Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 905: Em vẫn chưa nói với anh rằng em muốn lấy anh

Cô dựa vào cánh tay của người đó mà phán đoán ra vị trí đầu của hắn ta, cô hy vọng bản thân mình được nữ thần may mắn chiếu cố, có thể đâm trúng vào mắt của đối phương, như thế mới có thể tìm được một đường sống trong chỗ chết.

Yến Thanh Ti không biết mình đã đâm trúng vào chỗ nào của đối phương, ngay lập cô thấy lực siết trên cổ mình bớt rất nhiều. Cô chớp lấy cơ hội này lao lên trên mặt nước. Chỉ cần ra trồi lên mặt nước, có người nhìn thấy thì cô sẽ được cứu.

Nhưng cô đã ở dưới nước quá lâu, trong phổi thiếu dưỡng khí, chân trái thì bị chuột rút, lại uống không ít nước, mí mắt càng ngày càng nặng nề. Cô ngước lên nhìn mặt nước chỉ còn cách trong gang tấc, nhưng cô lại chẳng còn sức lực để ngoi lên, cả người nặng nề chìm dần xuống dưới.

Yến Thanh Ti cười khổ, thật sự... thật sự phải chết như thế này ư?

Bóng tối ập đến, trước khi nhắm mắt lại, trong đầu Yến Thanh Ti tràn ngập hình ảnh của Nhạc Thính Phong...


Nhạc Thính Phong, em còn chưa kịp nói với anh rằng em muốn gả cho anh!

Trong khi Yến Thanh Ti chìm vào bóng tối, cô không nhìn được có rất nhiều người nhảy xuống nước.

Trên bờ, đạo diễn và những người còn lại trong đoàn làm phim thì đang sốt ruột như kiến bò trên chảo rang. Lúc này đang có mưa phùn, không có ai che ô, trên mặt ai nấy đều ướt đẫm nước, cũng chẳng còn phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là mồ hôi nữa.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt hồ. Đạo diễn sốt ruột đến mức giọng nói cũng biến đổi luôn: "Còn ai biết bơi thì nhảy xuống cứu người cho tôi, không thì... mau gọi điện thoại... gọi cho... gọi cho đội cứu hộ... Còn ai không biết bơi chạy ra xung quanh tìm những người biết bơi đến đây... Nhanh lên, đừng có lề mề..."

Sắc trời càng ngày càng thẫm lại, mưa càng lúc càng lớn, nếu còn không tìm thấy người sẽ cực kì bất lợi.

Sau khi Yến Thanh Ti chìm xuống mấy giây, đạo diễn liền hét lên bảo cô có thể lên rồi. Thấy mãi mà không có động tĩnh gì, đạo diễn lại hô lên thêm lần nữa nhưng vẫn không thấy gì.

Sắc mặt Quý Miên Miên trắng bệch, sốt ruột nói có phải là Yến Thanh Ti bị chuột rút rồi không hay là đã xảy ra chuyện gì, đạo diễn liền gọi nhân viên cứu hộ đến, bảo họ lặn xuống tìm người.


Dưới nước rất tối, bọn họ tìm xung quanh vị trí mà Yến Thanh Ti vừa mới chìm xuống nhưng không tìm được, ngay lập tức liền mở rộng phạm vi tìm kiếm. Dưới nước tối như hũ nút, bọn họ lại không mang theo nhiều thiết bị nên việc tìm kiếm gặp rất nhiều khó khăn.

Quý Miên Miên và Tiểu Từ không biết bơi, chỉ biết đứng trên bờ lo lắng.

Từng giây từng phút trôi qua, Quý Miên Miên sốt ruột đến mức khóc lên. Mưa rơi trên mặt nước loang ra từng gợn sóng, khiến cho mặt nước nhìn trông như một cái hố đen, nuốt trọn mọi thứ.

Trong lúc mọi người đang căng thẳng sốt ruột, đột nhiên xuất hiện một đám người, khoảng mười mấy người tầm hai mươi tuổi, tất cả đều mặc vest đen, dáng người cao lớn, bước đi như gió, nét mắt nghiêm túc, lạnh lùng. Người đàn ông trẻ tuổi đi đằng sau cùng hỏi: "Ai là Yến Thanh Ti?"

Giọng nói của anh ta rất vang, giống như một phát súng nổ bên tai của mỗi người.

Quý Miên Miên vừa khóc vừa chỉ vào hồ nước nói: "Dưới hồ, chị ấy ở dưới hồ... Chị ấy bị chìm dưới hồ rồi, bây giờ đang không tìm thấy..."


Đạo diễn là người từng trải, vừa nhìn là biết lai lịch những người này không tầm thường, dường như xung quanh họ đều tản mát một luồn sát khí lạnh lẽo. Ông ta vội nói: "Vừa nãy quay cảnh rơi xuống nước, cô ấy vẫn chưa lên, chúng tôi bây giờ đang tìm người."

Vẻ mặt người đó liền biến đổi ngay lập tức, mười mấy người không nói một câu nào, quần áo cũng không cởi, nhảy xuống hồ ngay tức khắc.

Khoảng bảy tám phút sau, cuối cùng Quý Miên Miên cũng nhìn thấy, trong số mười mấy người nhảy xuống đó có một người đang kéo theo một người nổi lên mặt nước và bơi về bờ.

Yến Thanh Ti chìm xuống đáy hồ mà người của đoàn làm phim lặn xuống lại không đủ độ sâu nên đương nhiên là không tìm được.

Nhưng những người này biết rằng trong khoảng thời gian dài như vậy mà vẫn chưa ngoi lên, chắc chắn là đã chìm xuống rất sâu, họ trực tiếp lặn xuống thật sâu để tìm kiếm.

Quý Miên Miên và Tiểu Từ nhìn thấy rồi liền lập tức lao đến đó.

Người kia kéo Yến Thanh Ti lên bờ, đặt cô ấy lên mặt đất. Quý Miên Miên khóc hu hu nói: "Chị ơi, chị tỉnh lại đi, chị, chị tỉnh lại đi mà..."

Tiểu Từ nhìn thấy môi của Yến Thanh Ti thâm tím, sợ đến mức chân tay lạnh cóng, vội vàng lay cô: "Chị Thanh Ti, chị tỉnh lại đi..."

Người cứu Yến Thanh Ti lên, sau khi nhìn thấy gương mặt của cô liền nói với những người đi cùng: "Chính là cô ấy."

Anh ta hỏi: "Có bác sĩ ở đây không?"


"Có, có, có..." đạo diễn vội vã gọi bác sĩ của đoàn làm phim đến.

Bác sĩ kiểm tra hô hấp của Yến Thanh Ti xong giật mình sợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất: "Xong rồi... ngừng thở mất rồi."

Người vừa cứu Yến Thanh Ti lên lạnh lùng nói: "Thực hiện xoa bóp tim ngoài lồng ngực ngay cho cô ấy. Nếu như cô ấy chết, các người... đừng một ai nghĩ có thể thoát được quan hệ."

Quý Miên Miên khóc đến nỗi mắt sưng húp: "Ông mau mau thực hiện sơ cứu cho chị ấy đi, tôi đã gọi cấp cứu rồi, xe cấp cứu sẽ đến đây nhanh thôi. Ông mau lên đi..."

Trong lúc mọi người hoảng loạn, Quý Miên Miên vừa hô vừa gọi xe cấp cứu.

Bác sĩ vội vàng gật đầu: "Tôi xoa bóp tim ngoài lồng ngực, còn cô... làm hô hấp nhân tạo cho cô ấy..."

Quý Miên Miên vội vã dậm chân: "Tôi biết rồi, ông mau làm đi, đừng có lề mề nữa."

Bác sĩ vội vội vàng vàng làm ấn tim ngoài lồng ngực cho Yến Thanh Ti, còn Quý Miên Miên thì quỳ trên mặt đất, bóp mũi Yến Thanh Ti và làm hô hấp nhân tạo cho cô.

Mười mấy phút sau, tay của bác sĩ của đã mỏi nhừ, lồng ngực của Yến Thanh Ti vẫn không có động tĩnh gì, quần áo trên người ông ta đã ướt đẫm nước mưa. Ông ta lắc đầu: "Không được, không được..."


Ngay lập tức, ông ta cảm sau gáy dường như có cái gì đó vừa cứng vừa lạnh đang dí sát vào, một giọng nói vang lên: "Ông cứ nói thêm một câu "không được" nữa thử xem, không cứu được cô ấy, hôm nay ông cũng nằm lại đây luôn đi."

Vị bác sĩ đó sợ đến mức run lẩy bẩy. Mặc dù không nhìn thấy nhưng ông ta biết thứ đang dí sau gáy ông ta là súng, là súng đó.

Bác sĩ không dám nói thêm một câu nào nữa, cánh tay cũng còn không tê mỏi, cả người dường như có sức lực vô tận, trong đầu chỉ quanh quẩn một giọng nói, nhất định phải cứu sống cô gái này, cô ấy phải sống, phải tỉnh lại, nếu không ông sẽ phải đi theo cô ấy luôn.

Mọi người đứng xung quang vốn dĩ đang nôn nóng, vừa nhìn thấy tình cảnh này liền sợ đến mức không dám ho he câu nào, tự giác lùi về phía sau, bốn phía yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích.

Đạo diễn còn đang định nói mấy câu, nhưng vừa thấy tình huống như thế này thì vội vàng ngậm chặt miệng. Những người đột nhiên xuất hiện này tuyệt đối không phải là xã hội đen, mà... giống người của chính phủ hơn, thậm chí có thể còn là người của quân đội.

Dù là loại người nào thì đoàn làm phim của ông cũng không dây vào nổi.


Trước đây Quý Miên Miên có tham gia vào hoạt động đoàn đội của trường, cũng học qua sơ cứu, lúc này trong đầu cô không ngừng cầu nguyện, xin hãy để nữ thần của con sống lại, xin người hãy để nữ thần của con tỉnh lại!

Chắc là sau khi bị uy hiếp, bác sĩ càng cố gắng hơn, chỉ mấy phút sau, mạch của Yến Thanh Ti bắt đầu yếu ớt đập lại.

Bác sĩ và Quý Miên Miên đều vui mừng đến phát khóc, một người thì vui vì cái mạng nhỏ của mình đã được bảo vệ, một người thì vui vì cuối cùng nữ thần của mình cũng đã có hi vọng.

Hai người càng cố gắng.

Mười mấy phút qua đi, Yến Thanh Ti nôn ra một ngụm nước, nhịp tim và mạch đập cũng dần dần hồi phục. Nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu rú vang, Quý Miên Miên mệt đứt hơi, ngã ngồi trên mặt đất, mắt cô nàng đỏ bừng, lại hu hu hu khóc lên. Lần này thật quá là nguy hiểm, nữ thần suýt chút nữa thì mất mạng rồi!


Tóc Quý Miên Miên ướt nhẹp, mồ hôi hoà cùng nước mưa chảy ròng ròng. Cô thở phào một hơi, sao cái xe cấp cứu này đến chậm thế?

Người trong đoàn làm phim vội vã nhường đường cho nhân viên y tế, nhân viên y tế đặt Yến Thanh Ti lên cáng rồi nhanh chóng chuyển lên xe cấp cứu.

Tiểu Từ kéo Quý Miên Miên đứng dậy từ trên mặt đất, hai người đuổi theo nhân viên y tế, lúc đến gần thì bị người đã cứu Yến Thanh Ti chặn lại.

"Chúng tôi phải đưa cô ấy đi, không ai được đi theo."

Người nói câu này chính là người cầm đầu, anh ta khoảng tầm hai lăm hai sáu tuổi, cao khoảng mét chín, da màu nâu đồng, dáng vẻ sáng sủa khôi ngô, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, người khác nhìn vào cũng khiếp sợ.


"Các người là ai? Các người dựa vào đâu mà đưa chị ấy đi?" Quý Miên Miên sốt ruột, nếu như không phải những người này vừa mới cứu nữ thần, cô thật muốn xông lên đánh cho bọn họ một trận.

Tiểu Từ đứng bên cạnh Quý Miên Miên nói: "Chúng tôi là trợ lý của chị ấy, các anh dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi đi theo?"

"Việc này không phải là chuyện các người có thể hỏi đến." Nói rồi, anh ta quay người bước lên xe, nói với nhân viên y tế: "Ngay lập tức lái xe đến bệnh viện."

Quý Miên Miên và Tiểu Từ muốn lao lên nhưng lại bị những người khác chặn lại.

Đợi đến lúc xe cứu thương đi rồi, những người khác cũng lên xe đi mất.

Tiểu Từ lo lắng vò đầu bứt tai: "Làm thế nào bây giờ?"

Quý Miên Miên siết chặt nắm đấm, nói: "Đi, chúng ta tự mình lái xe đến bệnh viện."

Đạo diễn ngăn hai người lại: "Tôi khuyên hai người tốt nhất là đừng có đuổi theo, không nhìn thấy bên hông bọn họ có cái gì à? Đó là súng đấy!"

Quý Miên Miên nói: "Có súng thì sao? Tôi không tin bọn họ dám giết người ở bệnh viện. Chúng tôi là trợ lý của chị Thanh Ti, mấy người có thể không cần quan tâm, nhưng chúng tôi thì không thể."

Tiểu Từ gật đầu, hai người đội mưa chạy đến chỗ xe của họ, lái thẳng một mạch đến bệnh viện.


Hai người đi rồi, đạo diễn dặn dò với những người còn lại trong đoàn làm phim: "Chuyện hôm nay, nếu còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình thì im miệng hết cho tôi, không ai được phép nói chuyện này ra ngoài, ngậm miệng cho chặt vào."

Những người khác vội vàng gật đầu. Có quỷ mới biết cái đám người đột nhiên xuất hiện đó chui từ đâu ra, còn có cả súng nữa, đúng là sợ muốn chết!

Trên xe cứu thương, bác sĩ cho Yến Thanh Ti thở oxy, tiêm cho cô một mũi trợ tim.

Lúc kiểm tra huyết áp, một y tá ngạc nhiên kêu lên: "Cô ấy không chỉ bị đuối nước đâu, trên cổ hình như có vết... giống như là bị siết cổ?"

Người cứu Yến Thanh Ti lên lập tức đến xem, anh ta kéo cổ áo của Yến Thanh Ti xuống, quả nhiên nhìn thấy dấu lằn đỏ hồng hiện rõ ràng trên làn da trắng bệch, thậm chí có những chỗ còn bị rách cả da.

Người đó ngay lập tức biến sắc, vết siết trên cổ vẫn còn đỏ như vậy chứng tỏ là mới xảy ra, cũng chứng minh một chuyện, cô ấy không phải bị chết đuối ngoài ý muốn mà là có người muốn giết cô ấy.

Anh ta lập tức lấy điện thoại ra: "Báo cáo, tình huống có khác thường, đây không phải sự việc ngoài ý muốn, có khả năng đây là mưu sát. Tôi đề nghị lập tức giám sát toàn bộ nhân viên trong đoàn làm phim và còn phải điều tra tất cả những người xuống nước tìm kiếm ngày hôm nữa..."


Cúp điện thoại, anh ta phát hiện tất cả nhân viên y tế trên xe đều ngây hết cả ra.

Anh ta lạnh giọng nói: "Tiếp tục đi, nhất định phải khiến cô ấy tỉnh lại."

...

Đuổi theo sau xe cứu hộ, Quý Miên Miên vò đầu bứt tóc, đột nhiên nghĩ ra một chuyện: "Thôi chết rồi, chị Thanh Ti xảy ra chuyện mà mình còn chưa báo cho sếp biết."

Quý Miên Miên vội vã tìm điện thoại của mình, thấy túi áo trống không: "Điện thoại, điện thoại đâu rồi?"

Tiểu Từ nói: "Chắc lúc nãy cậu làm hô hấp nhân tạo cho chị Thanh Ti nên không cẩn thận làm rơi mất rồi. Cậu lấy điện thoại của mình mà gọi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #3s