Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 296-300

Chương 296 : Chưa từng gặp ai đáng yêu như bà ấy

Yến Thanh Ti vừa nghe thấy liền bật cười, chắc cô chưa từng gặp ai đáng yêu như Nhạc phu nhân mất.

Cô quay lại, gật đầu: "Vâng! Bác nói cũng đúng đấy vì nhiều lúc trông anh ấy cũng không tệ thật."

"Aiz, vậy cô......."

Yến Thanh Ti thản nhiên ngắt lời Nhạc phu nhân:" Dẫu sao lời của bác cũng đừng nên cho nhiều kẻ ngoài kia nghe thấy vì con là hạng người thế nào thì mọi người ai cũng biết rồi. Con với Thính Phong cũng chỉ là ở mức chơi đùa nếu có đến với nhau thật thì sợ rằng không ai chơi nổi nữa mất. Cảm ơn bác! Đã không xem con như những người khác."

"Cô......."

"Con đi đây."

Nhạc phu nhân nhìn Yến Thanh Ti ra ngoài, khẽ thở dài. Thật ra, bà cũng rất mâu thuẫn, cô gái này có trong lòng có chuyện lại là chuyện trong gia đình, kì thực cũng không hợp với con trai bà, nhưng con trai bà lại thích người ta, hơn nữa bà cũng không ghét cô.

Có điều, cũng chẳng cần bà phải nhọc lòng, con gái nhà người ta căn bản không có suy nghĩ ấy.

Nhạc phu nhân nhìn nhìn căn phòng của Yến Thanh Ti một lượt, đồ đạc không nhiều, đồ trang điểm thậm chí còn chẳng nhiều bằng bà, còn có cả đồ của con trai bà nữa.

Nhạc phu nhân bĩu môi, con trai bà là người thế nào bà còn không biết sao, một người kén cá chọn canh như nó nhưng giờ lại vì Yến Thanh Ti mà ở một nơi như thế này, bị đuổi ra khỏi phòng bao nhiêu lần cũng không phát giận. Điều này có nghĩa là gì đây, người sáng suốt ai chẳng nhìn ra, cũng chỉ có thằng con ngốc của bà, giờ vẫn còn đang mông lung thôi.

Thật ra nếu con trai bà có thể sống yên ổn, có thể hạnh phúc mỗi ngày thì cũng là chuyện tốt mà.

Cô gái này, nhiều khi cũng rất tốt!

............

Nhạc Thính Phong trở lại chỉ thấy mỗi mẹ anh, "Mẹ, người đâu rồi?"

Nhạc phu nhân đen mặt: "Mẹ không phải là người à?"

"Không phải, con nói cô ấy cơ?"

"Tới phim trường rồi."

Nhạc Thính Phong đặt đồ anh vừa mua về xuống, "Mẹ, mẹ ăn chút gì trước đi, con tới phim trường một chuyến."

"Con tới làm gì?"

Nhạc Thính Phong còn chẳng buồn nghĩ mà trả lời luôn: "Đưa đồ ăn cho cô ấy! Mẹ không biết đâu, mấy ngày trước cô ấy bị ngất, bác sĩ nói cô ấy bị thiếu chất bởi vì lao động quá sức, còn bị đau dạ dày nghiêm trọng, cô ấy không ăn sáng là không được. Hôm nay nóng như vậy, con sợ cô ấy không chịu nổi."

Nhạc phu nhân kinh ngạc nhìn Nhạc Thính Phong, những lời quan tâm săn sóc này thốt ra từ miệng con trai bà, bà có một cảm giác xúc động không nói thành lời, con trai bà cuối cùng cũng học được cách không sống "ích kỉ" nữa rồi.

Từ nhỏ đã thiếu đi sự chăm sóc của người cha nên tính cách Nhạc Thính Phong lớn lên có chút nghiêng lệch. Sự thiếu xót tình thương cộng thêm được việc được tất cả mọi người tung hô nâng đỡ khiến sự lạnh lùng máu lạnh ăn sâu vào con người nó. Đặc biệt là hồi học cấp hai cấp ba, nghịch vô cùng, suốt ngày chỉ biết có đánh nhau. Sau này, lớn hơn một chút mới học được cách kiềm chế nhưng có nhiều thứ từ tận sâu trong tâm khảm thì vẫn không thay đổi được, không biết quan tâm, cũng không biết thương xót người khác nhưng giờ cuối cùng bà cũng có thể nhìn thấy ngày này rồi.

Nhạc phu nhân khẽ nói: "Con trai, con có từng nghĩ tại sao con lại quan tâm tới con bé như vậy không? Con nghĩ mà xem, thật lòng con muốn gì, nếu cứ mơ hồ mãi như thế, sớm muộn gì cũng sẽ chịu khổ đấy biết không."

Nhạc Thính Phong ngẩn ra, một lúc sau anh mới gật đầu: "Con biết rồi, con sẽ suy nghĩ kĩ càng, mẹ về phòng mẹ nghỉ đi! Phải rồi, cô ấy. có nói gì với mẹ không?"

Mắt Nhạc phu nhân sáng lên: "Không có gì, mẹ nói với con bé, con trai mẹ rất tốt, không bằng cứ xem xét thử xem. Ờm thì con bé có bảo lại là đôi lúc cũng thấy con rất được."





Chương 297: Cậu giành người phụ nữ của con trai tôi

Nhạc phu nhân không có nói thật, bà nghĩ tốt nhất đừng quá đả kích con trai thì hơn, đâu thể nói với nó: "Con trai con không có cửa đâu, đừng tốn công vô ích nữa".

Nhạc Thính Phong nghi ngờ: "Thật á? Mẹ chắc là mẹ không lừa con chứ."

Nhạc phu nhân "hừ" một tiếng: "Biến đi, mày nghĩ mẹ mày là người thế nào vậy."

"Mẹ đấy, chỉ cần bớt đào hố con một lần thôi là con đã cảm ơn trời đất lắm rồi."  Nhạc Thính Phong cười cười, xách cơm đi.

Nhạc phu nhân mắng một câu: "Thằng ranh!"

............

Buổi chiều, Yến Thanh Ti đang quay phim, Nhạc phu nhân cùng Hạ Lan Tú Sắc tới phim trường tham quan.

Hạ Lan Tú Sắc thấy hóa trang của Yến Thanh Ti, kinh ngạc nói: "Oa! Chị Thanh Ti chị xinh quá, đẹp quá đi mất!"

Thế là cô liền lấy điện thoại ra định chụp nhưng bị Tiểu Từ chặn lại: "Không được! Không chụp được đâu! Đoàn làm phim chúng tôi có hiệp định bí mật, chưa tới thời gian tuyên truyền không thể tiết lộ bất cứ thứ gì. Tôi lấy danh nghĩa người thân đưa mọi người vào đây, nếu bị đạo diễn biết được, chắc chắn sẽ đuổi tôi mất."

Hạ Lan Tú Sắc buông điện thoại xuống, vội nói: "Không chụp, không chụp đâu, thật đấy! Mà tôi chụp xong không up, chỉ xem một mình thôi cũng không được sao."

Nhạc phu nhân nhíu mày nói: "Tú Sắc! Con đừng quấy, đây dù sao cũng là đoàn quay phim."

Hạ Lan Tú Sắc ngậm miệng gật đầu: "Con xin lỗi, bác gái, con tùy tiện quá."

Giữa giờ nghỉ, Tần Cảnh Chi đi tới: "Chị, sao chị lại tới đây."

Nhạc phu nhân thấy Tần Cảnh Chi liền chột dạ, dù chính con trai bà khiến bà làm ra cái chuyện mất mặt ấy nhưng bà vẫn cười ha hả: "Chị.... đi du lịch."

"Cảnh Thành thì có mấy nơi có thể ngắm nghía được đâu, tối em mời chị ăn cơm nhé."

Nhạc phu nhân thật ra chẳng muốn nói chuyện với Tần Cảnh Chi chút nào: "Không cần, không cần đâu, chú cứ bận việc của chú đi."

Tần Cảnh Chi cười nói: "Bà nội ở nhà lúc nào cũng buồn chán, chị lúc nào đi chơi bài thì gọi bà theo với nhé."

Nhạc phu nhân cắn cả vào lưỡi: "A....... Được, được chứ!"

"Phải rồi, hôm trước em có nói với bà, tết năm này em sẽ đưa cháu dâu về ra mắt, chị, chị thấy cô ấy thế nào?" Tần Cảnh Chi chỉ tay về phía Yến Thanh Ti.

Nhạc phu nhân trợn tròn mắt, ai ya, mẹ nó, cuối cùng bà cũng hiểu tại sao con trai bà lại hại Tần Cảnh Chi rồi, tính chen chân với con trai bà à?

Nhạc phu nhân lập tức không thấy chột dạ nữa, cướp người phụ nữ của con trai bà, bà có hại chút xíu vậy cũng quá nhẹ rồi.

Nếu bà sớm biết thì khi cho bà Tần xem tấm ảnh kia, bà đã đổ thêm dầu vào lửa rồi. Chậc, nhẹ tay quá.

Nhạc phu nhân nghiêm túc đánh giá một lượt, tỏ ra nghiêm túc nói: "Cô gái đó hả, chị thấy cũng chẳng tốt đẹp gì? Chú xem, trông diêm dúa lòe loẹt thế kia, nhìn cứ như một con tiểu yêu tinh. Nếu chú đưa cô ấy về, bà nội chú tức tới tái phát bệnh tim thì sao? Nhà có dòng dõi gia giáo như nhà chú, phải lấy thiên kim môn đăng hộ đối chứ, cô gái này xinh thì có xinh nhưng chắc chắn chú không qua được cửa bà nội với cha mẹ đâu."

Tần Cảnh Chi vẫn cười, tao nhã lịch sự, kiên nhẫn nghe hết rồi nói: "Vậy sao? Nhưng Thính Phong cũng đang theo đuổi cô ấy? Chị có biết chuyện đó không?"

Nhạc phu nhân gật đầu, nói: "Chuyện này tất nhiên là chị biết rồi, chú không biết đâu, sáng nay chị còn tóm được chúng nó tận giường kìa. Chị già thế này rồi đúng là chịu không nổi, thanh niên trẻ bây giờ sống thoáng thật đấy, hai đứa nó nói, mấy tháng nữa không chừng còn có thể để chị lên chức bà nội luôn cơ."

--------

Yến thổ hào: Mẹ, mẹ thân yêu của con, để con bóp vai cho mẹ nhé, mẹ muốn được phục vụ thế nào thì cứ nói đi.





Chương 298: Đây là người phụ nữ của con trai tôi, cậu không có cửa đâu

Tần Cảnh Chi bỗng thấy không biết nên nói gì, bà chị họ này của anh, IQ cũng chỉ tầm tầm, tính cách lại khờ khạo.

Nhưng lúc này sao anh ta  lại thấy bà thông minh quá vậy? Mới giây trước còn nói nhà họ Tần không thích Yến Thanh Ti, ngay sau đó lại nói bà bắt được Yến Thanh Ti với Nhạc Thính Phong tại giường?

Thiếu điều chỉ muốn nói thẳng ra, đây là người phụ nữ của con trai tôi, cậu không có cửa đâu, an phận đi.

Tần Cảnh Chi muốn cười nhưng lại thấy có chút khó khăn: "Chị họ, sao chị nói nghe cứ kì kì thế nào ấy nhỉ, trên cùng hai phương diện, chị nói với em Thanh Ti nhìn diêm dúa lòe loẹt, người nhà em sẽ không thích cô ấy, chẳng lẽ chị thích?"

Nhạc phu nhân xua tay: "Aiz, con lớn không nghe lời mẹ, chú cũng biết đấy, từ nhỏ tôi đã chẳng quản được Thính Phong. Nó hỗn xược, ngang ngược như thế, chỉ cần nó thích là được, tôi có thích hay không nó cũng có quan tâm đâu, lại nói..... Hai đứa nó đã tiến triển tới mức này rồi, chẳng lẽ tôi còn chia rẽ chúng nó sao? Tôi chỉ nghĩ, Thính Phong chỉ cần có thể lập gia đình, sinh một đứa con là tôi đã mãn nguyện lắm rồi, còn con dâu thì chỉ cần nó thích, những chuyện khác đều không quan trọng."

Tần Cảnh Chi bĩu môi, nói như bà thì có vẻ như chuyện giữa Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu anh xen vào thì sẽ thành kẻ thứ ba.

Tần Cảnh Chi bí bách trong lòng, lại hỏi: "Nhà họ Nhạc cũng là gia đình có quyền thế, chị không để ý tới gia thế của cô ấy sao?"

"Nhà chị đâu giống nhà chú! Con người chị sống tân tiến lắm, con cháu có phúc của con cháu, cứ để mặc chúng nó đi."

Tần Cảnh Chi cười cười: "Dù sao cũng chưa kết hôn, tới cuối cùng thế nào còn chưa chắc được."

Nhạc phu nhân cười tít mắt: "Haiz, cũng không thể nói như vậy được, ai biết được mấy tháng nữa, Thanh Ti mang thai thì sao? Gia đình chị sống thoáng lắm, có ăn cơm trước kẻng cũng không sao."

Tần Cảnh Chi miết miết ngón tay: "Đây chỉ là lỡ thôi, mọi chuyện còn chưa ngã mũ, mọi người cũng đều chỉ đang ở vạch xuất phát, cạnh tranh công bằng. Có điều, em thấy cũng lạ, chị không sợ sau này sẽ rước vào nhà một mầm họa à? Dẫu sao, tính cách của Yên Thanh Ti cũng không phải là tốt đẹp gì, rất nhiều người trong đoàn làm phim đều không ưa cô ấy."

Nhạc phu nhân vỗ lên người Tần Cảnh Chi: "Không sao, chị yên tâm lắm, trước đây đúng là chị cũng hơi lo ngại nhưng giờ thì hết rồi, cô gái mà Cảnh Chi cũng để mắt tới, có thể kém sao? Chị không tin mắt nhìn người của con trai chị nhưng chị vẫn tin vào mắt nhìn người của chú."

Câu này đúng thật khiến Tần Cảnh Chi muốn hộc máu, thì ra là mắt nhìn người của anh để chọn con dâu cho bà sao?

Anh cảm thấy không thể nói chuyện vui vẻ với Nhạc phu nhân tiếp được nữa, rõ ràng ngốc nghếch, khờ khạo, sao tự dưng lại biến thành đen tối thế này? Từng câu từng chữ đều khiến hắn không thể phản bác lại.

"Chị, em phải đi quay phim đây, tối gặp rồi nói tiếp nhé."

Nhạc phu nhân khua tay: "Đi đi, đi đi."

Tần Cảnh Chi hít sâu một hơi, rời đi.

Sự hòa ai dễ gần và nụ cười trên gương mặt Nhạc phu nhân tan đi, bà hừ mũi một tiếng.

Thật không ngờ, tên Tần Cảnh Chi này cũng muốn ganh đua với con bà, Nhạc phu nhân thấy Yến Thanh Ti quả thật là một cô gái không tồi, nếu là người không ra gì thì sao có thể khiến nhiều người thích vậy chứ?

Nói vậy thì mắt nhìn người của con trai bà cũng được lắm.

Chỉ là, Nhạc phu nhân thấy dáng vẻ phong độ, hiên ngang của Tần Cảnh Chi xong, lại nghĩ tới thằng con nhà mình, bà đành lắc đầu.

Hạ Lan Phương Niên còn dễ nói, nhưng đây lại là Tần Cảnh Chi, trừ việc hơi lớn tuổi, mặt mũi không đẹp bằng con bà, tiền không nhiều bằng con bà ra, những phương diện khác đều mạnh hơn con bà.

Các cô gái bây giờ đều rất thích kiểu đàn ông chín chắn, có mị lực như vậy, Nhạc phu nhân bỗng cảm thấy thật nguy hiểm.








Chương 299: Tối nay có muốn ngủ với con không?

Không được, về bà phải nhắc nhở con trai ngay mới được.

Ngẩn ngơ nhìn theo Tần Cảnh Chi, Hạ Lan Tú Sắc một lúc sau mới định thần lại được, kéo tay Nhạc phu nhân, hỏi: "Bác gái...... Chị Thanh Ti thật sự ở bên anh Thính Phong sao?"

Nhạc phu nhân nghĩ tới Tần Cảnh Chi, thuận miệng đáp: "Sáng nay chẳng phải con cũng thấy rồi sao? Aiya, con còn nhỏ nên đừng quan tâm tới những chuyện này."

Hạ Lan Tú Sắc cắn môi, tủi thân chun chun mũi.

Buổi tối, Nhạc Thính Phong đưa họ đi ăn, vẫn là quán nướng kia.

Nhạc phu nhân kinh ngạc nhìn con trai bà đang lột vỏ tôm cho Yến Thanh Ti, vốn việc con trai bà chịu ăn ở quán ven đường đủ đủ khiến tròng mắt bà rớt ra rồi, thật bất ngờ nha.

Nhạc phu nhân xúc động, quả nhiên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Thường ngày ở nhà, Hạ Lan Tú Sắc luôn là đối tượng được cả nhà quan tâm chăm sóc nhưng giờ mọi người chỉ quan tâm tới Yến Thanh Ti, khiến cô có chút lạc lõng.

Hạ Lan Tú Sắc cắn một miếng cánh gà nhỏ, cô mong chờ nhìn Yến Thanh Ti hỏi: "Chị Thanh Ti, em có thể làm việc cho chị được không, em thấy công việc trong đoàn làm phim rất thú vị. Em được nghỉ hè hơn một tháng, trường em giao bài thực tập hè, em có thể làm trợ lí cho chị được không, em không cần tiền đâu."

Yến Thanh Ti chẳng thèm nghĩ ngợi gì từ chối luôn: "Không được."

Hạ Lan Tú Sắc là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ mà chạy tới làm trợ lí cho cô, đừng đùa nữa, tới lúc đó ai chăm sóc cho ai đây? Lỡ mà lại xảy ra chuyện gì, người nhà Hạ Lan không xé xác cô mới lạ.

Hơn nữa, chỉ riêng việc Hạ Lan Tú Sắc là em gái của Hạ Lan Phương Niên thôi cũng đủ để cô từ chối thẳng thừng rồi.

Nhạc Thính Phong đen mặt lại, lạnh lùng nhìn Hạ Lan Tú Sắc.

Hạ Lan Tú Sắc làm nũng với Yến Thanh Ti: "Chị Thanh Ti, em xin chị đấy, em thật sự chỉ muốn thực tập chút thôi, chị đồng ý với em đi mà, chị tốt như vậy nhất định sẽ đồng ý, đúng không?"

"Tôi không phải là cái nhà trẻ."

"Em thật sự muốn........."

Nhạc Thính Phong ngắt lời Hạ Lan Tú Sắc: "Sáng mai anh sẽ bảo người đưa em về."

"Được rồi! Được rồi! Em không nói nữa là được chứ gì, anh Thính Phong dữ quá, cẩn thận sau này không lấy vợ được đâu đấy." Hạ Lan Tú Sắc hừ một tiếng rồi làm mặt quỷ với Nhạc Thính Phong.

Nhạc phu nhân bỗng thấy hơi hối hận vì đưa Hạ Lan Tú Sắc tới đây, con bé này, sao lại không hiểu ý người khác nói thế nhỉ?

Điện thoại Hạ Lan Tú Sắc vang lên, cô nhìn rồi ấn nút nghe, vui mừng gọi: "Anh......."

Yến Thanh Ti và  Nhạc Thính Phong đang ăn đều sững lại.

"Em đang ăn thịt nướng với anh Thính Phong, bác gái còn có cả chị Thanh Ti nữa, tiếc là anh không tới, nếu không đã có người lột vỏ tôm cho em ăn rồi! Phải rồi, chị Thanh Ti lần trước có tới dự lễ trưởng thành của em ấy, lúc chị ấy quay phim đẹp lắm luôn. Em muốn làm trợ lí của chị ấy mà chị ấy không chịu, anh mau an ủi em đi, em tổn thương mất rồi."

Bữa cơm này lại càng trầm mặc hơn, về tới khách sạn, Yến Thanh Ti thuận miệng: "Bác gái, tối nay bác có muốn ngủ chung với con không?"

Chẳng qua cô thấy bầu không khí này nặng nề quá, tiện mồm nói một câu để dịu bớt thôi, ai ngờ Nhạc phu nhân lại gật đầu: "Được đấy!"

"Tối nay, mẹ ngủ với Thanh Ti, con tự ngủ một mình đi nhé, cho con khóa phòng này."

Nhạc Thính Phong kéo tay Nhạc phu nhân không chịu buông: "Mẹ! Không thể như vậy được."

Nhạc phu nhân dứt khoát rút tay, đẩy anh ra: "Được rồi, con đi đi."

Sau đó, bà kéo Yến Thanh Ti vào cửa, đóng sầm một tiếng, nhốt Nhạc Thính Phong ngoài cửa.

-----

Yến thổ hào: Lại sắp mất ngủ rồi, con tim chua xót của tôi ai hiểu đây? Mẹ, trí thông minh ban ngày dùng hết rồi, tối xuống tay nhẹ thôi!





Chương 300: Cánh tay đen tối của Nhạc mama

Nhạc Thính Phong lòng vòng mấy vòng trước cửa, cuối cùng đành cầm thẻ phòng về phòng.

Tắm xong, Yến Thanh Ti nằm thẳng xuống, đang chuẩn bị ngủ.

Nhạc phu nhân chán ghét: "Tốt xấu gì cháu cũng là ngôi sao, haiz, chú ý một chút được không?"

Yến Thanh Ti lăn một vòng trên giường: "Bác gái, chú ý gì ạ?"

"Mặt nạ ấy, phơi nắng cả ngày rồi, cháu không đắp mặt nạ à?"

Yến Thanh Ti nhắm mắt nói: "Con không quen, ngày nào cũng mệt đến nỗi chỉ muốn đi ngủ luôn thôi, làm gì có thời gian mà làm cái này cái nọ nữa. Bác có tin, trong ba giây con có thể ngủ luôn được không."

Nói rồi, dừng đúng khoảng ba giây cô thật sự chìm vào giấc ngủ.

Nhạc phu nhân lắc đầu, bà tắm xong, muốn dưỡng thể một lượt mới nhớ ra đây không phải là phòng  bà.

Cũng may Nhạc phu nhân còn mang theo người hai tấm mặt nạ dưỡng da, bà đắp mặt nạ lên xong nhìn Yến Thanh Ti, cười khinh khích.

Yến Thanh ngủ có hơi mơ màng, bỗng trên mặt mát lạnh, cô bị lạnh tới tỉnh ngủ, mở mắt, thấy Nhạc Phi Nhân đang dí sát vào mặt cô, làm cô sợ chết khiếp.

"Aiya, bác gái à?"

Nhạc phu nhân miết mặt nạ trên mặt Yến Thanh Ti phẳng ra: "Được rồi, cháu ngủ đi."

Yến Thanh Ti sờ tay lên mặt, không nhịn được khóe miệng nhếch lên, thế này thì sao mà ngủ được nữa chứ.

Nửa đêm nửa hôm bỗng thấy ấm áp trong lòng, không ngờ cuộc đời này của cô còn được người khác đắp mặt nạ cho nữa.

Nhạc phu nhân vỗ nhẹ lên mặt rồi nằm xuống, vờ hỏi: "Bác hỏi cháu chuyện này nhé, bình thường lúc cháu quay phim với Cảnh Chi, cháu thấy con người cậu ta thế nào? Bác là chị họ của cậu ấy, không có ý gì đâu, chỉ hỏi han chút thôi."

Yến Thanh Ti nói: "Cũng tốt ạ, người trong đoàn làm phim đều rất thích anh ấy, khiêm tốn, lịch sự, quan trọng là đẹp trai."

Nhạc phu nhân vừa nghe thấy liền thấy hỏng rồi, cái thứ quỷ quái như khiêm tốn, lịch sự... bát tự* không hợp với thằng con nhà bà.

*Một loại bói toán: ám chỉ số mệnh.

Nhạc phu nhân hắng giọng: "Vậy hả, haiz, hôm nay bác thấy Cảnh Chi mà cũng thấy phát sầu hộ nó."

"Sao thế?"

Nhạc phu nhân thở dài nói: "Đã lớn tuổi như vậy rồi còn chưa kết hôn, người trong nhà đều đang lo lắm kìa, trước khi bác tới đây có chơi bài với bà nội cậu ta, bà ấy nói với bác người trong nhà đang nghi không biết cậu ta có phải gay không. Nếu không, bao năm lăn lộn trong làng giải trí như vậy, ít nhiều cũng phải có scandal chứ, trong tay bà nội cậu ta còn có một tấm ảnh cậu ta đang ôm ấp một chàng trai nữa, nhìn có vẻ cũng ám muội."

Yến Thanh Ti trợn tròn mắt, đệch, tin này quá shock luôn, cô tò mò hỏi: "Thật không ạ?"

Nhạc phu nhân gật đầu: "Thật đấy, bà nội cậu ấy còn mấy lần nói với bác, thấy cô gái nào phù hợp thì nhất định phải giới thiệu với Cảnh Chi trước, lần sau bắt cậu ấy về xem mặt."

Yến Thanh Ti lắc đầu: "Thật không ngờ........."

Cô nhớ trước đây Tần Cảnh Chi còn có vài lần trêu ghẹo cô, giờ tự dưng thấy ác thật. Tên này, chắc không phải là đồng tính thật chứ, Nhạc phu nhân là người đơn thuần như vậy, lại là họ hàng với Tần gia, chẳng việc gì phải bôi nhọ anh ta cả mà.

Chậc chậc....... Thật là, có nghĩ cũng không ngờ tới được.

Nhạc phu nhân gật đầu: "Phải, bác cũng có ngờ đâu, cháu nói xem lỡ cậu ta thật sự là gay, vậy con gái nhà nào mà gả cho cậu ta chẳng phải đen đủi cả đời sao. Lần trước bác còn xem bài báo Đồng Thê*, những cô gái sau khi kết hôn mới phát hiện ra chồng mình là gay, thảm thương lắm......"

*Đồng Thê: những người phụ nữ lấy phải chồng là gay.

"Bác gái nói phải."

Nhạc phu nhân dựa gần vào Yến Thanh Ti, như hai người bạn thân đang nói chuyện riêng tư: "Thế nên bà Tần cứ bảo bác giúp, mà bác cứ đùn đẩy mãi, đâu thể hại con gái nhà người ta được, tốt nhất chuyện đó không phải là thật, nhưng lỡ như thật thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com