Chương 11
Tôi không thể nào chịu đựng nổi Nịnh Hót. Nếu có ai đó trói hắn vào một hòn đá lớn rồi dìm xuống lòng đại dương thì xem như đã ban cho Nhật Bản một ân huệ. Cả giọng nói của Áo Đỏ cũng làm tôi phát ốm. Hắn ta cố tình nói bằng giọng mũi thay vì giọng tự nhiên để nghe êm ái hơn, nhưng dù vậy cũng chẳng giúp được gì cho một gương mặt đáng ghét đến thế. Trên đời này họa chăng chỉ có ả Madonna nào đó mới thích nó mà thôi. Có lẽ vì hắn là hiệu phó nên những gì hắn nói khó hiểu hơn Nịnh Hót. Sau khi về nhà, tôi nghĩ lại lời hắn nói và kết luận hắn phải có vấn đề gì đây. Bởi vì hắn cứ úp úp mở mở, chả nói cái gì cho nó rõ ràng nên tôi không chắc là mình có hiểu được ẩn ý của hắn hay không nhưng chủ yếu dường như hắn muốn cảnh báo tôi hãy cẩn thận với Nhím vì Nhím rất xảo quyệt. Cho dù sự thật đúng là vậy thì hắn cũng nên thẳng thắn theo cách của một người đàn ông và ngay lập tức sa thải Nhím một khi Nhím thật sự tồi tệ. Ở cương vị hiệu phó, lại có cả bằng cử nhân nữa mà hành động như Áo Đỏ thì đúng là một tay chết nhát. Hắn nhát đến nỗi không dám nêu tên người ta ra ngay cả khi hắn đang nói xấu sau lưng họ. Thói thường, người yếu đuối hay tốt bụng, có thể tên Áo Đỏ này cũng tốt bụng chăng – tốt theo kiểu phụ nữ của hắn.
Sự tốt bụng là một chuyện, còn giọng nói lại là một chuyện khác, thế nên thật không phải nếu chỉ vì ghét giọng nói mà tôi phủ nhận lòng tốt của Áo Đỏ. Thế giới này quả là lạnh lùng: cứ tưởng một người không tốt với mình thì rốt cuộc là người quan tâm mình, còn một người cư xử thân thiện như bạn bè hóa ra là một tên vô lại, thật khôi hài! Tôi nghĩ chắc ở nông thôn nó thế, mọi thứ đều trái ngược với Tokyo. Vậy tôi phải hết sức cẩn thận mới được, bởi vì biết đâu lửa ở đây bỗng dưng biến thành băng và đá thì trở thành đậu hũ. Nhưng lẽ nào Nhím chính là kẻ xúi giục lũ học trò chống lại tôi? Trông hắn không giống loại người làm những chuyện như vậy... mà thử nghĩ xem nào... hắn ta được bọn chúng yêu mến nhất nên hắn dễ dàng điều khiển chúng thực hiện theo những gì hắn muốn, biết đâu... Thật ra, hắn chả cần hành động vòng vo đến thế, ngay từ đầu cứ trực tiếp tìm đến tôi rồi đánh nhau một trận thì có phải là đỡ phiền phức hơn không. Sao hắn không hiểu nếu có vấn đề gì hắn chỉ cần nói thẳng với tôi và yêu cầu tôi từ bỏ công việc. Không có gì là không thể giải quyết nếu nói rõ ràng mọi chuyện. Một khi hắn đúng, tôi sẽ sẵn sàng nộp đơn nghỉ việc ngay ngày hôm sau. Đây đâu phải là việc làm duy nhất trên đời này, dù tôi có đi đến nơi nào chắc chắn cũng chẳng đến nỗi chết đói. Tôi nghĩ tay Nhím này nên hiểu biết hơn.
Nhím là người đầu tiên đãi tôi một cốc kem đá bào khi tôi mới đến đây. Nhưng nếu tôi cứ tiếp tục cho phép bản thân nhận lấy thêm bất cứ thứ gì – dù đó chỉ là một cốc kem đá – từ con người hai mặt như hắn thì thật đáng xấu hổ. Tôi chỉ ăn có một cốc và giá của nó là một xu rưỡi, tuy nhiên, một xu hay nửa xu cũng khiến tôi không thể nào thanh thản trong suốt quãng đời còn lại khi phải chịu ơn cái đồ giả dối ấy. Tôi quyết định ngày mai sẽ trả lại tiền cho hắn ngay khi vừa bước vào trường. Tôi nhớ cách đây năm năm tôi từng mượn Kiyo ba yên và chưa hề trả bà đồng nào. Không phải vì tôi không có tiền để trả mà đơn giản vì tôi không làm thế. Tôi biết Kiyo đâu có mong tôi trả, nhưng tất nhiên đó cũng không phải là lý do. Thật lòng, tôi không muốn trả lại tiền cho bà theo cách giống như đó chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch giữa hai người xa lạ. Nếu làm vậy có nghĩa là tôi đã không tin vào sự hào phóng của Kiyo và từ chối tình cảm thương mến mà bà dành cho tôi. Tôi không trả tiền cho Kiyo không phải vì tôi muốn lừa dối bà mà bởi vì tôi xem bà là một phần của chính tôi.
Đúng là Kiyo và Nhím thì không thể so sánh với nhau, nhưng khi có một ai đó mời ta bất cứ thứ gì, dù là một cốc kem, một tách trà... mà ta không cố tình từ chối là đã chứng tỏ sự tôn trọng và thiện ý ta dành cho họ. Lòng biết ơn chân thành thể hiện qua việc trân trọng nhận lấy những gì người khác trao tặng, thay vì hoàn toàn dễ dàng tránh khỏi cảm giác phải chịu ơn ai nếu tìm mọi cách trả lại cho họ, là một sự đền đáp quý báu không bạc tiền nào mua được. Có thể tôi là một người rất bình thường, không địa vị, tiếng tăm, nhưng tôi độc lập và trưởng thành. Với tôi, có được sự tôn trọng của một người như thế còn đáng giá hơn mọi thứ của cải trên đời.
Tôi đã để Nhím phải tiêu phí một xu rưỡi, nhưng về phần mình, tôi dành cho hắn ta thứ tình cảm có ý nghĩa sâu sắc, không thể tính bằng vật chất. Đáng ra hắn nên quý trọng nó chứ, đàng này hắn lại lén lút giở trò sau lưng tôi. Hèn hạ thật! Dứt khoát ngày mai tôi sẽ trả hết số tiền đó, xem như chẳng ai nợ ai rồi thẳng thắng mà đương đầu với hắn ta.
Suy nghĩ được đến đó thì cơn buồn ngủ bắt đầu kéo tới, thế là tôi lăn ra ngủ say như chết. Sáng hôm sau tôi đến trường sớm hơn mọi ngày nhằm thực hiện kế hoạch đã định, nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng Nhím đâu cả. Những người khác lần lượt xuất hiện, đầu tiên là Bí Xanh đến, rồi ông thầy dạy Hán văn đến, Nịnh Hót cũng đến, và ngay cả lúc Áo Đỏ đã vào trường mà bàn của Nhím cứ trống trơn, chỉ trơ trọi một viên phấn còn ở nguyên vị trí. Tôi đã nắm sẵn trong tay mấy đồng xu từ khi bước ra khỏi nhà, giống như lúc tôi đi tắm suối nước nóng vậy, để ngay lập tức đưa cho hắn khi hắn vừa bước vào phòng. Cuối cùng tôi đành xòe tay ra. Mồ hôi từ lòng bàn tay tôi làm mấy đồng xu ẩm ướt. E là Nhím sẽ phàn nàn nên tôi bèn đặt chúng lên bàn, thổi phù phù cho đến khi chúng khô lại rồi tiếp tục cầm chặt như cũ. Bỗng Áo Đỏ đi thẳng về phía tôi và bảo xin lỗi vì hôm qua đã khiến tôi mất cả ngày, chắc tôi mệt lắm. Tôi đáp rằng chả việc gì đâu, chính nhờ vậy mà tôi ăn uống ngon miệng hơn cơ đấy. Áo Đỏ chống khuỷu tay lên bàn Nhím, chồm người sang, dí gương mặt to bè, phẳng dẹt của mình vào sát mũi tôi. Tôi tự hỏi hắn muốn gì đây thì nghe Áo Đỏ bảo mong tôi giữ bí mật chuyện hắn và Nịnh Hót nói trong buổi đi câu hôm qua, thêm vào đó hắn hy vọng là tôi chưa kể với ai khác. Áo Đỏ trông rất tội nghiệp mỗi khi dùng tới cái giọng phụ nữ yếu ớt đó. Tất nhiên là tôi chưa nói với ai cả, nhưng tôi đang dự định làm thế, ngay cả tiền cũng cầm sẵn trong tay rồi, nếu Áo Đỏ cố ngăn tôi thì tôi sẽ bị hắn ràng buộc mất.
Áo Đỏ đúng là đồ quỷ sứ: Ban đầu hắn gợi cho tôi một vấn đề có vẻ bí ẩn nhưng thực tế rất dễ đoán ra, mặc dù hắn chưa từng nhắc đến tên Nhím, và giờ hắn bảo sẽ có nhiều rắc rối nếu tôi nói toạc mọi chuyện. Thật là một hành động vô trách nhiệm nhất mà ta có thể mong đợi ở một ngài hiệu phó! Điều hắn nên làm chính là sẵn sàng nhảy vào khi cuộc chiến giữa tôi và Nhím đã tới hồi ác liệt, tất nhiên là để tiếp sức cho tôi. Phải như vậy mới đúng là một hiệu phó chân chính, mới xứng với phong cách luôn khoác chiếc áo màu đỏ chứ.
Tôi trả lời hắn là tôi chưa nói chuyện đó với ai đâu, nhưng tôi đang đợi Nhím đến để làm ra lẽ mọi việc, Áo Đỏ liền tỏ vẻ hết sức hoảng hốt:
_ Không, không nên đâu, như vậy sẽ gây ra nhiều rắc rối đấy. Chuyện này đâu có liên quan gì tới Hotta, tôi không hề nêu tên bất kỳ người nào với cậu mà. Nếu cậu bốc đồng quá sẽ khiến tôi khó xử lắm. Tôi cũng nghĩ cậu muốn gia nhập vào đội ngũ của chúng tôi không phải để trở thành kẻ gây rối đúng không nào.
Tôi chỉ còn cách lắp bắp một câu chả ra đầu ra đũa là tôi hiểu sẽ không tốt cho trường khi có một ai đó trong số những người hưởng lương ở đây châm ngòi các vụ rắc rối. Một lần nữa hắn nhờ tôi giữ kín cuộc nói chuyện giữa chúng tôi hôm qua, đừng cho ai biết. Lúc ấy, trông hắn đã toát mồ hôi đầm đìa. Được thôi, tôi chấp nhận, mặc dù chẳng dễ dàng gì, nhưng nếu thực sự việc này gây cho hắn nhiều phiền toái đến thế thì tôi sẽ không làm.
_ Cậu sẽ không nói thật chứ? Cậu chắc chắn với tôi như vậy nhé. – Hắn cố nhắc lại một cách đầy lo lắng.
Thật không lời nào tả hết cái chất phụ nữ mà Áo Đỏ đã biểu lộ suốt từ nãy đến giờ. Nếu ai tốt nghiệp đại học cũng đều giống hắn thì tất cả bọn họ không đáng một xu. Nhưng dường như hắn chẳng mảy may nhận thấy hắn đã hạ thấp bản thân đến mức nào hay những lời yêu cầu đó vô lý đến đâu. Sao hắn chả dám tin lấy một lời của tôi nhỉ? Dù tôi không là gì, tôi vẫn là một thằng đàn ông. Sao tôi có thể tồi tệ tới nỗi quay lưng với người khác, có thể vi phạm lời mình đã hứa chứ?
Vừa lúc đó, hai giáo viên ở bàn bên cạnh tôi bước vào nên Áo Đỏ vội chuồn về chỗ hắn. Ngay cái cách hắn đi cũng là cả một nghệ thuật: khi hắn băng qua phòng, hắn cẩn thận bước thật nhẹ nhàng đến mức không gây ra một tiếng động nào. Trước giờ tôi không hề nghĩ bước đi nhẹ nhàng là một chuyện gì đáng để tự hào; trừ khi người ta tập luyện để trở thành một tên trộm, nếu không hãy cứ đi theo cách bình thường! Kèn báo hiệu tiết đầu tiên đã vang lên vậy mà vẫn chưa thấy Nhím đâu. Tôi không thể làm gì hơn được, đành đặt tiền trên bàn mình rồi vào lớp dạy.
Tôi kết thúc tiết dạy hơi muộn nên khi trở về phòng giáo viên thì những người khác đã có mặt đông đủ và đang trò chuyện với nhau. Có cả Nhím nữa. Vậy là hắn chỉ đến trễ chứ không nghỉ như tôi tưởng. Ngay khi nhìn thấy tôi, hắn bảo chính tôi là người duy nhất chịu trách nhiệm về việc hôm nay hắn đi trễ, vì thế nên tôi cũng là người phải trả tiền phạt thay hắn. Tôi nhặt mấy đồng xu lên, đặt trước mặt Nhím và bảo đây là tiền tôi trả cho cốc kem hôm trước. Hắn bật cười to rồi hỏi:
_ Cậu đang nói gì thế?
Nhưng khi thấy tôi hoàn toàn nghiêm túc hắn đẩy tiền trở lại bàn tôi và bảo đừng có đùa ngốc nghếch như vậy nữa. Tôi chợt nhận ra hắn trông thật giống một con nhím đang xù những chiếc gai nhọn lên.
_ Tôi không đùa, nói thật đấy. Chẳng việc gì tôi phải để cái loại người như anh mời tôi nên tôi trả lại, vậy sao anh không lấy đi chứ?
_ À, nếu một chuyện nhỏ mà làm cậu bận tâm đến thế thì tôi nhận lại. Nhưng tại sao đột nhiên cậu coi chuyện trả tiền cho tôi quan trọng quá vậy, giống như cậu vừa mới nghĩ ra đây thôi?
_ Lúc này hay lúc nào tôi cũng đều muốn trả lại anh cả. Tôi không muốn nợ anh bất cứ thứ gì nên trả lại, vậy thôi.
Nhím nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng rồi nhún vai. Nếu tôi không hứa với Áo Đỏ thì tôi đã vạch trần sự dối trá của hắn ngay lập tức, nhưng vì lời cam kết đó mà tôi không thể làm gì hơn được ngoài việc im lặng. Tôi thì đang tức giận đỏ mặt tía tai mà Nhím lại chỉ nhún vai – thái độ này là sao?
_ Được rồi, tôi sẽ nhận lại tiền. Giờ thì cậu hãy cuốn gói ra khỏi nhà trọ của cậu đi.
_ Anh chỉ cần nhận tiền lại, còn tôi có đi khỏi đó hay không là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.
_ Nhưng nó không phải là chuyện của riêng cậu. Hôm qua ông chủ nhà đến gặp tôi và bảo rằng ông ta muốn cậu dọn đi, nghe ông ta giải thích tại sao thì tôi thấy cũng hợp lý. Nhưng tôi nghĩ tốt hơn nên đến đó xem tận mắt cho chắc, vì vậy sáng nay trên đường đến trường tôi ghé tạt qua và lần này ông ta đã kể cho tôi nghe hết mọi việc.
Tôi chả còn biết là hắn ta đang nói cái gì nữa.
_ Sao tôi biết được ông ta nói gì với anh chứ. Ai cho phép anh nhận xét này nọ về tôi? Nếu có vấn đề gì thì trước tiên phải nói thẳng với tôi chứ. Sao anh dám chắc là ông ta đúng rồi hét vào mặt tôi bằng cái giọng thô lỗ đó.
_ Được, để tôi nói cho cậu nghe. Cách cư xử của cậu tệ hại quá, đến nỗi vợ chồng họ không còn biết phải làm gì với cậu. Bà chủ nhà nào có phải là người hầu của cậu đâu mà cậu đưa chân ra bắt người ta lau, xúc phạm người ta vừa vừa chứ!
_ Cái gì? Tôi bắt bà ta làm thế khi nào?
_ Đúng là tôi không biết cậu có làm vậy hay không, nhưng họ kể thế đấy. Họ nói bất cứ khi nào họ cũng có thể kiếm mười, mười lăm yên bằng cách bán tranh treo tường, vì thế họ không cần một khách trọ như cậu.
_ Một lũ dối trá! Nếu họ giỏi như vậy sao ngay từ đầu họ cho tôi thuê phòng làm quái gì?
_ Sao tôi biết được? Lúc đó họ cho cậu thuê, nhưng bây giờ họ chán ngấy cậu rồi, họ muốn tống cổ cậu, vậy cậu biến đi cho khuất mắt họ.
_ Tốt thôi. Dù họ có quỳ gối, chắp tay van xin tôi thì tôi cũng chẳng ở lại đó nữa. Nhưng anh đừng quên tất cả những chuyện này đều do lỗi của anh mà ra, bởi vì lúc đầu anh chính là người đã giới thiệu tôi với những kẻ nói dối đó!
_ Lỗi của tôi sao? Cậu tưởng cậu không phải là nỗi phiền phức lớn của tôi hả?
Nhím cũng đã nổi khùng giống hệt tôi, còn không để tôi có cơ hội chặn họng hắn nữa. Mọi người có mặt ở đấy đang há hốc mồm nhìn chúng tôi, thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra. Tôi nghĩ chả có gì phải xấu hổ nên cứ đứng đó giương mắt nhìn khắp phòng. Người duy nhất không hề tỏ vẻ ngạc nhiên chính là Nịnh Hót. Hắn ngồi yên với một nụ cười mỉa mai chình ình trên mặt. Thế nhưng vừa bắt gặp ánh mắt quắc lên đầy đe dọa như muốn hỏi có phải hắn cũng thích chuốc lấy rắc rối không mà tôi đang chiếu vào gương mặt nghiêng lệch của hắn là hắn liền tắt ngay nụ cười và giơ ra một cái vẻ hết sức trang nghiêm. Trông hắn hơi sợ hãi. Chợt có tiếng chuông báo hiệu đến tiết tiếp theo, tôi và Nhím ngưng cuộc khẩu chiến rồi vội vã lên lớp.
Buổi chiều, hội đồng giáo viên có cuộc họp để thảo luận biện pháp xử lý đối với trò quậy phá của đám học sinh trong ký túc xá tối hôm nọ. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi tham gia một cuộc họp hội đồng nên tôi mù mịt về nó, nhưng tôi hình dung mọi người sẽ họp bàn cùng nhau, mỗi giáo viên nêu lên ý kiến của riêng mình, sau đó hiệu trưởng sẽ tổng hợp và đưa ra kết luận chung nhất, hợp lý nhất. Cách này vẫn thường được áp dụng để xử lý các tình huống khó khăn khi người ta gặp phải những vấn đề còn nhiều khúc mắc, chưa rõ ràng. Tuy nhiên, đối với chuyện đã xảy ra cho tôi thì bất kỳ người có đầu óc bình thường nào cũng đều thấy việc tổ chức cả một cuộc họp như thế thật vớ vẩn, mất thời gian. Dù là ai, dù nhìn dưới góc độ nào lẽ dĩ nhiên cũng sẽ đưa đến kết luận duy nhất mà thôi. Đáng lẽ lão hiệu trưởng đã phải hành động ngay lập tức vì mọi chuyện quá rõ ràng. Cái lão ấy, đúng là thiếu quyết đoán quá! Nếu như vậy nghĩa là "hiệu trưởng" thì cũng chả có gì ghê gớm lắm, chẳng qua nó là một cách gọi khác của kẻ "lửng lơ chậm chạp".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com