Chương 1: Gặp gỡ định mệnh
-"Anh không biết đâu bạn cùng bàn em, Prem ấy. Khuôn mặt trắng trẻo, có cả má banh bao sữa nữa. Đôi mắt sáng ngời, lúc nào cũng cười, rất đáng yêu. 18t rồi đấy mà mặt cứ như baby còn ngây thơ nữa. Người ngoài nhìn còn tưởng chưa học hết cấp Hai. Đáng tiếc ba mẹ mất sớm, sống chung với người chú tối ngày say xỉn. Lúc nào cũng bị chú bạo hành. Lúc nào đi học trên người cũng đầy vết bầm tím. Đáng thương lắm!"
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu được nghe từ Earth, kể về bạn của mình. Anh là Boun Noppanut 26t. Chủ tịch ( CEO ) tập đoàn thương mại đa quốc gia, đứng top đầu Thái Lan. Earth Katsmonnat 18t em cùng mẹ khác cha với anh. Hiện tại trong nước cũng chỉ có hai anh em. Mẹ và ba dượng đã định cư ở Mĩ từ sớm. Bỗng Earth hét:
-"Anh, anh dừng xe lại, em nghĩ vừa thấy Prem, bạn em, ngất bên đường."
Chiếc xe vừa dừng, Earth không kịp chần chừ, vội vã lao ra ngoài. Cậu chạy nhanh về phía Prem, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Trên người cậu lúc này là những vết thương đầy rẫy, vết nào vết nấy đều sâu và nghiêm trọng. Một số vết vẫn còn rỉ máu, nhuốm đỏ cả chiếc áo. Dù vậy, Earth không quan tâm đến vết thương của chính mình, chỉ lo lắng cho tình trạng của Prem đang bất tỉnh trước mắt.
Prem Warut, 18 tuổi. Đúng thật, hôm nay, cậu lại phải đối mặt với những cú đòn tàn nhẫn từ người chú mà cậu luôn gọi là gia đình. Những lời mắng chửi như dao cứa vào lòng, chú bảo cậu là đứa vô dụng, không xứng đáng tồn tại trong ngôi nhà đó, chẳng ai cần cậu cả. Sau cơn giận dữ, chú đã đuổi cậu ra khỏi nhà, để lại cậu bơ vơ, không còn nơi nào để nương tựa. Cảm giác cô độc và tuyệt vọng bao trùm, khiến Prem cảm thấy mình chẳng còn gì, chỉ là một bóng ma lạc lõng giữa thế giới này.
Chiều tối, Prem từ từ mở mắt, đầu óc mơ màng, một tay vô thức đưa lên xoa nhẹ thái dương. Cơn đau nhức từ đầu lan ra khắp cơ thể, từng cơn buốt râm ran như thể cơ thể cậu sắp vỡ vụn. Cảm giác như mình đang ở bên bờ vực của cái chết. Cậu cố gắng ngồi dậy, mắt mơ màng nhìn quanh. Khi ánh nhìn dừng lại, cậu trợn tròn mắt, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt. Anh, người đang gục đầu bên cạnh, tay vẫn nắm chặt tay cậu, như thể không muốn rời. Trong khoảnh khắc đó, một cơn hoảng loạn dâng lên trong lòng, Prem hét lên, giọng run rẩy:
-"ANH...ANH"
Tiếng hét của cậu làm anh giật mình tỉnh giấc. Hai đôi mắt vô tình gặp nhau, mỗi ánh nhìn như có thể xuyên thấu vào tâm hồn đối phương. Cả không gian bỗng chốc chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở gấp của Prem. Vô thức, cậu lùi lại phía sau, tim đập loạn xạ. Prem không thể nói ra lời nào, đôi môi cậu run rẩy, chỉ có thể nhìn anh trong hoang mang. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khóe mắt, rồi nhanh chóng chuyển thành những tiếng nức nở, như thể tất cả nỗi đau, sự tuyệt vọng và sợ hãi trong cậu bấy lâu nay bỗng nhiên vỡ òa.
Cảm giác sợ hãi rõ ràng hiện lên trong đôi mắt của Prem, cậu run rẩy từng chút một, như thể chỉ cần một cử động sai lầm sẽ khiến mọi thứ vỡ tan. Boun nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, đầy lo lắng.
-"Anh là anh của Earth, bạn cùng lớp với em. Bọn anh thấy em ngất xỉu ngoài đường nên đã đưa em về đây."
Anh nhẹ nhàng nói, cố gắng xoa dịu nỗi lo sợ trong cậu. Những lời anh nói như một lời hứa vô hình, mong rằng Prem sẽ không còn cảm thấy hoang mang nữa.
-"Không cần phải sợ, đừng khóc, ngoan, anh sẽ không làm em bị thương."
Giọng anh ấm áp, nhưng trong lòng Prem vẫn không thể ngừng khóc. Cảm giác an toàn chưa đến, dù những lời an ủi ấy dường như muốn vỗ về cậu, nhưng vết thương trong lòng cậu vẫn chưa lành.
Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, khẽ lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt Prem, như muốn xóa tan đi nỗi đau đang hiện hữu trong cậu. Tay còn lại tìm đến bàn tay cậu, nắm chặt lần nữa, như một cách trấn an, bảo rằng cậu không cần phải sợ hãi nữa.
Là người lạnh lùng, tàn nhẫn trong công việc, luôn giữ vẻ ngoài sắc lạnh và không dễ dàng mềm yếu. Nhưng giờ đây, trước Prem, anh lại trở nên dịu dàng và ôn hòa đến lạ. Anh không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy, chỉ biết khi nhìn thấy cậu khóc, một cảm giác khó tả trỗi dậy trong lòng, khiến anh không thể nào làm ngơ. Vẻ yếu đuối, sự hoảng loạn trong ánh mắt Prem khiến anh không thể giữ vững sự kiên cường vốn có. Mỗi lần nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu, trái tim anh như nhói đau, và anh chỉ muốn bảo vệ cậu, không để cậu phải chịu thêm bất kỳ nỗi đau nào.
Đúng lúc Earth bước vào, thấy toàn bộ sự việc: Ặc, anh mình uống lộn thuốc à. Hay Stress quá đầu có vấn đề.
Bỏ qua chuyện khó nói đó, Earth nhanh chóng chạy lại gần Prem, ánh mắt đầy lo lắng.
-"Bây giờ thấy sao rồi? Cậu làm tớ sợ lắm đấy."
-"Mình... mình không sao. Cảm ơn Earth." Giọng cậu vẫn còn nghẹn ngào, từng từ đều khó khăn thoát ra khỏi miệng.
-"Mà sao cậu lại khóc? Anh mình có làm gì cậu à?"
-"Không... không có."
Cậu lắc đầu vội vã, mặt đỏ bừng như trái cà chua, vẻ bối rối lộ rõ trên gương mặt. Cảm giác bất an khiến cậu không thể đối diện với ánh mắt của Earth, chỉ biết cúi xuống, không biết phải nói gì thêm.
Earth cố nín cười, ánh mắt ẩn chứa một chút tinh nghịch khi nhìn vào cậu, rồi gật đầu nhẹ.
Quả thật, anh cậu sẽ không bao giờ ăn hiếp Prem. Nhưng nhìn cảnh tượng vừa rồi, Earth không khỏi nghĩ thầm, chắc chắn là sắp có một màn "trâu già gặm cỏ non" trong gia đình rồi. Cậu không thể kiềm chế được nụ cười khẽ, nhưng lại giữ vẻ mặt nghiêm túc, không để Prem nhận ra.
Lúc này, Boun nhẹ nhàng lên tiếng, giọng anh ấm áp nhưng cũng đầy kiên quyết:
"Từ nay về sau, em cứ ở đây, không cần phải lo nghĩ nhiều nữa. Nếu thiếu thứ gì, anh sẽ đưa em đi mua, hoặc em có thể nhờ Earth giúp. Còn chuyện bên kia, để anh lo liệu, anh đã nghe hết những gì Earth kể rồi, em không phải lo."
"Nhưng... nhưng..." Nước mắt lại ứa ra, lần này không thể nào kiềm chế được nữa. Những cảm xúc nghẹn ngào trào dâng, em cảm thấy mình như lạc lõng, không biết phải làm sao.
"Không có nhưng gì hết, em cứ ở đây với anh, đừng để mình phải gánh vác mọi thứ một mình nữa. Anh tớ nói đúng, em không thể cứ mãi sống như thế này được, em cần phải thay đổi, cần phải có người bên cạnh. Anh tớ đủ lo cho em rồi, em cứ yên tâm. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Cậu mỉm cười gật đầu, một nụ cười giản đơn nhưng lại chứa đựng biết bao sự chân thành, nhẹ nhàng nhưng lại như một mũi tên, đâm thẳng vào trái tim anh. Đó là khoảnh khắc mà anh nhận ra, lần đầu tiên trong đời, anh thực sự muốn bảo vệ, muốn che chở một người. Cảm giác này, tựa như một làn sóng ấm áp, cứ từ từ len lỏi vào tim anh, từng chút một, khiến anh không thể dừng lại, không thể rời mắt khỏi cậu. Mỗi lần cậu nhìn anh, mỗi lần cậu mỉm cười, anh lại cảm thấy như mình có một nhiệm vụ, một sứ mệnh, phải giữ cậu an toàn, phải chăm sóc cậu suốt cuộc đời này.
Cậu được phép nghỉ học ở nhà một tuần để nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe. Trong suốt thời gian đó, anh đã luôn ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng và đảm bảo cậu có đủ sự nghỉ ngơi cần thiết. Nhờ vào sự quan tâm và chăm sóc chu đáo ấy, sau một tuần, sức khỏe của Prem đã có dấu hiệu cải thiện rõ rệt. Sáng nay, khi cậu đã cảm thấy khỏe hơn, sau khi ăn uống xong và chuẩn bị đầy đủ, anh đã đưa Prem và Earth đến trường, giúp cậu có thể quay lại với nhịp sống học tập bình thường.
Trường trung học phổ thông XYZ
Khi đến trường, Boun đỗ xe đúng vị trí quy định rồi lịch sự đưa Prem và Earth vào trong. Từ lúc họ bước xuống xe, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía họ, đặc biệt là Prem. Ai mà không biết Boun là một người thành đạt, có tiếng nói và sự ảnh hưởng nhất định trong giới kinh doanh. Dù cho em trai anh ấy có học chung lớp với cậu, nhưng việc đi cùng nhau lại trở thành chủ đề thu hút sự chú ý của mọi người. Điều này không phải vì sự thân thiết của họ, mà bởi vì gia cảnh của Prem không được tốt, và sự xuất hiện của cậu bên cạnh một người như Boun khiến mọi người không khỏi tò mò, bàn tán. Những ánh mắt tò mò và những lời xì xào bắt đầu lan truyền nhanh chóng trong không khí.
Anh đưa Prem và Earth đến tận lớp, nhẹ nhàng dặn dò Earth phải luôn để ý và chăm sóc cậu trong suốt buổi học. Anh còn nhấn mạnh nếu có bất kỳ điều gì không ổn, Earth phải lập tức thông báo cho anh. Sau khi đảm bảo rằng Prem đã vào lớp an toàn, Boun quay lại xe, khởi động máy và lái xe trở về công ty để tiếp tục công việc. Trước khi rời đi, anh không quên nhìn lại một lần nữa về phía Prem, lòng yên tâm hơn khi nghĩ rằng Earth sẽ luôn ở bên cậu.
Mọi chuyện đều lọt vào tầm mắt đầy ganh ghét của cặp chị em Bella và Alma. Khi nhìn thấy Prem đi cùng Boun, họ không thể che giấu được sự khó chịu. "Tên mồ côi đó lại dám ở gần Boun," Bella thì thầm, giọng đầy khinh bỉ. Alma cười lạnh, nhếch mép thêm vào: "Đúng là biết cách trèo lên giường thật." Họ trao nhau ánh mắt đầy mỉa mai, rõ ràng không thể nào chấp nhận được việc Prem nhận được sự quan tâm từ một người như Boun, người mà họ luôn xem là thuộc về một thế giới khác, xa vời.
Thời gian cứ thế trôi qua, một cách lặng lẽ và tự nhiên. Boun, với tấm lòng chân thành, cứ vô thức chiều chuộng Prem một cách vô điều kiện, chăm sóc từng li từng tí mà chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì. Còn Prem, dù không nói ra, nhưng lại vô thức đón nhận tất cả sự quan tâm ấy, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Những hành động nhẹ nhàng ấy dần dần trở thành thói quen, một sự kết nối không lời giữa họ, dù không ai thực sự lên tiếng, nhưng mọi thứ lại tự nhiên như vậy.
Cái gì cũng có sẵn, tất cả đều dành cho cậu, miễn là cậu muốn. Boun lúc rảnh thì lại dắt Prem vào công ty, nơi mà ai cũng yêu thương cậu vì tính cách ngoan ngoãn, dễ mến. Vẻ ngoài của Prem khiến ai cũng phải chú ý, rất quyến rũ, nhưng lại trái ngược hoàn toàn với tính cách thật sự của cậu. Đặc biệt là CEO, dường như tâm hồn đã bị "đoạt xá" khi có cậu bên cạnh. Tâm trạng của anh ngày càng tốt lên, khóe miệng luôn nở nụ cười, nhất là khi cậu ở gần. Và ai cũng nhận thấy một điều chắc chắn: khi tâm trạng CEO nhà bọn họ tốt, thì 100% đều liên quan đến tiểu bối ấy. Dù mối quan hệ giữa họ là gì thì vẫn chưa rõ, nhưng từ giờ trở đi, nếu muốn duy trì cuộc sống yên bình như vậy, thì người mà mọi người cần phải ưu tiên không phải là vị CEO lạnh lùng ấy, mà chính là tiểu bảo bối tên Prem. Đúng là, đi theo nóc nhà là con đường cách mạng đúng đắn nhất!
Anh nhận thức được rằng, không chỉ là sự quan tâm hay chiều chuộng nữa, mà anh thực sự đã động tâm, động tâm với cậu nhóc kém mình tận tám tuổi. Anh thích cậu, rất thích cậu, đến mức không thể nào che giấu nổi. Mặc dù người ngoài có thể nghĩ rằng anh chỉ thương hại cậu, rằng anh chăm sóc cậu vì thấy cậu tội nghiệp, nhưng thực ra, trong thâm tâm, anh chỉ muốn cậu ở bên cạnh mình mãi mãi, chỉ thuộc về mình mà thôi. Tuy nhiên, có lẽ vì cậu quá ngây thơ, hoặc có thể là vì sự vô tư của mình, mà Prem vẫn không hề nhận ra điều đó. Cậu cứ sống trong sự bảo bọc, vô tình bỏ qua những cảm xúc mà anh đã dành cho cậu.
~~~
Tiểu kịch trường:
Mị: Giống Vợ Nhặt ( Kim Lân ) chứ nhỉ. Đem về nuôi cho ú lên rồi thịt hã anh?
Chủ tịch: Cái gì nuôi mà chả thịt chứ cưng.
Mị: Hạ lưu.
Chủ tịch: Cắt lương tháng nó tháng này nha..
Mị:.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com