Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: H++

~~~~

Hôm nay, Prem quyết định vào bếp thử nấu một món mà cậu vừa học được trên mạng, chỉ vì muốn làm điều gì đó cho anh. Anh lúc nào cũng lo lắng, chăm sóc cậu mọi thứ, vậy mà hôm nay, cậu muốn làm một điều gì đó để đền đáp lại. Boun ngồi trên sofa, ánh mắt dịu dàng dõi theo cậu, thấy cậu đang chăm chỉ lay hoay trong bếp, lòng anh bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Cảm giác này thực sự không tệ, như thể mọi thứ xung quanh anh bỗng trở nên nhẹ nhàng và yên bình hơn.

Đột nhiên, một tiếng xoảng vang lên, cùng với tiếng la hoảng hốt của Prem khiến Boun giật mình, ngay lập tức lao vào bếp. Khi bước vào, cảnh tượng trước mắt làm anh không khỏi hốt hoảng: Prem đang ngồi bệt dưới sàn, tay bị bỏng một mảng nhỏ nhưng rõ rệt, và xung quanh là những món ăn vương vãi, do bị đổ vỡ trong lúc cậu bất cẩn. Sự lo lắng của Boun dâng lên, anh vội vàng tiến lại gần, cúi xuống kiểm tra tình hình.

-"Prem, em có sao không?"

Nghe thấy giọng anh đầy lo lắng, Prem run rẩy ngước lên nhìn anh. Cậu cảm thấy đau nhói, nhưng điều khiến cậu lo lắng hơn cả là sợ anh sẽ mắng cậu vì làm hỏng mọi thứ. Tuy nhiên, phản ứng của Boun lại hoàn toàn trái ngược với những gì cậu tưởng tượng. Anh chỉ nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, không một lời trách móc, dẫn cậu đến bồn rửa tay. Boun nhẹ nhàng sơ qua vết bỏng, vẻ mặt anh đầy quan tâm, chỉ lo lắng cho cậu mà thôi. Cảm giác sợ hãi trong lòng Prem dần tan biến, thay vào đó là sự ấm áp khi cảm nhận được sự dịu dàng của anh.

-"Sau để bất cẩn thế này?."

Sau khi sơ cứu qua vết bỏng, Boun nhẹ nhàng lôi Prem ra khỏi bếp và đặt cậu ngồi lên sofa. Còn anh, không chút chần chừ, đi lấy hộp cứu thương, chuẩn bị băng bó cho cậu. Prem ngồi đó, mắt không rời khỏi anh, cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng. Cậu cảm thấy mình thật vô dụng, không làm được gì mà lại còn gây phiền phức cho anh. Trong đầu cậu lại vang lên lời của chú: "Mày là đứa vô dụng, không ai cần." Những lời đó như một chiếc gai đâm vào trái tim cậu, làm cậu cảm thấy tội lỗi và tự ti. Cậu chỉ ngồi im, không nói gì, cảm giác mình thật vô dụng trong mắt anh.

-"Anh.. em xin lỗi."

-"Ngoan, anh thương, anh lo cho em nhất mà."

-"Còn chỗ đấy, để anh dọn cho."

-"Tại sao anh lại tốt với em như vậy, em không làm được gì cho anh hết."

Anh ngước nhìn cậu:

-"Ngốc! Em thực sự không biết anh rất thích em à?

Prem đôi mắt đẫm lệ, căn bản không dám nhìn anh. Trong lúc nhất thời không hiểu được ý trong lời nói của anh.

Người trước mắt, trên mặt còn vươn vài giọt nước mắt. Không có dấu hiệu trả lời. Anh lập tức, lặp lại lời mình vừa nói:

-"Anh nói anh thích em." Rồi kéo cậu ôm vào lòng mình.

Người cậu thầm mến, cũng đang thầm thích cậu. Hạnh phúc đến bất ngờ, khiến cậu như ngừng thở, không thể tin vào điều này. Cảm giác bối rối chiếm lấy cậu, chưa kịp phản ứng, anh đã cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cậu. Khuôn mặt cậu ngay lập tức đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.

-"Nhưng… nhưng em không xứng đáng để ở bên anh," cậu thốt lên, giọng nghẹn lại, mắt long lanh nước.

Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt ấm áp chứa đầy sự kiên định:

-"Anh biết, nhưng em là em, và anh yêu em vì chính em. Dù em có như thế nào, anh cũng chỉ muốn ở bên em. Những lời người khác nói, anh không quan tâm."

Anh ôm nhẹ cậu vào lòng, vỗ về như một lời cam kết. Rồi, anh hôn lên trán cậu, một nụ hôn êm ái, như muốn lau đi hết những lo lắng trong lòng cậu. Giọng anh dịu dàng như một lời thì thầm:

-"Đừng khóc nữa, được không? Anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh em."

Cậu cảm nhận được sự ấm áp, vững vàng từ anh, từng nỗi sợ hãi, nghi ngờ dần tan biến. Tình yêu của anh nhẹ nhàng như sóng vỗ về, khiến cậu chỉ muốn mãi mãi ở lại trong vòng tay ấy, không muốn xa rời.

Ánh mắt Prem phức tạp, không biết phải làm sao, chỉ nhìn xuống đất, đôi tay siết lại như muốn giữ chặt chút can đảm còn sót lại trong mình. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi mới dám khẽ nói:

-"Anh ơi, em thích anh."

Anh im lặng nhìn cậu, ánh mắt ấy sâu lắng, khiến cậu cảm thấy tim mình như ngừng đập. Một lúc lâu trôi qua, anh cuối cùng lên tiếng, giọng trầm ấm:

-"Lặp lại lời vừa nói."

Như một phản xạ vô thức, cậu nghe theo, môi khẽ run lên nhưng vẫn không ngần ngại, lòng đầy sự mong chờ. Cậu nhắm mắt một lúc rồi lại mở ra, giọng cậu nhẹ bẫng, nhưng đầy sự thật:

-"Anh ơi..."

-"Ưm.. ưm.."

Lời cậu còn chưa dứt, đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn đầy cuồng nhiệt. Mãi đến khi cậu không thể thở nổi, anh mới luyến tiếc rời khỏi, để cậu hổn hển, trái tim đập loạn nhịp trong vòng tay anh.

Vòng tay ôm lấy cơ thể cậu bỗng siết chặt hơn, như muốn giữ cậu mãi bên mình. Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng ghé sát vào tai cậu, hơi thở ấm áp khẽ vờn trên da, rồi thì thầm, giọng anh đầy sự dịu dàng:

-"Trao cho anh nhé?"

-"H..ả? Trao gì ạ?"

-"Lần đầu của em..."

-"Nhưng mà.. em"

-"Tin anh."

Cậu cảm thấy tim mình đập rộn ràng như những tiếng trống dồn dập, mỗi nhịp đập như vang lên trong lồng ngực. Khi ánh mắt cậu gặp anh, tất cả mọi lo âu, mọi hoài nghi đều tan biến, như thể chỉ còn lại anh và cậu trong thế giới này. Cậu không còn sức để chống lại nữa, chỉ biết khẽ gật đầu, ánh mắt đầy sự chấp nhận, ngập tràn cảm xúc mà cậu không thể nói thành lời.

Anh vùi đầu vào hõm cổ cậu, hôn nhẹ nhàng lên xương quai xanh.
Bàn tay nhẹ nhàng cởi từng nút áo cho cậu. Đầu óc cậu hỗn loạn theo từng dấu hôn của anh.

-"Ưm.. ưm.."

Anh hôn từ xương quai xanh sau đó dùng lưỡi liếm xuống hạt đậu đỏ hồng. Rồi lần lần hôn xuống bụng. Một tay không yên phận lần mò xuống nơi hạ thân mà vuốt ve.

-"Aaaa..ưm.ưm, anh.. đừng. ưm.."

-"Ưm..ưm..ưm."

Thân thể cậu lại không khống chế được mà phát ra tiếng. Theo từng cử chỉ vuốt ve lên xuống của anh.

Hai chân bị anh giữ chặt, chậm rãi tách ra. Prem nhắm mắt lại, nằm run rẩy dưới thân anh. Quần cũng bị cởi xuống, có thể thấy rõ ràng mọi thứ. Prem không tự chủ được nắm lấy tay anh;

-"Anh ơi, em..em"

-"Ngoan, đừng sợ, thả lỏng đi." Boun an ủi hôn lên lỗ tai cậu.

Prem cắn cắn môi dưới gật đầu. Anh ôm thắt lưng cậu sau đó hôn lên nơi hạ thân mê người kia.

-"Aaa..." Cậu hoản loạn đẩy vai anh.

-"Không.. aa.. không.. cần.. ưm... a..

-"Đừng.. đừng ưm..ưm mà anh... ưm"

Prem cố gắng kẹp chặt hai chân. Đợt sóng khoái cảm đánh sâu vào trong đầu cậu. Anh nuốt vào nhả ra, tới mức làm cậu muốn lên đỉnh. Anh mới nhả ra, cho cậu phóng thích ra ngoài.

-"Ưm..ưm"

Phía dưới huyệt động chặt khít, màu hồng đâng yêu. Anh từ từ đưa ngón tay vào dò xét.

-"Ưm...ưm"

Cậu kêu lên một tiếng, thắt lưng ưỡn lên. Góp phần đưa ngón tay anh đi vào sâu hơn. Ngoan tay Prem bám chặt vào bả vai của anh. Cậu cảm thấy toàn thân như muốn lên thiên đường. Cảm giác nay quá lớn. Prem khóc lóc không ngừng lắc đầu. Khi nới đủ, anh từ từ đặt đầu khấc vào trong. Prem nhắm tịt mắt, tiếp nhận dương vật. Nhưng được một nữa, cậu đã nức nở vì đau, gục mặt vào ngực anh khóc.

-"Anh ơi ..hức.. Đau.. hức..."

-"Ngoan, thả lỏng, đừng sợ."

Anh nắm lấy eo cậu nhấp lên, Prem cong người hét lớn.

-"AAA."

Khi cả dương vật vào sâu bên trong. Huyệt động không ngờ lại chặt đến vậy. Anh ôm cơ thể nhỏ bé đang run rẩy vào ngực. Hạ thân bắt đầu luân động, lần đầu tiên đau đến vô cùng.

-"Aa.. to quá.. ưm..đau."

Anh di chuyển chầm chậm, để cậu dần dần thích nghi được. Cơn đau qua đi khoái cảm ập tới.

-"Ưm.. ưm..

Phía dưới tốc độ ngày càng nhanh, không ngừng ra vào.

PHẠCH! PHẠCH! PHẠCH! Âm thanh dâm mỹ không ngừng vang lên.

-"Ân.. ưm ..ưm."

Anh gục đầu vào hỗm cổ cậu, sau đó cắn nhẹ lên lỗ tai cậu một cái. Cảm giác này quá kích thích, khiến cậu không nhịn được mà rên rỉ. Cậu như chìm vào dục vọng.

-"Anh. .ưm..ưm nhanh. nhanh.. quá ..ưm. đừng.. ưm"

Hai tay đặt trên cơ ngực rắn chắc của anh. Quyến rũ ngửa xổ thở dốc, lại không ngừng rên rỉ.

-"Ưm.. đừng ..ưm. đừng nấc.. như vậy.. ưm ..sâu ..quá.. ức.."

Cậu sau khi cảm thấy tốc độ của đối phương thay đổi. Rên nấc lên khi anh động mạnh hơn, nhanh hơn ở phía dưới. Tiếng thúc, tiếng va chạm vang rõ. Cậu sướng tới mức tự cắn vào môi mình vừa rên rỉ.

-"Ưm..aa...ưm.."

Không đành lòng, anh luồn tay vào miệng cho cậu cắn.

-"Đừng Prem, em sẽ đau, hôn anh."

Rồi cả hai lại mút lấy môi nhau, phía dưới hoạt động liên hồi. Cậu theo mà ưỡn mông lên để dươn vật được vào sâu hơn.

-"Anh.. chậm. ưm .chậm. .nhanh quá. Ưm"

Anh đè cậu xuống, anh hôn lên trán cậu dịu dàng như an ủi. Nhưng bên dưới lại là đợt thúc mạnh của anh. Từng đợt nước nhờn trong huyệt động chảy ra. Anh cố gắng tìm điểm gồ phía trong.

-"Áaaa.. ưm.ưm."

Cậu ưỡn người cong lên thì anh biết đã chạm tới điểm nhạy cảm nhất trong huyệt động. Lập tức húc càng nhanh càng mạnh vào.

-"Ưm.. .ưm. anh .ưm. đừng ..aaa sâu sâu ..ưm. quá rồi ..ưm"

Anh nghe từng tiếng nỉ non của cậu, anh càng cảm thấy kích thích. Anh tạo từng cơn húc mạnh đưa đẩy vào điểm mẫn cảm của cậu.

-"Ưm.. dừng.. dừng.. lại. ưm..

-"Ưm.. aaa... ưm"

-"Ưm.. em. .aaa.. chịu ..không ưm ..nổi.. nữa".

-"ưm.. em ..muốn.. bắn.. ưm".
Cậu oằn người bắn ra lần nữa.

Cậu bám chặt vào vai anh khóc nức nở. Cậu có chút cảm giác sợ hãi vừa sướng rên rỉ khóc lóc. Anh cuối xuống cắn lấy bả vai của cậu, mút lấy nó để lại dấu đỏ chót.

Anh muốn đánh dấu như chứng minh, cậu sẽ bên mình mãi mãi. Cơ thể này cũng chỉ có thể là của anh.

-"Không Boun, em đau...hức"

Anh như không nghe thấy gì nữa, chỉ điên cuồng húc vào bên trong, hai tay nắm lấy eo cậu. Cho dương vật vào sâu nhất có thể. Cuối cùng bắn từng đợt tinh dịch đậm đặc vào phía trong.

Sau đó vì quá mệt cậu liền bất tỉnh. Anh ngồi dậy bế cậu vào nhà vệ sinh tẩy rửa. Sau đó kiểm tra chỗ vừa giao hợp rồi lấy thuốc thoa cho cậu. Cuối cùng ôm người vào lòng, môi chạm vào hàng mi mền mại.

-"Prem, cuối cùng em cũng là của anh, trọn vẹn."

~~~~~~

Tiểu kịch trường:

Mị: Tỏ tình xong là ứ ừ ư con người ta liền. Quất tới bất tỉnh nhân sự. Liêm sỉ, tiết tháo đâu anh ơi?

Chủ tịch: Liêm sỉ, tiết tháo là gì? Có ăn được không con kia....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com