đi!"
Lộc Hàm cạch một tiếng ném muỗng vào trong bát.
"Tự uống."
"Hả, Tiểu, Tiểu Lộc?"
"50 năm sau nói không chừng tớ vẫn chưa biết chăm sóc người khác, cậu trước tiên vẫn học cách tự mình chăm sóc mình đi."
...
"Tiểu Lộc, cậu thật vô tình."
"Câm miệng."
Trong những suy tính về tương lai của Lộc Hàm, căn bản là không có Ngô Thế Huân ở đó. Cậu vẫn luôn cảm thấy, chuyện hai người ở bên nhau cũng chỉ có thể là khoảng thời gian tuổi trẻ lông bông này, là những tháng năm tươi đẹp, ảo tưởng dại khờ, gương mặt điển trai và thân thể trẻ trung vẫn được tiêu dao tự tại. Tưởng tượng đến 50 năm sau bên cạnh mình là một lão già lẩm cẩm đã rụng hết răng, run rẩy tựa vai nhau, Lộc Hàm bỗng nghĩ, nếu người đó là Ngô Thế Huân, kì thật cũng rất ấm áp.
~*~*~*
~Len lén post bài chúc mừng em Du tốt nghiệp (づ ³)づ~♥
52. Chương 52
Bệnh của Ngô Thế Huân dằng dai hết một tuần, lúc cậu hồi phục về trạng thái sinh long hoạt hổ rồi thì Lộc Hàm từ thay áo đút cơm đến tắm rửa cho bệnh nhân đều được rèn luyện tới mức hoàn hảo. Thật ra bệnh cảm mạo của Ngô Thế Huân cũng không nghiêm trọng đến mức nằm liệt giường, Lộc Hàm cũng biết mình chăm cậu ấy đến mức như hầu hạ hoàng đế lão gia vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu ấy cứ định làm gì đó thì lại hít hít mũi, đôi mắt đầy nước thì lại nhịn không được mà giật lấy, Ngô Thế Huân cũng phải cười cậu.
"Tiểu Lộc, cậu thật giống mẹ cậu."
Lộc Hàm nghe thấy lại có cảm giác không được tự nhiên, trọng điểm câu chuyện cũng chuyển từ nội dung thành hình thức.
"Đúng ra phải khen tớ giống mẹ cậu chứ, không phải sao?"
Ngô Thế Huân gãi đầu.
"Mẹ tớ bận công việc, thường thì ngay cả khi tớ đổ bệnh mẹ cũng không ở bên chăm sóc tớ, cho nên tớ thấy đổi thành mẹ cậu thì có vẻ đúng hơn."
Động tác đắp chăn cho cậu ấy nhẹ nhàng hơn, ngoài miệng vẫn không chịu thua.
"Con trai, mau ngủ thôi, muốn ba hát ru con không?"
Khóe miệng Ngô Thế Huân cong cong. "Không cần."
Sau đó lại nghiêng đầu. "Tiểu Lộc, sao ba lại là ba của con chứ? Chúng ta như vậy không phải là loạn luân sao?"
Gương mặt Lộc Hàm nhất thời từ nhu tình vạn phần chuyển thành hung thần ác sát.
"Mau khỏe lại cho tớ, thật muốn đập bẹp cậu mà!"
Một ngày sau khi khỏi bệnh, chuyện đầu tiên Ngô Thế Huân làm là kéo Lộc Hàm lên giường ăn một bữa thịnh soạn. Lộc Hàm bị cậu ta lăn tới lăn lui tra tấn đến chết đi sống lại, lại không dám mắng "Cậu đi chết đi", đành dùng bộ phận duy nhất trên người còn có thể cử động là đôi mắt, phóng điện giết người về phía Ngô Thế Huân, đáng tiếc hoàn toàn phản tác dụng, trong mắt Ngô Thế Huân ánh mắt đó giống như thêm dầu vào lửa mà thôi.
Lộc Hàm cả người nhuyễn nhừ nằm bẹp trên giường, trong cổ họng lầm bầm than thở, bạn cùng phòng lo lắng chạy đến hỏi thăm.
"Tiểu Lộc, không phải là bị Ngô Thế Huân lây bệnh rồi đó chứ."
Lộc Hàm chửi thề một tiếng, nhìn bóng Ngô Thế Huân đặt cà men xuống rời đi mà giơ ngón giữa.
Một khi thích ứng với cuộc sống đại học rồi, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, mùa xuân lúc nóng lúc lạnh bất thường vừa qua đi, đàn muỗi vo ve của mùa hè đã kéo tới.
Tháng 6, Lộc Hàm tâm huyến dâng trào lấy chi phiếu giải thưởng của cuộc thi lần trước ra xem, phát hiện trên màn hình hiện lên con số không nhỏ, cậu cảm thấy vô cùng kì quái mà nhìn chằm chằm màn hình máy ATM.
"Lạ thật, thế này thì cũng quá nhiều đi?"
Ngô Thế Huân đứng kế bên liếc nhìn một cái, nhẹ nàng đáp.
"À, tớ bỏ tiền làm thêm hàng tháng của tớ vào nữa." Ngô Thế Huân giải thích, "Cậu cứ nghĩ xem, sau khi tốt nghiệp rồi, chúng ta còn phải thuê phòng, phải an cư, phải bắt đầu cuộc sống chung, nhất định tốn không ít tiền đâu, đến lúc đó mới bắt đầu tính toán thì quá bị động, cho nên bắt đầu tiết kiệm dần từ bây giờ là vừa."
Lộc Hàm đột nhiên hiểu, thì ra Ngô Thế Huân vẫn đeo bám kế hoạch cho một tương lai của hai người bọn họ, người này, thật sự quyết tâm sẽ đi cùng mình cả đời, nhưng cậu ấy vẫn chưa biết, mình lại chỉ có thể cho cậu ấy hai năm nữa mà thôi. Kế hoạch cố gắng của cậu ấy, cuối cùng sẽ chỉ là bọt nước. Cái cảm giác này thật không dễ chịu, Lộc Hàm cứ mở miệng rồi lại thôi, cuối cùng nói.
"Nói vậy thì tớ cũng đi làm thêm bên quán cafe, chúng ta cùng kiếm tiền."
Ít nhất là lúc này đây, trước khi giấc mộng tan vỡ thì hãy khiến nó trở nên ngọt ngào và chân thật hơn, để người ấy ngày sau có nhớ lại, những điều đã qua đều là ngọt ngào.
"Đừng đi, thiếu gia à, cậu mà đi làm thêm thì tiền công chưa chắc bù nổi tiền phạm lỗi đó."
"Cái gì!"
"Đừng, đừng đánh tớ mà, Tiểu Lộc... Ui da... Chuyện đó, tớ nói thật mà..."
"Sao?"
Ngô Thế Huân vẫn còn thành thật nhìn cậu. "Tớ thấy cậu chỉ cần tập trung vào bài vở cho thật tốt, hiện giờ thành tích của cậu xuất sắc như vậy, tương lai nhất định tiền đồ xán lạn. Chuyện tiền bạc, cậu không cần quan tâm."
Lộc Hàm cúi đầu rút thẻ khỏi máy, tấm thẻ màu bạc vẫn còn cảm giác ấm nóng của máy móc, giống như trái tim của ai kia đang bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay. Lộc Hàm nói.
"Này, đêm nay chúng ta ăn ngoài đi, tớ bao."
"A?"
"A cái gì, không phải cậu phải đi kiếm tiền sao, tớ cho cậu cơ hội tiết kiệm tiền cơm."
...
"Có đi hay không, không đi thì tớ đi một mình đó."
...
"Này, chờ tớ một chút, đừng đi nhanh thế chứ, Tiểu Lộc, đợi tớ—-"
~*~*~*~
53. Chương 53
Tháng bảy, kì thi cuối kì kéo dài một tuần đến hẹn lại lên, đám sinh viên đã trải qua kì thi học kì I cũng không còn xôn xao như trước, Ngô Thế Huân lại bắt đầu mắt nhắm mắt mở đọc sách, giáo sư Nhâm lúc đi ngang qua Lộc Hàm vẫn còn vừa khen ngợi vừa xoa đầu cậu ta.
Sau những ngày thi cử và luận văn liên tiếp nhau tra tấn người, mùa hè nóng bức buồn chán cuối cùng cũng đã tới.
Lộc lão gia lúc trước vừa tiến hành một cuộc tiểu phẫu, hiện giờ đang trong giai đoạn điều dưỡng thân thể. Ở thành phố lớn bụi mù cuồn cuộn, lại ồn ào, không thuận lợi cho việc nghỉ dưỡng, mấy anh em Lộc gia bàn bạc xong, quyết định đưa lão gia về nông thôn tịnh dưỡng trong một thời gian ngắn. Nơi đó non xanh nước biếc, đến đó an dưỡng là tốt nhất. Lộc Hàm vừa mới được nghỉ hè, lại bị sai đi theo trông nom Lộc lão gia. Tuy rằng dùng lời lẽ của mẹ Lộc thì là thế này:
"Thằng bé này vẫn là con nít thôi, làm gì biết chăm sóc người khác, nó không bắt người khác chăm sóc nó là may rồi. Coi như đi về quê giải sầu đi."
Lộc Hàm vừa từ trường về đến nhà, nghỉ ngơi được hai ngày là cùng Lộc lão gia lên tàu trở về quê. Xuống tàu rồi lại đi một đoạn bằng xe hơi, sau đó chuyển sang đi xe gắn máy, xuống tới cửa thôn có hai cây đại thụ xum xuê. Vẫn là thị trấn hoang vu hẻo lánh năm xưa, trên bầu trời trong xanh là những áng mây trắng lững lờ, dưới đất là mấy con chó mực đen xì! Nhà nào muốn gọi mấy đứa nhóc về thì chỉ cần đứng ngoài cửa hắng giọng gọi to, điện thoại trong nhà ngoại trừ dùng để liên lạc với những người thân trên thành phố thì hầu hết thời gian đều chỉ để đó như một vật trang trí.
Trong thôn không đón được sóng di động, lúc trên xe lửa có nhắn tin báo cho Ngô Thế Huân rồi, thế nên Lộc Hàm đem di động ném sang một bên, sống an nhàn ngày ngày nhìn bình minh đón hoàng hôn.
Mỗi ngày trôi qua nhàn nhã lê thê, giống như những dấu chân của chú bò dẫm trên bờ ruộng. Hầu hết thời gian Lộc Hàm đều dành bên cạnh Lộc lão gia, trò chuyện chơi cờ, cho ông uống thuốc rồi đấm lưng cho ông. Cậu cảm thấy từ ngày đến đây dường như đã nửa thế kỉ trôi qua, thế nhưng con số trên lịch chỉ mới đến ngày thứ 10. Lộc lão gia uống hết thuốc nước cậu đưa đến bên miệng, hai con mắt cười híp lại thành một đường chỉ.
"Lộc Hàm nhà chúng ta từ khi nào đã biết chăm sóc người khác rồi kia?"
Lộc Hàm bĩu môi.
"Còn không phải là bị ép mà thành sao."
Nhờ ơn của cái người đã 2 tuần liền không liên lạc nào đó mà cậu, đối với chuyện bón thuốc thay quần áo chăm sóc người bệnh đã quá quen thuộc.
"Hả, ai dám bắt bảo bối của Lộc gia chúng ta chăm bệnh? Có phải là cô gái nào không?"
"Không phải đâu ông, là lúc trọ ở trường, bắt buộc tự mình phải chăm sóc cho mình thôi."
Lộc lão gia thở dài.
"Hây dà, trường của con đó, chuyên môn thì tốt, chỉ là con gái ít, khó tìm bạn gái. Lộc Hàm à, đôi khi cũng đừng nhút nhát quá, nếu có cô gái tốt nào thì không nên bỏ lỡ."
"Ông nội, con còn trẻ, ông sốt ruột cái gì. Nói sau đi."
Chuyển đề tài rồi nhưng Lộc Hàm lại không thể không nhớ tới con người ngàn dặm xa xôi kia. Người ấy có vóc người cao cao, gương mặt điển trai, lúc gãi gãi đầu nhìn hơi ngốc nghếch, mỗi khi nhếch nhếch khóe miệng mỉm cười thì lại rất gian tà... Cậu ngốc ấy, không biết hiện giờ đang làm gì nhỉ?
Trở về phòng, lấy ra di động đã lâu không dùng đến, trên máy hiện lên một tin nhắn cuối cùng từ Ngô Thế Huân.
"Thuận buồm xuôi gió, nhớ chăm sóc bản thân nhé. Thời tiết nóng nực, cẩn thận kẻo cảm nắng. Không cần mang quà cho tớ đâu ^___^"
Hừ, mơ tưởng đi, ai thèm mang quà cho cậu chứ hả? Mười ngày, Lộc Hàm nhìn đăm đăm trần nhà bằng đất chỗ lồi chỗ lõm, đã mười ngày trôi qua không được nhìn thấy Ngô Thế Huân, không được nghe giọng nói của Ngô Thế Huân, không biết chút tin tức gì của Ngô Thế Huân rồi. Mùa hè này so với kì nghỉ đông lần trước còn gian nan hơn. Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên bộ dạng Ngô Thế Huân tay chân dang rộng miệng oai oái kêu "Đừng đánh", "Ui da", "Cha mẹ ơi", tóc tai hỗn độn, ánh mắt chật vật hơi híp lại, xuống chút nữa là hai bên xương quai xanh và da thịt trần trụi rắn chắc... Dừng lại, suy nghĩ đen tối vừa nãy là sao vậy aaaaaa. Bị lây bệnh, cậu nhất định là bị tên kia lây bệnh rồi.
Lộc Hàm tắt di động. Lộc lão gia dự định sẽ ở đây tịnh dưỡng khoảng hai tháng, cũng chỉ là 5 lần mười ngày thôi mà, rồi sẽ qua nhanh thôi.
~*~*~*~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com