Chương 57: Luôn Bình Yên Như Thế
Ánh sáng buổi sáng dịu dàng hắt qua rèm cửa, trải một lớp vàng nhạt lên sàn gạch và mái tóc hơi rối của Prem. Gương mặt cậu còn hơi mệt, nhưng đôi mắt đã sáng hơn, ánh nhìn trong trẻo, nhẹ nhàng. Đứa bé cuộn tròn trong lòng cậu, thở đều đều, đôi tay nhỏ xíu bám lấy áo mẹ, khiến trái tim Boun mềm nhũn, vừa lo lắng vừa dịu dàng.
Boun đứng dậy, bước nhẹ ra ngoài, cẩn thận không để tiếng bước chân vang lên. Anh lấy một bát cháo ấm còn bốc khói, thơm mùi rau và thịt, kèm theo vài thìa nhỏ và chiếc khăn mềm. Quay lại, anh đặt bát cháo lên bàn cạnh giường, hơi nghiêng người nhìn Prem:
"Em, ăn chút gì đi, rồi chúng ta tiếp tục nghỉ nhé."
Prem nhìn bát cháo, hơi mỉm cười, nhưng cơ thể vẫn còn yếu. Cậu khẽ ngẩng đầu, nhấc tay ra hiệu:
"Anh… đút cho em được không?"
Boun mỉm cười, bước đến gần, một tay nâng lưng Prem để cậu ngồi vững hơn, tay kia cầm thìa. Anh cúi xuống, ánh mắt dịu dàng mà đầy quan tâm:
"Được."
Prem gật đầu, Boun múc một thìa cháo ấm, bốc khói nhẹ, khẽ đưa đến gần môi cậu:
"Ngon lắm, thử một chút nhé…"
Prem hé môi, nhắm mắt một thoáng, cảm nhận hơi ấm và hương thơm từ cháo. Khi Boun đút, tay cậu vô thức đặt lên bàn tay anh, cảm giác ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay đến tim. Đứa bé trong lòng cậu khẽ cựa, đôi tay nhỏ xíu bấu lấy áo mẹ, như muốn tham gia vào sự dịu dàng này.
"Ăn chậm thôi, đừng vội."
Boun vừa nói, vừa nhìn vào mắt Prem, giọng trầm nhưng mềm mại, ánh mắt vương chút lo lắng.
Prem nhấp từng thìa, mặt dần hồng hào hơn, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Cậu mỉm cười, thỉnh thoảng còn liếc nhìn đứa bé, vừa ăn vừa trò chuyện khẽ:
"Cháo ngon quá…
Boun cười khẽ, cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong tim. Khi bát cháo gần hết, Boun đặt thìa xuống, dùng tay lau nhẹ khóe môi Prem, để tránh rơi rớt. Prem dựa vào vai Boun, khẽ nắm lấy cổ áo anh, giọng nhỏ nhẹ:
"Cảm ơn… anh…"
Boun cúi xuống, hôn lên trán cậu, giọng trầm thấp mà ấm áp:
"Không có gì. Chỉ cần em và con khỏe mạnh, anh hạnh phúc rồi."
Căn phòng tràn ngập sự yên bình. Tiếng thở đều của đứa bé, hơi ấm từ vòng tay Boun, ánh sáng ban mai hắt lên mái tóc và gương mặt Prem, tất cả hòa thành một bức tranh dịu dàng, ấm áp và đầy yêu thương.
Boun kéo ghế sát hơn, nhẹ nhàng nâng bát cháo còn sót lại ra gần, để Prem nhìn rõ, nếu cậu muốn ăn thêm chút nữa. Anh vuốt nhẹ mái tóc rối của cậu, nụ cười khẽ nở trên môi, ánh mắt tràn đầy quyết tâm: từ hôm nay, từng miếng ăn, từng hơi thở, từng nhịp tim của Prem và đứa bé sẽ luôn nằm trong sự chăm sóc và bảo vệ của anh.
Prem nhìn Boun, nụ cười rạng rỡ nhưng dịu dàng, đôi tay nhỏ nắm chặt tay anh, cảm nhận trọn vẹn hơi ấm và tình yêu đang lan tỏa, bình yên hơn bất cứ lúc nào. Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng dịu, hòa cùng mùi sữa và cháo thơm, mang đến một buổi sáng thật yên ả, ngọt ngào và đầy hy vọng.
Đứa bé trong vòng tay Prem đã thức hẳn, mắt mở to, nhìn quanh ngơ ngác nhưng ánh mắt long lanh tò mò. Prem mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc mịn của con:
"Con dậy rồi hả..."
Boun ngồi xuống cạnh, nhẹ nhàng rót sữa vào bình đã được hâm ấm, kiểm tra nhiệt độ bằng cách nhỏ vài giọt lên cổ tay mình trước khi đưa cho Prem:
"Nhiệt độ vừa đủ rồi, để anh giữ bình cho em nhé."
Prem vừa ôm con vừa nghiêng bình sữa, tiếng bú nhỏ xíu vang lên đều đặn. Boun một tay nâng nhẹ lưng Prem, tay còn lại đặt lên vai cậu, ánh mắt dịu dàng mà đầy quan tâm, thi thoảng khẽ mỉm cười nhìn hai mẹ con.
Khi bé bú xong, Prem đặt bé nằm ngửa trên vai mình, Boun nhẹ nhàng dùng khăn mềm lau sạch những giọt sữa rớt quanh miệng và cằm bé. Anh kiểm tra tã, đảm bảo không bị ướt, rồi thay cho bé tã mới, tay cẩn thận, động tác nhẹ nhàng, tránh làm bé khó chịu.
Sau đó, Prem bế con, đặt lên ngực, Boun lấy chăn mỏng quấn nhẹ, đảm bảo bé không bị lạnh.
Đứa bé khẽ rên nhẹ, khép mắt, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay Prem và Boun. Prem hít một hơi thật sâu, cảm nhận niềm hạnh phúc tràn ngập, nụ cười dịu dàng nở trên môi. Boun thì khẽ cúi xuống hôn nhẹ trán cậu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm: từ hôm nay, từng bữa ăn, từng giấc ngủ, từng hơi thở của mẹ và con sẽ luôn nằm trong sự chăm sóc tận tình của anh.
Cả căn phòng ngập tràn ánh sáng ban mai, mùi sữa ấm, hương áo quần thơm thoang thoảng và nhịp thở đều đều của đứa bé, tạo nên một không gian bình yên, ấm áp và tràn đầy yêu thương.
Boun nhẹ nhàng đặt tay dưới đầu và lưng bé, nâng từng chút một để tránh làm con giật mình, rồi áp sát ngực mình cho đến khi bé cảm nhận được hơi ấm quen thuộc. Anh bước từng bước chậm rãi đến nôi, mắt luôn dõi theo biểu cảm bé, tránh bất kỳ cử động đột ngột nào có thể khiến con khó chịu.
Đặt bé xuống nôi, Boun chỉnh lại tư thế sao cho đầu hơi nâng lên, hai tay bé đặt tự nhiên bên cạnh cơ thể, quấn thêm chiếc chăn mỏng để giữ ấm mà vẫn thoải mái.
Prem dựa lưng vào gối, thở nhẹ, đôi mắt dõi theo Boun và con, cảm giác vừa dịu dàng vừa an tâm tràn ngập trong tim. Cậu mỉm cười khẽ, khẽ đặt tay lên chăn bé như muốn truyền thêm hơi ấm. Boun cúi xuống, vuốt nhẹ mái tóc rối của Prem, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
"Anh sẽ để mắt đến con, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
Đứa bé khẽ rên một tiếng nhỏ, nhắm mắt, thở đều, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay Boun và chiếc nôi mềm êm.
Sau đó anh điều chỉnh ánh sáng từ rèm cửa, kéo nhẹ tấm màn để không có tia nắng chói trực tiếp chiếu vào bé, đồng thời để căn phòng vẫn tràn ánh sáng ban mai dịu dàng. Mùi sữa ấm, mùi chăn mềm và hơi thở đều đều của bé hòa cùng không gian yên tĩnh, tạo nên một buổi sáng bình yên, ấm áp, tràn đầy yêu thương và sự che chở.
Boun ngồi xuống mép giường, lặng lẽ nắm lấy bàn tay Prem. Lòng bàn tay cậu mềm, hơi lạnh, khiến anh khẽ siết chặt hơn, truyền sang chút hơi ấm. Prem nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ mệt mỏi nhưng lại rực rỡ hạnh phúc.
"Anh… mệt không?" — Prem hỏi khẽ, giọng như sợ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Boun lắc đầu, môi cong thành một nụ cười dịu dàng:
"Anh chỉ sợ em mệt thôi. Anh còn có sức để trông cả hai."
Prem cười khẽ, ngón tay siết nhẹ tay anh, hơi thở khẽ rung: "Có anh ở đây, em yên tâm lắm…"
Boun cúi xuống, hôn lên mu bàn tay cậu, nụ hôn nhẹ như gió thoảng nhưng chan chứa tình yêu. Anh nhìn cậu thật lâu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm mạnh mẽ. Bất kể tương lai có ra sao, anh cũng sẽ là điểm tựa vững chắc cho hai người mà anh yêu thương nhất.
Ngoài cửa sổ, chim non cất tiếng hót khe khẽ, gió khẽ lay cành lá. Trong căn phòng nhỏ, tiếng thở đều của đứa bé, hơi thở nhẹ nhàng của Prem và nhịp tim trầm ổn của Boun như hòa vào nhau, vẽ nên một buổi sáng bình yên, ngọt ngào, nơi cả ba trái tim chạm vào nhau, an yên trong vòng tay gia đình.
Prem khẽ nhắm mắt, dựa đầu vào vai anh, mùi hương quen thuộc từ Boun bao quanh khiến cậu cảm thấy an toàn đến lạ. Cánh tay anh vòng qua, ôm gọn lấy cả cậu lẫn hơi ấm của đứa bé đang ngủ ngoan trong nôi.
"Ngủ đi em, anh ở đây rồi." — Boun thì thầm, giọng trầm thấp như một khúc ru ngọt ngào.
Prem khẽ “ừ” một tiếng, bàn tay vẫn nắm lấy tay anh không buông. Hơi thở cậu dần đều đặn, mí mắt khép lại, hàng mi cong run run vài cái rồi yên hẳn. Trong vòng tay vững chãi, cậu chìm dần vào giấc ngủ, gương mặt thư thái và yên bình.
Boun nghiêng người, lặng lẽ nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Prem. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim anh mềm nhũn, vừa hạnh phúc vừa có chút lo lắng vụn vặt, chỉ sợ mình không thể che chở đủ tốt, chỉ sợ một ngày nào đó cậu mệt mỏi thêm lần nữa.
Anh cúi xuống, khẽ hôn lên tóc Prem, rồi ngả lưng vào gối. Cánh tay vẫn giữ chặt lấy bàn tay cậu, như một lời thề nguyện im lặng. Ánh nắng ban mai hắt nhẹ qua rèm, chảy dài trên mái tóc, trên đôi bàn tay đan xen nhau, dịu dàng và ấm áp.
Chẳng bao lâu, Boun cũng thiếp đi, nhịp thở hòa cùng nhịp thở của Prem và tiếng thở non nớt của con. Trong căn phòng nhỏ, cả ba chìm vào giấc ngủ chung, bình yên như một bức tranh gia đình trọn vẹn.
Trong giấc ngủ say, Prem chìm dần vào một giấc mơ dịu dàng. Cậu thấy mình đứng giữa một khu vườn đầy nắng, hoa hồng đỏ rực nở dọc lối đi, hương thơm quen thuộc lan tỏa trong không khí. Xa xa, tiếng cười trong trẻo vang lên đứa bé đã lớn hơn, chạy lon ton về phía cậu với đôi mắt sáng long lanh, gọi khẽ:
"Ba ơi… Daddy ơi...
Prem khom người, dang tay đón lấy. Đứa trẻ lao vào lòng, cười khúc khích, bàn tay nhỏ bé níu lấy cổ áo cậu. Ngay lúc ấy, một bóng dáng cao lớn tiến lại từ phía sau, vòng tay mạnh mẽ nhưng ấm áp ôm trọn cả hai vào lòng. Boun nghiêng đầu, ánh mắt rực rỡ dưới nắng vàng, nụ cười hiền hiếm thấy nở nơi khóe môi.
"Gia đình mình… mãi mãi bên nhau." — Giọng anh vang lên, vững chãi và đầy tin tưởng.
Prem cảm nhận rõ hơi ấm ấy, tim cậu như tràn ra, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Cậu thấy cả ba cùng nắm tay nhau, bước đi trên con đường hoa, tiếng cười vang vọng khắp không gian, sáng trong như bản nhạc hạnh phúc.
Trong mơ, Prem muốn khắc khoảnh khắc này thành vĩnh viễn, nơi không có lo âu, không có mệt mỏi, chỉ có ba trái tim hòa làm một, bình yên và ngọt ngào.
Ngoài thực tại, cậu khẽ mỉm cười trong giấc ngủ, bàn tay vô thức siết chặt tay Boun hơn. Anh cũng nhúc nhích khẽ, như cảm nhận được, rồi kéo cậu vào gần hơn, để hơi ấm bao trọn cả hai mẹ con.
Căn phòng ngập tràn ánh sáng dịu dàng, và trong giấc mơ, trong hiện thực, hạnh phúc đều đang nảy nở, như lời hứa ngọt ngào cho tương lai.
Trong giấc ngủ sâu, Boun cũng bắt đầu mơ. Anh thấy mình đứng dưới bóng một cây cổ thụ xanh mướt, gió mơn man mang theo hương hoa hồng thoang thoảng. Ở phía xa, Prem đang bế đứa nhỏ, nụ cười sáng rực như ánh nắng, đôi mắt cong cong chứa chan hạnh phúc.
Đứa bé cười vang, chạy về phía anh, đôi chân nhỏ xíu nhưng chắc chắn. Prem đi sau, tay vẫn giơ ra như muốn nâng đỡ con từng bước. Boun cúi xuống, đón lấy bàn tay bé nhỏ, rồi khẽ chạm vào tay Prem. Khoảnh khắc ấy, ba bàn tay giao nhau, siết chặt, ấm áp đến mức tim anh như được bao phủ bởi ánh sáng.
Boun ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Prem. Không cần lời nói, cả hai đều hiểu đây chính là tương lai mà họ cùng mơ ước. Một gia đình nhỏ, chỉ có tiếng cười, hơi ấm và tình yêu bất tận.
Trong tích tắc ấy, giấc mơ của hai người như chạm vào nhau, hòa làm một. Cảnh vật xung quanh dường như trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại ánh mắt và nụ cười của Prem, đứa bé đang nắm tay họ, và niềm hạnh phúc dâng trào lặng lẽ.
Ngoài đời thực, Boun trong giấc ngủ bất giác siết chặt bàn tay Prem hơn, như thể giữ chặt giấc mơ ấy không buông. Prem cũng vô thức mỉm cười, hàng mi khẽ run run. Hai tâm hồn đang ngủ yên nhưng lại gặp gỡ nhau trong cùng một viễn cảnh một lời hứa thầm lặng, thiêng liêng và vĩnh cửu, rằng cho dù thế giới ngoài kia có đổi thay, thì tình yêu này, gia đình này, vẫn sẽ mãi trường tồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com