Chương 144: Đồng đội mới (2)
Đột nhiên, Hishiya quyết định thay đổi chiến thuật. Anh lùi lại một bước, tay phải vẫn cầm con dao, nhưng tay trái thì bất ngờ rút ra một khẩu Glock 18 từ trong áo khoác.
Khẩu súng tuy không có đạn, nhưng nó lại là một chiêu trò anh mà dùng để hù dọa đối phương. Đồng thời, để giành lại khoảng cách và kiểm soát tình thế.
"Đứng im!" Hishiya quát, giơ súng lên nhắm vào người đàn ông mặc đồ đen.
"Tôi không muốn giết anh. Nhưng nếu anh không dừng lại, thì tôi sẽ buộc lòng phải nổ súng."
Người đàn ông mặc đồ đen dừng lại, ánh mắt nheo lại, nhưng không có vẻ gì là sợ hãi. Hắn quan sát khẩu súng trong tay Hishiya, rồi bất ngờ mỉm cười khẩy. "Súng à? Cậu nghĩ rằng tôi sẽ sợ sao?"
Trước khi Hishiya kịp phản ứng, hắn liền lao tới, nhanh như một tia chớp. Một cú đá cao theo kiểu Taekwondo nhắm thẳng vào cổ tay Hishiya, mạnh mẽ và chính xác đến mức anh không thể giữ được khẩu súng. Rồi nó văng ra khỏi tay anh, rơi xuống đất kêu leng keng, nằm lăn lóc trong bóng tối.
Hishiya đứng sững sờ, nhưng không có thời gian để mà tiếc nuối. Người đàn ông mặc đồ đen tiếp tục tấn công, chuyển sang thế Karate với một loạt cú đấm nhanh, mạnh vào ngực và mặt Hishiya.
Do đó, anh phải dùng hết sức để mà chống đỡ và né. Nhưng rồi, một cú đấm bất ngờ đâm trúng vào vai khiến cho anh phải lùi lại vài bước và đau đớn.
Hishiya gầm lên rồi lao tới, dùng con dao đâm liên tiếp vào đối thủ. Hắn né sang một bên, rồi bất ngờ chuyển sang tư thế judo, nắm lấy cánh tay cầm dao của Hishiya, xoay người và quật anh xuống đất. Hishiya ngã mạnh, nhưng anh nhanh chóng lăn người, tránh được cú đạp theo sau.
Sau một lúc giao chiến đầy ác liệt. Cả hai liền lùi lại, thở hổn hển, cơ thể đều đã thấm mệt nhưng ánh mắt vẫn không rời nhau.
Người đàn ông mặc đồ đen bất ngờ đổi phong cách, đôi chân di chuyển linh hoạt, thân hình uốn éo như đang nhảy múa. Đó chính là võ Capoeira, một loại võ thuật Brazil kết hợp giữa đấu võ và nhảy múa.
Hắn tung một cú đá xoay tròn nhắm vào đầu Hishiya, nhưng anh đã cúi người né tránh. Ngay lập tức, đối thủ tiếp tục với một cú đá móc từ dưới lên, trúng vào cằm anh. Hishiya ngã ngửa ra sau, đầu óc choáng váng, máu chảy từ miệng. Nhưng anh cắn răng rồi lại tiếp tục đứng dậy, lao tới với một loạt cú đấm và đá liên hoàn.
Cả hai giao chiến không khoan nhượng, từng đòn đánh là một cuộc đấu giữa sự sống và cái chết. Hishiya tung một cú đá thấp, làm đối thủ mất thăng bằng, rồi lao tới đâm dao vào bụng hắn. Nhưng hắn dùng tay chặn lại, lưỡi dao cắt vào lòng bàn tay, máu chảy ra, nhưng hắn không rên rỉ, chỉ nghiến răng và đẩy Hishiya ra. Cuộc chiến kéo dài, cả hai đều kiệt sức, nhưng không ai chịu nhường.
Hishiya cảm thấy adrenaline dâng trào trong huyết quản, nhưng đồng thời, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh. Người này chắc chắc không phải là kẻ thù. Và đương nhiên, chắc cũng không phải là người của băng Shinra. Nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian đánh nhau như thế này, thì cả hai sẽ chỉ tự đẩy mình vào chỗ chết.
Không cho kẻ thù có cơ hội phản công, Hishiya tung một cú đấm thẳng vào mặt đối thủ, nhưng hắn đã nhanh chóng bắt được cổ tay anh, rồi xoay người và quật anh xuống đất.
Tiếp đến, hắn ta vung rìu lên, nhưng Hishiya đã kịp lăn sang một bên, tránh được lưỡi rìu bổ xuống ngay sau đó. Anh bật dậy, tay vẫn nắm chặt dao, nhưng thay vì lao tới, anh giơ tay còn lại lên, ra hiệu dừng lại.
"Đủ rồi đấy." Hishiya nói, giọng trầm nhưng kiên định, cố gắng kìm nén nhịp thở gấp gáp.
"Chúng ta không phải là kẻ thù. Và tôi cũng không phải là người thuộc băng Shinra."
Người đàn ông mặc đồ đen nhìn anh, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác, cây rìu trong tay vẫn sẵn sàng vung lên bất cứ lúc nào. Một khoảng im lặng căng thẳng trôi qua, như thể hắn đang cân nhắc từng lời Hishiya vừa nói.
Cuối cùng, hắn hạ rìu xuống, giọng khàn khàn vang lên từ sau chiếc khẩu trang. "Tôi cũng không phải. Tôi đến đây để tiêu diệt bọn chúng."
Hishiya gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn nghi ngờ trào lên trong lòng.
"Vậy thì chúng ta có thể tạm thời hợp tác." Anh nói, giọng điệu bình tĩnh nhưng ánh mắt không giấu nổi sự dò xét.
"Tôi cũng muốn xóa sổ bọn khốn đó. Nếu hành động một mình, thì có lẽ chúng ta sẽ chết hết. Nhưng nếu cùng nhau hành động, thì chúng ta sẽ có cơ hội."
Người đàn ông mặc đồ đen không trả lời ngay. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua đảo lại như đang đấu tranh nội tâm. Hishiya có thể cảm nhận được sự do dự của hắn, một chiến binh đơn độc, không quen dựa dẫm vào người khác, giống như chính anh trước đây.
Nhưng rồi, sau một hồi im lặng, hắn gật đầu. "Thôi được. Tôi sẽ tạm thời liên minh với cậu."
Rồi cả hai bước tới rồi bắt tay nhau. Cái bắt tay đầy chặt chẽ và mạnh mẽ, nhưng không giấu nổi sự mong manh của lòng tin vừa mới nhen nhóm.
Hishiya cảm nhận được sức mạnh từ trong bàn tay của đối phương. Và trong khoảnh khắc đó, anh biết rằng anh ta không chỉ là một đồng minh tạm thời, mà đây chính là một người có thể thay đổi cục diện của cuộc chiến này.
"Tôi là Shirogane Hishiya." Anh nói, dùng bí danh của mình, giọng trầm nhưng rõ ràng.
"Nasubito Tatsuya." Người đàn ông mặc đồ đen đáp ngắn gọn, giọng khàn khàn nhưng đầy kiên định.
Họ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay đi, tiếp tục bước sâu vào lòng mê cung. Bóng tối phía trước như đang chờ đợi, nhưng lần này, Hishiya không còn cảm thấy cô độc.
Trung tâm thương mại Suichi lại chìm trong bóng tối, những hành lang dài dằng dặc như những mạch máu khô cạn của một con quái vật đang ngủ say. Sau cuộc chạm trán đầy căng thẳng ban nãy, Hishiya và Tatsuya đã buộc phải bắt tay nhau, dù chỉ là một liên minh tạm bợ, được xây dựng trên sự nghi ngờ và cảnh giác.
Họ không tin nhau, nhưng cả hai đều hiểu rằng băng đảng Shinra là mối đe dọa lớn hơn bất kỳ mâu thuẫn nào giữa họ. Tiếng bước chân của họ vang lên khe khẽ trên sàn bê tông lạnh lẽo, hòa lẫn với tiếng gió rít qua những khe hở trên tường.
Không khí dần trở nên nặng nề, mùi máu tanh và mồ hôi thấm đẫm không gian. Khi họ tiến gần đến một góc khuất, thì đột nhiên một âm thanh yếu ớt nhưng sắc nhọn cắt qua sự im lặng. Đó là tiếng rên rỉ của một người đàn ông xấu số nào đó, xen lẫn với những tiếng cười đầy man rợ, khùng khục như tiếng thú hoang đói khát. Âm thanh ấy vang vọng từ phía sau một cánh cửa gỗ mục nát, nơi ánh sáng lờ mờ hắt ra qua những khe hở nhỏ xíu.
Hishiya ra hiệu cho Tatsuya dừng lại, ánh mắt anh sắc lạnh, bàn tay siết chặt cán dao. Tatsuya gật đầu, tay nắm chặt cán rìu, khuôn mặt lạnh như băng nhưng đôi mắt lại ánh lên một sự căng thẳng hiếm thấy. Họ áp sát cánh cửa, hé mắt qua một khe hở trên cánh cửa gỗ mục nát. Và cảnh tượng bên trong khiến trái tim Hishiya như ngừng đập, hơi thở anh nghẹn lại trong cổ họng.
Trong căn phòng tối tăm, một bóng đèn trần treo lủng lẳng, phát ra thứ ánh sáng vàng vọt, yếu ớt, chỉ đủ để chiếu sáng những vệt máu loang lổ trên sàn bê tông.
Một người đàn ông vạm vỡ, cơ thể đầy những vết thương kinh hoàng, bị trói chặt vào một chiếc ghế sắt gỉ sét. Dôi tay thì bị dây thừng cắn sâu vào da thịt đến mức máu rỉ ra thành từng dòng đỏ thẫm, chảy xuống thành những vũng nhỏ dưới chân.
Cơ thể anh ta là một bức tranh sống động của sự tàn phá. Những vết cắt dài ngoằng chạy dọc ngực, sâu đến mức lộ cả xương trắng bên dưới. Cánh tay trái thì bị đánh bầm dập, sưng tấy đến mức biến dạng.
Khuôn mặt thì mang đầy những vết bầm tím, một bên mắt sưng húp không thể mở, máu khô đóng thành từng mảng quanh khóe miệng và chảy dài xuống cằm. Những giọt mồ hôi trộn lẫn với máu lăn dài trên làn da rám nắng, từng giọt rơi xuống sàn, hòa vào vũng máu đã đặc quánh.
Nhưng điều cho khiến Hishiya rùng mình không phải là những vết thương, mà là ánh mắt của người đàn ông đó. Một ánh mắt rực cháy, kiên cường và bất khuất, dù cho cơ thể anh ta đã bị đẩy đến cực hạn mà con người có thể chịu đựng được.
Xung quanh anh ta là tám tên yakuza, những con thú đội lốt người. Cơ thể đầy hình xăm rồng uốn lượn trên cánh tay cơ bắp, biểu tượng của băng Shinra, một thế lực tàn bạo khét tiếng trong thế giới ngầm.
Một tên trong số đó thì cao lớn, khuôn mặt chứa đầy vết sẹo. Chắc hẳn hắn ta chính là kẻ cầm đầu, trên tay đang cầm một con dao găm rỉ sét, lưỡi dao vẫn còn dính máu tươi. Rồi hắn bước tới gần người đàn ông đang bị trói, cúi xuống sát mặt anh ta, hơi thở nặng nề phả ra mùi rượu rẻ tiền và mùi máu tanh nồng xung quanh đã khiến cho bầu không khí càng thêm ngột ngạt.
"Mày cứng đầu lắm đó, Goji à." Hắn gầm gừ, giọng khàn khàn như tiếng gầm của một con sói hung dữ.
"Đừng nghĩa rằng ông chủ tha cho cái mạng chó của mày, thì tụi tao không dám làm gì mày đấy nhé!"
"Mẹ kiếp! Liệu hồn mà mau chóng quy phục dưới chân băng Shinra đi. Nếu không, tao sẽ cắt đi từng khúc thịt trên người mày, từng khúc một, cho đến khi mày không còn là con người nữa!"
Người đàn ông tên Goji ngẩng đầu lên, máu chảy từ khóe miệng, đôi môi thì nứt nẻ run rẩy. Nhưng anh ta không rên rỉ, không cầu xin bọn khốn ấy. Mà thay vào đó, anh ta nhếch mép cười khinh bỉ, giọng khàn đặc nhưng đầy thách thức. "Haha... Có giỏi thì cứ cắt đi, nếu mày dám. Muốn giết tao thì cứ việc, tao không còn gì để nói với lũ khốn kiếp như chúng mày nữa."
Lời nói của Goji như một ngọn lửa đổ thêm dầu vào cơn thịnh nộ của tên cầm đầu. Hắn gầm lên, khuôn mặt đỏ gay vì tức giận, đôi mắt lóe lên sự điên cuồng. Rồi hắn giơ con dao lên, đâm mạnh vào vai Goji, lưỡi dao xuyên qua thịt, máu phun ra tung tóe, nhuộm đỏ cả sàn nhà và bắn lên khuôn mặt sẹo của hắn.
Goji nghiến chặt răng, cơ thể run lên vì đau đớn tột độ. Nhưng anh ta không hét, chỉ có một tiếng rên khẽ thoát ra từ cổ họng. Đám yakuza còn lại thì cười lớn, tiếng cười của chúng vang vọng trong căn phòng chật hẹp, man rợ và bệnh hoạn. Một tên vung gậy gỗ đập mạnh vào chân Goji, tiếng xương gãy vang lên khô khốc, sắc lạnh, như một nhát búa khiến cho Hishiya phải siết chặt nắm đấm để kìm nén cơn giận.
Nhưng tên cầm đầu vẫn chưa thỏa mãn. Hắn rút con dao ra khỏi vai Goji, máu bắn lên mặt hắn như một cơn mưa đỏ, đôi mắt hắn lóe lên sự khoái trá bệnh hoạn.
Sau đó, hắn tiếp tục dùng mũi dao rạch một đường dài trên ngực Goji, chậm rãi, từng nhát một, như thể đang tận hưởng từng khoảnh khắc đau đớn mà anh ta phải chịu đựng. Máu tuôn ra từ vết cắt, chảy thành dòng xuống bụng, thấm đẫm chiếc áo rách nát của Goji.
"Hahaha... Mày có thích bị như thế này không, hả thằng khốn?" Hắn cười khẩy, tay còn lại túm lấy tóc của Goji và giật mạnh ra phía sau, buộc anh ta phải ngửa mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt điên loạn của hắn.
"Tao có thể làm thế này cả ngày, cho đến khi mày khóc lóc cầu xin tao dừng lại. Nhưng liệu mày có thể chịu đựng được trong bao lâu nữa đây?"
Goji thở hổn hển, mồ hôi trộn lẫn với máu chảy dài trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt anh ta vẫn không khuất phục.
"Mày... Mày chỉ là một thằng khốn hèn hạ mà thôi." Anh ta thều thào, từng chữ như được nhổ ra cùng với máu.
"Hãy giết tao đi. Tao sẽ không bao giờ quy phục dưới trướng của lũ khốn nạn như chúng mày đâu."
Lời nói ấy như một mũi tên xuyên thủng lòng kiêu hãnh của tên cầm đầu. Khiến cho hắn gầm lên như một con thú đang bị thương, điên cuồng hơn bao giờ hết.
Sau đó, hắn quay sang đám thuộc hạ, giọng quát lớn. "Mẹ kiếp! Mau mang kìm đến đây! Tao sẽ cho thằng khốn này biết thế nào là đau đớn thực sự!"
Một tên yakuza vội vàng chạy đi, rồi quay lại với một chiếc kìm sắt to bản, rỉ sét, những vết gỉ đỏ như máu khô bám chặt trên bề mặt. Tên cầm đầu cầm lấy, rồi tiến đến gần Goji, ánh mắt hắn lóe lên sự độc ác không thể che giấu.
--- Còn tiếp ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com