Chương 9
_ Này cậu, đi câu cá nhé! – Áo Đỏ rủ tôi.
Giọng hắn ta êm ái đến mức khiến tôi cảm thấy ớn lạnh, chả phân biệt nổi đó là giọng nam hay nữ. Nếu là đàn ông thì phải nói đúng theo cách của đàn ông – đặc biệt là khi người ta đã tốt nghiệp đại học. Điển hình là tôi đây chẳng hạn – chỉ tốt nghiệp Viện Khoa học Vật lý thôi – mà còn có được cái giọng đàng hoàng thế này. Tóm lại giọng nói của Áo Đỏ quả là một sự thất bại đối với một gã nam nhi có bằng tốt nghiệp đại học như hắn.
_ À... cũng được! – Tôi trả lời không mấy hứng thú, hắn liền hỏi tôi một câu khó nghe là trước giờ tôi có đi câu cá lần nào chưa. Đành rằng đúng là tôi ít khi đi câu thật, nhưng lúc nhỏ tôi đã từng câu được ba con cá chép bạc trong ao cá ở Komume; ngoài ra tôi còn câu được cả một con cá chép dài hai tấc trong hội chợ Bishamon ở Kagurazaka, nhưng lúc kéo lên tôi đã làm nó rơi tõm xuống nước trở lại – cứ mỗi khi nhớ đến việc đấy là tôi đều thấy tiếc. Nghe tôi kể như thế, Áo Đỏ chìa cằm ra cười bằng cái kiểu cười giống phụ nữ của hắn mặc dù tôi thấy chả có gì đáng cười.
_ À, vậy ra cậu chưa từng thưởng thức thú vui câu cá thư giãn nhỉ? Nếu cậu thích, tôi sẽ hướng dẫn cậu tận tình.
Giọng điệu của hắn ngạo mạn quá. Ai cần hắn dạy dỗ chứ. Theo tôi thì câu cá hay săn bắt đều rất độc ác. Nếu không độc ác sao họ có thể vui thích với việc giết chóc đó. Ai mà không biết chim muông, tôm cá dĩ nhiên thích được sống hơn là bị giết rồi. Nếu người ta đi câu, đi săn bắt để kiếm sống thì không nói gì, nhưng nếu họ chẳng hề thiếu thốn và chỉ vì không ngủ được nên ra ngoài giết vài sinh vật thì mọi việc lại khác. Những suy nghĩ này cứ tuôn ra trong đầu tôi, nhưng tôi không có khả năng diễn đạt chúng như một cử nhân nên thay vì tranh luận với Áo Đỏ tôi chỉ im lặng. Thấy vậy, hắn tưởng đã lôi kéo được tôi, liền ghé sát vào tôi và bảo:
_ Vậy chúng ta bắt đầu luôn nhé, hôm nay được không, cậu có thời gian không? Có cậu đi cùng, tôi và Yoshikawa vui lắm đấy.
Yoshikawa là tay giáo viên dạy vẽ mà tôi đã đặt biệt danh cho là Nịnh Hót đấy. Chả biết vì cái quái gì mà hắn luôn dính chặt vào Áo Đỏ, bất cứ nơi nào gã kia xuất hiện là y như rằng có hắn quẩn quanh như hình với bóng. Hắn giống người hầu của Áo Đỏ hơn là đồng nghiệp. Tôi biết ở đâu có Áo Đỏ thì ở đó có Nịnh Hót nên tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên khi họ đi câu cùng nhau, nhưng sao họ lại rủ một người khó gần như tôi theo nhỉ? Tôi đoán chắc họ muốn chứng tỏ với tôi rằng họ cũng biết thưởng thức những trò giải trí tao nhã. Làm như tôi là người dễ bị lòe lắm vậy! Họ không biết ngay cả khi họ có câu được con cá ngừ đi nữa thì tôi cũng chẳng xem việc đó ra cái thá gì à? Vì vậy, dù có phải là mười mới tập câu hay không tôi vẫn hơn bọn chúng nhiều, nhất định tôi sẽ bắt được thứ gì đó ra trò. Thêm nữa, tôi hiểu quá rõ nếu tôi từ chối, chắc chắn Áo Đỏ sẽ nghĩ tôi không biết câu chứ chẳng đời nào lại tin là do tôi không thích. Cuối cùng, tôi nhận lời hắn. Dạy xong, tôi về nhà chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi đến chỗ hẹn, từ đó chúng tôi đi thẳng ra bến. Ở đấy chỉ có người lái thuyền và chiếc thuyền vừa dài vừa hẹp – khác xa các loại tàu thuyền tôi từng thấy ở Tokyo. Chẳng thấy cái cần câu nào, sao mà câu được chứ, tôi bèn quay sang hỏi Nịnh Hót. Hắn vừa búng búng cằm vừa giải thích với tôi như thể hắn là một chuyên gia rằng câu xa bờ thì không dùng đến cần câu mà chỉ dùng dây. Có lẽ càng nói tiếp tôi sẽ càng bị hắn lên mặt, tốt hơn hết là không nói thêm nữa vậy.
Người lái thuyền cũng cố khua mái chèo thật nhẹ nhàng, chậm rãi theo nhịp điệu, nhưng chẳng có tí gì là chuyên nghiệp. Khi quay nhìn vào bờ, tôi thấy chúng tôi đã đi được khá xa, mọi thứ trong tầm mắt cứ nhỏ dần. Tôi nhận ra cái dáng thanh mảnh của ngôi chùa Kohaku in trên nền trời như một chóp núi nhọn mọc lên giữa rừng cây rậm rạp, còn ở phía ngoài khơi kia là hòn đảo Xanh bềnh bồng giữa mênh mông sống nước. Tôi nghe nói đảo này không có người sinh sống. Đến gần quan sát sẽ thấy đấy chỉ toàn là cây thông và đá, bảo sao người ta sống được. Áo Đỏ ngắm nghía hồi lâu rồi buông lời khen ngợi phong cảnh rất đẹp, lập tức Nịnh Hót cũng tán thành rằng mọi thứ thật hùng vĩ, tráng lệ. Chả biết nó tuyệt vời tới mức nào, riêng tôi cảm thấy không khí quả là dễ chịu thật. Đứng trước một vùng trời nước bao la khoáng đạt cùng những cơn gió biển trong lành vi vút thổi bao giờ cũng khiến người ta thoải mái. Tôi bắt đầu say sưa thưởng ngoạn thiên nhiên quanh mình.
_ Nhìn cây thông kia kìa, cái cây thân thẳng đứng, tán thì xòe rộng như cái ô đấy. Nó hệt như trong tranh của Turner – Áo Đỏ bình luận.
_ Đúng, đúng vậy, trông rất giống tác phẩm của Turner, cả những đường uốn lượn tao nhã nữa này. Chắc chắn đây là một bức tranh của Turner rồi – Nịnh Hót liến thoắng tuôn ra tràng như thế, trông hết sức hài lòng với chính mình. Tôi không biết Turner là cái quái gì và nghĩ chắc cũng chẳng đáng quan tâm nên không hỏi thử xem mà chỉ tiếp tục im lặng.
Thuyền đi vào vùng biển phía bên trái của hòn đảo. Nơi đây sóng rất lặng, mặt nước yên ả đến mức người ta quên rằng mình đang ở ngoài khơi. Nhờ Áo Đỏ mà tôi có dịp tận hưởng những giây phút thư giãn thú vị. Tôi nghĩ là chúng tôi sẽ lên đảo, nhưng khi tôi hỏi có trèo lên một trong những hòn đá được không thì Áo Đỏ bảo được chứ, tuy nhiên không nên câu quá gần bờ. Tôi lại im lặng. Bất chợt Nịnh Hót nhảy vào hỏi một câu cực kỳ vớ vẩn:
_ Thưa anh, từ nay chúng ta sẽ gọi nơi này là đảo Turner được không ạ?
Áo Đỏ cho đó là một ý kiến hay ho, còn tôi lại nghĩ hắn nên trừ phần tôi trong cụm từ "chúng ta" ra nhé vì đối với tôi cái tên đảo Xanh là đủ rồi. Nịnh Hót lại tiếp tục huyên thuyên nếu có thể treo thêm tuyệt phẩm "Madonna" của danh họa Raphael lên hòn đá kia thì toàn bộ khung cảnh sẽ là một bức tranh hoàn hảo nhất. Nghe thế Áo Đỏ liền bảo:
_ Đừng nói về Madonna!
Rồi hắn cất lên giọng cười êm ái đến ớn lạnh của mình. Rõ ràng trông hắn không được thoải mái lắm. Nịnh Hót vội trấn an rằng xung quanh đây không ai có thể nghe thấy cả, nhưng bất chợt hắn liếc nhìn về phía tôi và nhanh chóng hạ ánh mắt xuống kèm theo một nụ cười ngu ngốc. Tôi thấy hơi bực. Cho dù đó là Madonna, hay prima donna, hay cái gì na đi nữa thì cũng chả ảnh hưởng đến tôi, vì vậy bất kể họ có muốn mang gì lên đảo này tôi đều không quan tâm. Thế nhưng, cái cách hắn nói những điều mà người khác không biết rồi cố ý chứng tỏ cho dù họ có nghe lỏm hết mọi chuyện cũng chẳng sao bởi vì họ không hiểu gì cả thật là khiếm nhã. Hơn nữa, hắn lại luôn miệng khoe khoang ta đây là dân Tokyo chính gốc đấy! Tôi đoán có lẽ Madonna là một geisha hắn yêu thích đứng dưới gốc một cây thông trên hoang đảo này để hắn chiêm ngưỡng, tôi thấy chuyện đó rất bình thường. Thậm chí Nịnh Hót có muốn họa chân dung cô ta bằng tranh sơn dầu và đem trưng bày trong cuộc triển lãm thì hắn cứ việc làm.
Người lái thuyền báo là chúng tôi đang ở vị trí tốt nhất rồi thả neo. Áo Đỏ hỏi mực nước biển sâu bao nhiêu thì ông ta đáp khoảng mười một mét. Áo Đỏ nói ở độ sâu đó thì khó thăm dò xem mình có thể câu được con cá tráp nào không và quăng dây xuống nước. Vậy ra quý ngài ấy đang săn tìm một con cá tráp, đúng không nhỉ? Thật dũng cảm! Nịnh Hót liền tâng bốc rằng với một chuyên gia câu cá như Áo Đỏ thì chắc chắn sẽ câu được cá tráp chứ, nhất là khi biển lặng sóng thế này. Vừa nói những lời xu nịnh đó, hắn vừa ném dây câu. Tôi ngạc nhiên khi nhận thấy ở đầu mỗi dây câu chỉ cột chì mà không có phao. Câu cá mà không có phao chẳng khác nào đo nhiệt độ cơ thể mà không có nhiệt kế. Tôi chưa hiểu ra sao thì Áo Đỏ đã giục:
_ Nào, bắt đầu đi chứ. Cậu có dây câu không?
Khi nghe tôi trả lời tôi có rất nhiều dây nhưng không có phao, hắn bảo chỉ những tay nghiệp dư mới dùng phao mà thôi. Hắn giải thích thêm:
_ Khi dây câu chạm đáy, cậu hãy giữ nó sát mạn thuyền bằng ngón trỏ rồi chờ một cái giật mạnh, như thế này này, xem nào, có một con rồi này!
Áo Đỏ vội vàng cuốn dây câu lên giống như chắc chắn đã bắt được một con cá vậy, nhưng cuối cùng chỉ thấy cái lưỡi câu trơ ra còn mồi câu thì biến mất tăm rồi. Đáng đời hắn!
Nịnh hót lại lên tiếng:
_ Cũng đâu có tệ nhỉ! Chắc con cá to lắm đấy. Nếu nó có thể thoát khỏi tay một chuyên gia như anh thì hôm nay tất cả chúng ta phải cẩn thận. Mà để vuột con cá vẫn còn tốt hơn là chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào cái phao như những tay mới tập tành đi câu. Tại sao à? Bởi vì những người có thể đi xe đạp không cần phanh đều rất cừ.
Nghe Nịnh Hót tuôn ra một tràng những lời nhảm nhí, tôi ngứa ngáy muốn đánh cho hắn một trận. Tôi cũng là đàn ông đấy, và dĩ nhiên không phải tên hiệu phó kia đã thuê hết vùng biển này cho riêng mình đâu – nó là của tất cả chúng tôi! Tin chắc sẽ có một con cá ngừ sặc sỡ cắn câu, tôi bèn ném dây xuống một cách mạnh mẽ làm tóe cả nước rồi lười nhác đung đưa nó bằng đầu ngón tay.
Lát sau, tôi cảm thấy có cái gì đó đang kéo dây câu nên nghĩ chắc đấy là một con cá. Nó có thể kéo mạnh như thế hẳn nhiên phải là một sinh vật sống. Xem nào! Tôi lập tức giật dây lên. Nịnh Hót cất giọng chế giễu:
_ Ồ, cậu câu được thứ gì à? Những người mới bắt đầu thường gặp may như vậy.
Khi dây câu chỉ còn cách mặt nước khoảng một mét, tôi cúi nhìn thật kĩ thì thấy đó là một con cá có nhiều sọc vằn giống như cá vàng đang bơi vòng quanh từ bên này sang bên nọ. Đến giây phút thú vị rồi! Trong lúc tôi kéo nó khỏi mặt nước, nó cố quẫy đập làm mặt tôi ướt đầm đìa. Cuối cùng tôi cũng tóm được nó và tìm cách gỡ lưỡi câu trong miệng nó ra, nhưng đúng là không dễ dàng chút nào. Tôi có cảm giác cả bàn tay nhầy nhụa đầy nhớt – kinh quá đi mất! Tôi đành bỏ cuộc, ném cả con cá lẫn dây câu xuống đáy thuyền. Nó gần như chết ngay lập tức. Áo Đỏ và Nịnh Hót nhìn tôi kinh ngạc. Tôi kỳ cọ tay mình bằng nước biển rồi ngửi thử, chúng vẫn còn mùi tanh. Tôi đã được một vài học: cho dù có câu được con gì thì tôi cũng không muốn chạm đến nó, và có lẽ nó cũng chẳng muốn sờ tới. Tôi bèn cuộn dây câu lại cất đi ngay.
Nịnh Hót nhận xét một câu mát mẻ bằng cái giọng láu cá:
_ Ồ! Xem như cậu đã ghi được điểm đầu tiên rồi đấy, nhưng nó chỉ là một con Goruki thôi.
Áo Đỏ nhân dịp đó nói đùa:
_ Goruki à? Nghe cứ như cậu ấy đã câu được một nhà văn người Nga nhỉ?
_ Vâng, vâng, đúng đấy ạ! Gorky, một nhà văn lớn của nước Nga. Thật tuyệt! – Nịnh Hót phụ họa thêm vào.
Được thôi! Vậy thì Goruki là nhà văn người Nga, Maruki là một tiệp chụp ảnh ở Tokyo còn chìa khóa là để mở cửa. Áo Đỏ có một sở thích đáng ghét là dù đang nói chuyện với bất kỳ ai hắn cũng dẫn vào những cái tên nước ngoài để lòe thiên hạ, nhưng thực ra hắn nói chỉ giống như phát âm bảng chữ cái tiếng nước ngoài ấy. Mỗi người đều có kiến thức trong những lĩnh vực riêng của mình, tôi là giáo viên toán thì sao phân biệt được Gorky với Porky chứ. Tốt hơn hết là hắn nên dẹp bỏ thói quen này, hoặc nếu hắn muốn văng ra cái đống tên nước ngoài ấy thì hãy nói về những vấn đề mà đến tôi cũng biết, như tiểu sử của Benjamin Franklin chẳng hạn. Thỉnh thoảng, hắn ta còn mang cả quyển tạp chí bài đỏ có tên gọi là "Văn chương hoàng gia" vào trường rồi đọc say mê, tưởng chừng nó là thứ quan trọng nhất trên đời. Khi tôi hỏi Nhím chuyện đó, hắn bảo quyển tạp chí là nguồn gốc của những cái tên nước ngoài mà Áo Đỏ kiếm được. Tôi không thể ngờ rằng nó chính là kẻ giúp sức cho trò điên rồ của Áo Đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com