Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 962: Vừa gặp em đã phải đi rồi, anh không nỡ đi

Những gì Hạ An Lan nhận định về Nhạc Thính Phong chính là: một gã lẻo mép, cần phải nghiên cứu thêm. Ông nói: "Giờ cũng muộn rồi, cậu nên về đi thôi."

Bị đuổi về, Nhạc Thính Phong không hề cảm thấy khó chịu một tí nào, anh nói: "Vâng, cháu chào bác, vậy ngày mai cháu lại đến chơi ạ!"

Yến Thanh Ti: "Bác, con đi tiễn anh ấy nhé?"

Hạ An Lan nhìn vẻ mặt mong chờ của Yến Thanh Ti, như thể đang nói, cho con đi đi, cho con đi đi mà, ông thở dài một tiếng, cũng không thể quản con bé quá chặt được: "Đi đi."

Yến Thanh Ti nhanh chóng nắm chặt lấy tay anh, Nhạc Thính Phong nói: "Ông ngoại, bác, vậy con về trước đây ạ, ngày mai con lại sang!"

Hạ lão gia gật đầu: "Về đi thôi."


...

Hai người vừa mới ra khỏi cửa, Hạ lão gia đã vội vã mở quà của Nhạc Thính Phong ra xem tranh của Mai Vọng Thạch, trong lòng ông đã ngứa ngáy từ lúc ăn cơm rồi, còn phải đợi xem xong hai ván cờ nữa chứ.

Hạ An Lan nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Ba..."

Hạ lão gia xua xua tay: "Thôi mà, người ta cũng đi rồi còn gì."

Ông lão mở bức hoạ cuộn tròn ra, nhìn thấy phong cảnh nước non hữu tình trong bức hoạ mà không khỏi cảm khái: "Không ngờ nha, không ngờ được nha... thằng nhóc này lại có thể có được tranh thật của Mai Vọng Thạch. Con nhìn phần lạc khoản này mà xem, bức tranh này vừa mới vẽ tháng trước thôi..."

Hạ lão gia tấm tắc khen mãi: "Muốn có tranh của Mai Vọng Thạch khó lắm đấy, mà quý nhất là những bức hoạ mới vẽ gần đây, những bức đó còn đáng giá hơn là những bức hồi đầu."

Hạ An Lan liếc nhìn sang cuốn cờ phổ mà Nhạc Thính Phong tặng, sửng sốt mất một hồi, ngay cả quyển này mà nó cũng có thể tìm được à?

Hạ lão gia nói: "An Lan à, ba thấy thằng nhóc này cũng không tồi đâu, mấy món quà này cũng phải mất công mất sức một phen mới tìm được đấy. Tuy rằng... có hơi lẻo mép, nhưng còn có chút bản lĩnh, so sánh với nhau thì... Du Hí đúng là không thể so được với nó."

Hạ An Lan lạnh lùng nói: "Ba mới gặp có một lần mà đã biết thằng nhóc đó tốt rồi à? Ba à, đây đâu chỉ là một bức hoạ thôi đâu, đó là hạnh phúc cả đời của Thanh Ti đấy. Còn thằng nhóc nhà họ Du, hừ..."


Ông không nói Du Hí cái gì nhưng từ nhìn thái độ tràn đầy sự khinh miệt là biết, hình tượng của Du Hí trong lòng ông đã thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa rồi.

Nếu như Nhạc Thính Phong ngay đến cả Du Hí còn thua vậy thì đừng nói gì nữa.

Hạ lão gia e hèm lấy giọng: "Ba đây không phải là... không phải là... còn đang quan sát hay sao? Cứ xem thế nào đã ha. Nhưng mà, dù gì đó cũng là cháu ngoại của lão Tô, chắc cũng... không đến nỗi kém cỏi đâu. Nhà họ Tô chỉ có một đứa con gái, nhiều năm về trước ba cũng đã từng gặp con bé đó rồi, một cô bé cực kì ngây thơ trong sáng, không ngờ chớp mắt một cái, con bé đó cũng đã làm mẹ. Ài, trước đây con cũng gặp qua con bé đó rồi đó."

Hạ An Lan nhìn đồng hồ: "Ba, ba có lên viện với mẹ nữa không?"

Hạ lão gia vội vã đứng dậy: "Có chứ, phải đi chứ, ba đi bây giờ đây... ba lên viện tâm sự với mẹ con, hy vọng ngày mai bà ấy có thể tỉnh lại."

...


Ngoài cửa nhà họ Hạ, Nhạc Thính Phong muốn hôn Yến Thanh Ti, anh nắm tay cô thật chặt, lưu luyến nói: "Vừa mới được gặp em thì lại phải đi rồi, bác của em đúng thật là... để anh ở lại đây thì có làm sao?"

Yến Thanh Ti dí dí ngón tay lên trán Nhạc Thính Phong: "Anh đừng có mà mơ hão. Hôm nay để anh ở lại ăn cơm đã là đặc cách cho anh lắm rồi, anh phải biết đủ đi chứ?"

Nhạc Thính Phong kéo tay Yến Thanh Ti lắc lắc: "Em nói xem, sau này chúng ta gặp nhau sẽ đều khó khăn như thế này à?"

Yến Thanh Ti gật đầu: "Chắc là thế!"

"Thế thì làm sao mà được? Sau này mỗi ngày anh đều phải đến đây, anh phải biến thỉnh thoảng đến chơi thành việc hàng ngày đều xảy ra trong nhà em, để bọn họ quen với sự tồn tại của anh. Anh không tin, anh đến mà bác em có thể cầm chổi đuổi anh ra ngoài được."

"Thế anh không sợ bác em nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn à?"

Nhạc Thính Phong cũng chẳng đề bụng chút nào: "Thế thì có gì đâu, hồi đầu em còn suốt ngày cau có khó chịu với anh còn gì, so với ông bác của em thì còn kinh khủng hơn nhiều. Anh có thể thu phục được em, bác em anh còn sợ à? Hơn nữa, bác em cũng là bác của anh, nếu như ông ấy nhìn anh thấy ngứa mắt, bực mình cũng là ông ấy chứ anh có bực mình đâu? Anh chỉ cần nhìn thấy em là được rồi."

Yến Thanh Ti bật cười thành tiếng, "Da mặt anh dày quá đấy, chẳng trách nhìn thấy bọn họ mà anh không hề căng thẳng chút nào."

"Anh có căng thẳng mà, nhưng có căng thẳng mấy đi nữa cũng không được thể hiện ra ngoài, nếu không bọn họ mà nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ: À, cái thằng nhóc này nhát gan thật, mới chỉ gặp mặt có một lần thôi đã sợ vỡ mật rồi, sau này làm sao mà có thể bảo vệ được vợ con? Không được, loại ngay. Em nói xem, thế thì anh đi đâu khóc bây giờ?"

Nhạc Thính Phong là đàn ông, ít nhiều gì anh cũng hiểu được tâm lý của đồng loại. Đừng nói đến trưởng bối, kể cả bản thân những người đàn ông khi kết bạn với nhau cũng hy vọng mình có thể kết bạn với một người gan dạ, có bản lĩnh, có đảm đương chứ không phải là một thằng đàn ông nhu nhược, khún núm, không có tiền đồ gì.

Yến Thanh Ti mím môi cười một tiếng, giơ tay ra véo má Nhạc Thính Phong: "Tối nay biểu hiện không tồi, nhưng mà muốn để bác em và mọi người thừa nhận anh là rể trong nhà thì anh còn phải cố gắng hơn nữa."


Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti một lát: "Tất nhiên rồi, tuy rằng bọn họ thích hay không thích anh đều không thể ngăn cản anh lấy em, nhưng... thế nào thì đó cũng là người thân của em. Giống như em đã nói, để có thể có được sự yêu thích và lời chúc phúc từ bọn họ, anh sẽ cố gắng."

"Mau về đi thôi. Ngày mai anh đến đây trước hay là đến bệnh viện đợi nhà em đến?"

"Chắc chắn là phải đến tìm em trước rồi. Một mình anh đến bệnh viện làm cái gì? Anh sẽ đến sớm, thuận tiện ăn ké bữa sáng, sau đó rồi mới đi."

Yến Thanh Ti cười cười gật đầu: "Được thôi, dù sao anh cũng không sợ bác em lườm nguýt anh, anh cứ đến đi."

Nhạc Thính Phong kéo tay Yến Thanh Ti lắc lắc: "Không hôn anh mà đã đuổi đi rồi à?"

"Đi thôi, dù sao ngày mai cũng gặp lại mà." Yến Thanh Ti kiễng chân nhanh chóng hôn phớt lên má Nhạc Thính Phong một cái.

Nhạc Thính Phong lại ôm lấy Yến Thanh Ti: "Vậy anh đi nhé! Đúng rồi, cái bà Du phu nhân ấy, đừng tiếp xúc nhiều với bà ta. Người ta vẫn hay nói "dột từ nóc dột xuống", cha mẹ chính là tấm gương của con cái. Con trai đã là cái thứ vô đạo đức như thế, người làm mẹ có thể tốt đẹp được bao nhiêu, cẩn tắc vô áy náy."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Ừm, em biết rồi, em đâu có ngốc, biết con trai bà ta là Du Hí mà còn thân cận với bà ta ấy à, não em có đứt cái dây thần kinh nào đâu."

Nhạc Thính Phong cười cười, nói: "Biết rồi thì tốt. Ngoan, mau về đi, sắp đến Trung thu rồi, thời tiết cũng bắt đầu lạnh rồi đấy, em vào nhà trước rồi anh đi."


"Vậy em vào đây nhé!"

"Vào đi thôi."

Yến Thanh Ti bước được mấy bước thì quay đầu lại, cô nhìn thấy Nhạc Thính Phong vẫn đứng cạnh xe nhìn theo cô, thấy cô quay lại anh giơ tay lên vẫy vẫy với cô.

Yến Thanh Ti cười vui vẻ, bước vào nhà.

...

Hạ lão gia chuẩn bị đến bệnh viện, Hạ An Lan ngồi trong phòng khách, Du phu nhân mượn cớ không khoẻ đã về phòng rồi.

Yến Thanh Ti nói: "Ông ngoại, ông tới bệnh viện ạ, con đi với ông nhé?"


"Không cần đâu, con đi làm gì? Ông đi một mình là được rồi. Thực ra ông đến cũng không phải để trông chừng bà ấy, chỉ là nhìn thấy bà con, ông có thể ngủ ngon hơn thôi."

Yến Thanh Ti đỡ Hạ lão gia ra khỏi cửa, cùng Hạ An Lan đưa ông lên xe.

Xe đi rồi, Hạ An Lan nói với Yến Thanh Ti: "Thanh Ti, đi ra đây với bác."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Vâng ạ!"

Mới đầu thu gió đêm thổi rất mát mẻ, gió lướt trên làn da, khiến cho người ta thấy khoan khoái.

Đi được một lát, Hạ An Lan gọi: "Thanh Ti..."

"Dạ?"

Hạ An Lan hỏi: "Con từng có mâu thuẫn gì với Du Hí à?"

Mưa gió trong giới chính trị, âm mưu quỷ kế, phức tạp hơn những người bình thường có thể biết rất nhiều, Hạ An Lan là người từng trải, đã từng gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, hôm nay Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cố ý châm chọc Du Hí, Yến Thanh Ti bình thường không có lý gì lại vô duyên vô cớ làm kẻ địch của ai, trừ phi người đó có ân oán gì với con bé.

Yến Thanh Ti gật đầu thừa nhận một cách sảng khoái: "Đúng ạ!"


Hạ An Lan tin tưởng Yến Thanh Ti, trong tiềm thức của ông, Yến Thanh Ti kể cả có sai thì chắc chắn cũng có lý do của nó. Du Hí nhất định đã làm điều gì đó mà con bé không thể tha thứ được.

Ông nói: "Kể cho bác nghe xem nào?"

Yến Thanh Ti cúi đầu, đá viên sỏi trên mặt đất: "Con không biết nên nói như thế nào, cũng không muốn nói."

Suýt chút nữa bị người ta cưỡng bức dù sao cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì, cô không muốn nhắc đến nó nữa. Lúc đó, cô đẩy Du Hí xuống lầu cũng coi như là đã thanh toán xong món nợ này, quá khứ là quá khứ.

Hạ An Lan thấy khi nhắc đến chuyện của Du Hí là gương mặt con bé lại vô thức tỏ ra chán ghét, liền biết chắc chắn là Du Hí đã làm chuyện gì đó khiến con bé cực kì căm ghét, đến nỗi ngay cả tên của kẻ đó cũng không muốn nhắc đến.

Hạ An Lan xoa đầu Yến Thanh Ti: "Con không muốn nói thì bác cũng không hỏi nữa."

Yến Thanh Ti cười cười, "Bác nói như thế lại khiến con cảm thấy ngại quá! Quả thực con có biết Du Hí, hắn ta cũng đã từng bám đuổi con. Lúc Du phu nhân hỏi con có biết hắn ta không, con nói không biết là bởi vì con chán chẳng muốn mua dây buộc mình, nhưng bà ta cứ hết lần này đến lần khắc nhắc đến con trai bà ta khiến con cảm thấy phiền lắm. Con trai bà ta như thế nào, người khác không biết, chẳng lẽ bà ta còn không biết hay sao?"


Hạ An Lan không nói gì, Yến Thanh Ti nói rất đúng, Du Hí là người như thế nào, người ngoài như bọn họ không hiểu lắm, nhưng Hạ Như Sương là mẹ ruột nó, đương nhiên là phải biết chứ. Nhưng một người mẹ mà để con trai mình trở thành như vậy, đó chính là vấn đề đấy?

Yến Thanh Ti vung vẩy cánh tay, phàn nàn nói: "Con rất ghét Du Hí, rõ ràng là chẳng có bản lĩnh gì mà còn dám kiêu ngạo tự đại như thế. Con thật sự rất coi thường hắn ra, quan trọng là thủ đoạn của hắn ta quá ti tiện, hắn còn dám làm cả chuyện... Thôi, rốt cuộc hắn ta cũng là con trai của Du phu nhân, con cũng không muốn nói xấu nhiều, miễn cho sau này bà ấy lại bảo con vu oan cho con trai bà ấy."

Hạ An Lan nhìn ra được, Yến Thanh Ti vừa nãy suýt nữa thì buột miệng nói ra, nhưng lại ngừng lại không nói tiếp nữa.

Ông hỏi: "Những chuyện mà nó làm khiến con... khó có thể nói sao?'

Yến Thanh Ti châm chọc cười một tiếng: "Đại khái là thế ạ!"

Dù sao thì cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.


Hạ An Lan không đoán ra được là chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện hay ho, một cậu ấm khi những thủ đoạn bám đuổi con gái thông thường đã không còn tác dụng, thì có khả năng sẽ dùng đến những cách bỉ ổi xấu xa, ti tiện nhất.

Hạ An Lan vỗ vai Yến Thanh Ti: "Khó cho con rồi, bao nhiêu năm nay đã để con phải chịu quá nhiều thiệt thòi."

Yến Thanh Ti cười cười, giọng nói hơi khàn khàn: "Cũng không hẳn là thiệt thòi ạ! Con người của con từ trước đến giờ không bao giờ chịu thiệt, ai dám bắt nạt con, con cũng sẽ khiến kẻ đó không được sống yên bình. Du Hí bị thương là do con làm, con phải để cho hắn ta biết rằng chọc đến con thì sẽ không có kết cục tốt, phải khiến hắn ta sau này nhìn thấy con là phải tránh cho xa. Hừ, nhắc đến hắn, con cũng rất mong đợi được gặp lại hắn ta đấy."

Nụ cười của Yến Thanh Ti rất giảo hoạt, cô không hề giấu giếm sự tàn nhẫn trong tính cách của mình. Cô không cần phải nịnh nọt lấy lòng ai, bởi dù có một thân một mình cô vẫn có thể sống tiếp, cô là bé gái mạnh mẽ nhất mà Hạ An Lan từng gặp.

Con bé như vậy rất tốt, có thế khiến người khác yên tâm nhưng cũng càng khiến người ta đau lòng vì nó. Còn về phần nhà họ Du, mấy năm nay đã quá nể nang rồi, cũng đến lúc nên làm rõ quan hệ rồi.

...

Trời sáng, một ngày mới lại bắt đầu, đêm hôm qua Yến Thanh Ti ngủ rất ngon.

Cuối cùng cũng gặp được Nhạc Thính Phong, nhìn thấy anh cô liền cảm thấy bình yên. Địa vị của Nhạc Thính Phong trong lòng cô còn quan trọng hơn cô nghĩ.

Đánh răng rửa mặt xong, nhìn vào trong gương thấy cái vòng cổ mà mình đang đeo, Yến Thanh Ti cong môi, vuốt ve nó một lát. Bây giờ nhìn lại, nó vẫn quê một cục y như thế, nhưng cô rất thích nó.

Cô thay quần áo rồi xuống dưới nhà thì đã thấy Nhạc Thính Phong đang ngồi nói chuyện với Hạ An Lan.


Yến Thanh Ti sững ra, cô dụi dụi mắt, xác định là mình không nhìn lầm xong mới hỏi: "Sao mà... anh đến sớm thế?"

Nhạc Thính Phong cười hì hì với Yến Thanh Ti: "Hôm nay đi thăm bà với em, anh đương nhiên là không thể đến muộn rồi. Hôm qua ngủ có ngon không?"

"Ngủ ngon lắm."

Nhạc Thính Phong cười ngây ngô: "Anh cũng thế..."

Anh đến đây từ sáng sớm. Chưa đến 7 giờ sáng xe đã dừng trước cổng nhà họ Hạ rồi, ánh mắt người gác cổng nhìn anh như thể sinh vật kì lạ.

Anh vừa vào trong nhà liền gặp Hạ An Lan, liền thân thiết gọi một câu "bác".

Hạ An Lan không để ý đến anh, cũng chẳng sao, anh cứ đi theo đằng sau ông mà chẳng hề cảm thấy xấu hổ ngại ngùng. Vừa đi theo ông anh vừa kể về những chuyện thú vị khi anh và Yến Thanh Ti quen nhau, nói về sự vất vả của Yến Thanh Ti mỗi lần đi quay phim, nói rất nhiều điều hay về cô, trong ba câu thì có đến hai câu rưỡi là khen Yến Thanh Ti. Dần dà, Hạ An Lan cũng không bài xích anh nữa, bởi vì ông cũng rất muốn biết về cuộc sống bình thường của Yến Thanh Ti như thế nào, công việc của cô ra sao, cô thích cái gì, cô ghét cái gì, ông muốn tìm hiểu tất cả mọi điều về con bé.

Nhạc Thính Phong kể rất nhiều chuyện, trên gương mặt ông dần dần hiện lên nụ cười, thi thoảng còn nói với anh vài câu.

Yến Thanh Ti nghiêng đầu thắc mắc nói: "Em thấy anh đến đây để ăn chực thì có."

"Chậc chậc, thế mà bị em phát hiện ra mất rồi, anh đến là để ăn sáng cùng em mà, đương nhiên là... còn có cả bác nữa."

Hạ An Lan khẽ hừ một tiếng: "Đi ăn sáng thôi."


Ngồi xuống rồi Nhạc Thính Phong mới nhìn thấy Du phu nhân, anh thân thiết chào hỏi: "Du phu nhân, chào buổi sáng. Nghe Thanh Ti kể là mấy hôm nữa Du Hí đến đây. Cậu ấy thích đua xe phải không? Đúng lúc lắm, cháu có một người bạn đang mở một câu lạc bộ đua xe ở Dung Thành, sau này cậu ấy đến cháu nhất định sẽ mời cậu ấy đến chơi. Ở đó có khá nhiều xe tốt, quan trọng nhất là có cả mấy cô hotgirl mà cậu ấy thích nhất nữa."

Du phu nhân nhất thời cảm thấy cực kì xấu hổ: "Nó... gần đây nó không chơi đua xe nữa. Mọi người ăn sáng đi, mau ăn thôi."

Yến Thanh Ti cắn đũa hỏi: "Sao anh biết rõ thế?"

Nhạc Thính Phong vội vã thanh minh: "Bởi vì Tô Tiểu Lục mở câu lạc bộ đó ấy mà."

Yến Thanh Ti nheo mắt nhìn anh: "Có thật không?"

"Thật mà, em không tin anh lập tức gọi điện cho Tiểu Lục chứng minh cho em xem."

"Được rồi, tạm thời tin anh."


Hạ An Lan nhìn cái cách hai đứa ở bên nhau, Nhạc Thính Phong luôn luôn chiều chuộng Thanh Ti, điều này khiến cho trong lòng ông cảm thấy rất vui mừng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti cùng lên viện. Từ hôm đó trở đi, Nhạc Thính Phong ngày nào cũng đưa Yến Thanh Ti đến bệnh viện, Hạ lão gia luôn miệng khen Nhạc Thính Phong biết ý.

Đến ngày thứ tư, ánh nắng rực rỡ, cửa sổ mở he hé chứ không mở hết, nhiệt độ trong phòng rất thoải mái.

Yến Thanh Ti nói: "Bà ngoại, con cắt móng tay cho bà nhé, bà không nói gì coi như là đồng ý rồi nha?"

Trong lúc cắt móng tay, Yến Thanh Ti lỡ tay làm rơi bấm móng tay xuống đất, cô cúi xuống nhặt, đột nhiên cảm thấy có người đang kéo ngón tay mình, cô cứ tưởng là Nhạc Thính Phong, ngẩng đầu lên nhìn đó là một bàn tay gầy guộc đang nắm chặt lấy ngón tay cô.

Yến Thanh Ti sững ra mất một lúc, nhìn về phía đầu giường, liền bắt gặp một đôi mắt chất chứa đầy tang thương, cô khẽ cong khoé môi, cười nói: "Bà ngoại... bà tỉnh rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #3s