Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Viên mãn

~~~~~~~~

Ngay khi được đưa vào bệnh viện, Prem đã lập tức được chăm sóc dưới chế độ đặc biệt, trong sự lo lắng và hi vọng mỏng manh.

Trên cơ thể cậu là những dấu hôn, vết xước và bầm tím, dư âm của một ngày bị bạo hành. Mặc dù cậu mất khá nhiều máu, nhưng chỉ là tổn thương ngoài da, sẽ hồi phục theo thời gian. Chỉ cần dùng thuốc, những vết thương này sẽ không để lại sẹo.

Bất giác, Boun đưa tay lên, chạm nhẹ vào gương mặt xanh xao của Prem. Cảm giác khó chịu trong anh như một ngọn lửa âm ỉ, day dứt. Anh nhìn cậu, lòng nghẹn lại, không thể hiểu nổi tại sao lại có thể đến nông nỗi này.

Màn hình bỗng chớp lên một dãy số, là số điện thoại của Earth. Boun nhìn chằm chằm vào nó một lúc, rồi mới nhấc máy lên, đưa tay vuốt nhẹ qua màn hình như thể để xua đi cảm giác nặng nề trong lòng.

– "Anh đã giải quyết xong mọi chuyện, mọi thủ tục với cảnh sát cũng đã hoàn tất. Vài ngày nữa, khi mọi thứ được kiểm tra kỹ càng, chúng ta sẽ có câu trả lời chính thức. Đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi."

Earth nói xong, ánh mắt anh cụp xuống, ngập tràn vẻ lạnh lùng và đầy ẩn ý. Dù bên ngoài có vẻ hiền lành, nhưng bên trong anh đang bùng lên sự giận dữ. "Cứ thử làm khó tôi đi, sẽ chẳng có gì tốt đẹp đâu." Từng suy nghĩ sắc bén lướt qua tâm trí anh, và lần này, không ai có thể thoát khỏi sự trả thù của anh.

Một tiếng sau, Earth cuối cùng cũng có mặt. Khi Earth nhìn thấy gương mặt xanh xao của Prem, nghẹn ngào trong lòng, không thể thốt nên lời. Tại sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy, lại có thể xảy ra quá nhiều chuyện đau đớn đến thế? Cảm giác bất lực và thương xót dâng trào, Earth chỉ biết đứng im, ánh mắt lướt qua những vết thương trên cơ thể cậu, nặng trĩu và đầy đau đớn.

Boun, trong lúc đó, mới bước ra ngoài để tiếp nhận cuộc gọi video, giải quyết những công việc chưa hoàn thành. Anh không muốn ai nhìn thấy sự lo lắng trong mắt mình, nên đã giao hết mọi thứ cho thư ký và trợ lý xử lý. Công việc vẫn phải tiếp tục, dù tâm trí anh lúc này không thể tập trung. Sau khi đã hoàn thành những thủ tục cần thiết, anh trở về phòng, nhưng lòng vẫn không thể yên. Từng bước đi nặng nề, anh chỉ muốn được ở bên Prem, nhưng không biết phải làm gì để xoa dịu nỗi đau mà cậu đang phải gánh chịu.

Ở một nơi khác, không khí cũng gần như bùng nổ. Trong nhóm chat mang tên "Hội Hóng Chuyện CTY", những thông tin liên quan đến vụ việc đang được lan truyền như vũ bão.

Mỗi tin nhắn mới đều khiến không khí thêm căng thẳng, những câu chuyện rì rầm, những giả thuyết chưa rõ ràng nhưng đã bắt đầu tạo nên những sóng gió. Người thì đoán già đoán non, người lại bàn tán xôn xao về những gì vừa xảy ra. Mọi ánh mắt dường như đều đổ dồn về những nhân vật trong câu chuyện, như thể họ đang ngóng chờ một sự kiện lớn tiếp theo.

Những tin đồn, những phỏng đoán bắt đầu lẫn vào nhau, tất cả đều chờ đợi một câu trả lời, một sự thật sẽ đến, nhưng ai cũng biết, không phải tất cả mọi chuyện đều dễ dàng như vẻ ngoài của nó.

Giám đốc bộ phận: "Không phải sếp đang ở trường chăm sóc tiểu bảo bối sao? Sao lại ở bệnh viện, người lại bê bết máu thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thư ký: "Lúc mấy cô, mấy cậu chưa vào call, sếp đã thông báo rồi. Sếp nói tiểu bảo bối nhà chúng ta bị bắt cóc, và khi được giải cứu, cậu ấy đầy vết thương. Sếp đã bế cậu ấy đến bệnh viện, máu chắc là từ các vết thương. Hiện giờ, sếp phải ở lại bệnh viện lo cho bảo bối."

Giám đốc A: "Lại có chuyện nghiêm trọng như vậy sao? Bảo bối nhà chúng ta thật khổ quá."

N+1: "Đúng, đúng. Cứ như thế này thật không thể tin nổi."

Cả nhóm dần trở nên im lặng, mỗi người đều lo lắng và bồn chồn về tình hình của tiểu bảo bối. Những thông tin vẫn tiếp tục lan truyền nhanh chóng, và mỗi lời nhắn đều chất chứa sự lo ngại sâu sắc.

Đã ba ngày trôi qua, Prem vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Trong suốt thời gian ấy, Boun luôn ở bên cạnh, không rời dù chỉ một phút. Cậu thường xuyên gặp phải những cơn ác mộng, liên tục lắc đầu, bàn tay quơ quào trong không khí như muốn xua đuổi những bóng ma ám ảnh.

– "Không... đừng mà, buông tôi ra."

– "Anh ơi... hức... Em đau... hức."

Mỗi lời thì thào của Prem khiến trái tim Boun như thắt lại. Anh ngồi cạnh cậu, tay khẽ vỗ về, cố gắng xoa dịu những cơn sợ hãi và đau đớn không tên trong giấc ngủ của Prem. Mặc dù thế, nỗi lo âu trong lòng anh không nguôi, không thể ngừng nghĩ về những gì Prem đã phải trải qua.

Prem đau, và mỗi cơn đau của cậu như một nhát dao cứa vào trái tim Boun. Anh không ngừng nắm chặt tay cậu, như muốn truyền đi chút sức mạnh, chút an ủi. Những ngón tay anh siết chặt hơn, cố gắng giữ lấy hơi ấm quen thuộc mà cậu vẫn luôn mang đến, mong rằng nó có thể xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng Prem.

Nhưng bất chấp tất cả, Prem vẫn không ngừng càn quấy, những cử động vô thức của cậu khiến anh thêm đau lòng. Mỗi lần cậu rên rỉ hay lắc đầu, Boun lại càng cảm nhận rõ rệt sự bất lực, khi không thể làm gì để xóa tan những ác mộng đó, để mang lại bình yên cho cậu.

Sáng hôm sau, Prem từ từ tỉnh lại. Phản ứng đầu tiên của cậu là ôm chặt lấy đầu, khuôn mặt nhăn nhó vì cơn đau nhức vẫn chưa nguôi ngoai. Cậu mở mắt, và ngay lập tức ánh mắt gặp phải khuôn mặt của Boun đang lo lắng nhìn mình. Thấy anh, Prem bất giác bật khóc, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hòa cùng sự sợ hãi và hoang mang trong lòng cậu.

Tâm trạng của Prem lúc này hỗn loạn, không thể kiểm soát. Cậu không nhận ra mọi thứ xung quanh, chỉ có nỗi sợ hãi và sự đau đớn đè nặng. Móng tay cậu bấu chặt vào da thịt Boun, đến mức rỉ máu, như thể đang cố gắng níu giữ cái gì đó, nhưng lại chẳng thể vững vàng. Mỗi lần cậu run rẩy, Boun lại cảm nhận rõ hơn sự tổn thương trong trái tim cậu.

Nhìn những giọt nước mắt chua xót lăn dài trên gương mặt của Prem, trái tim Boun như quặn lại. Anh không thể hình dung nổi những gì cậu đã phải chịu đựng, những nỗi đau và sợ hãi mà cậu đã trải qua một mình. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng anh, mạnh mẽ đến mức khiến anh nghẹt thở. Tất cả là lỗi của anh, anh nghĩ, mới khiến cậu phải đối mặt với những ác mộng ấy mà không có ai bên cạnh. Anh đã để cậu một mình trong những lúc tuyệt vọng, để cậu phải chịu đựng hiểm nguy mà không được che chở.

Anh khẽ nắm chặt tay cậu, cảm giác xót xa và đau đớn lan tỏa trong từng sợi dây thần kinh. Anh cảm thấy mình thật tồi tệ, không xứng đáng với cậu. Mỗi giọt nước mắt của Prem như một vết thương xé nát trái tim anh.

-"Prem..."

Anh ôm chặt Prem vào lòng, siết cậu thật gần như thể không muốn buông tay. Dáng vẻ cậu lúc này thật sự quá đáng thương, làm trái tim Boun như thắt lại. Mắt Prem đỏ ngầu, đôi gò má sưng phồng lên vì khóc quá nhiều, vẻ yếu đuối và tổn thương trong cậu khiến anh không thể kìm được sự đau đớn trong lòng.

Boun cảm nhận rõ từng cơn run rẩy của Prem, và từng giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống vai anh. Anh chỉ biết vỗ về cậu, nhẹ nhàng khẽ nói, "Đừng sợ, anh ở đây rồi. Anh sẽ không để em phải chịu đựng một mình nữa." Trong lòng, anh thầm hứa sẽ bảo vệ cậu, dù bất kỳ giá nào.

-"Anh xin lỗi, là anh không bảo vệ được cho em."

-"Em đừng như vậy nữa, có được không? Hay là em cứ đánh anh đi."

-"Nếu như đánh anh, giúp em tâm trạng em tốt lên, thì em cứ đánh anh đi."

Boun không thể nào chấp nhận được dáng vẻ yếu đuối và đau khổ của Prem lúc này. Anh không thích nhìn thấy cậu như vậy. Mỗi ngày, dù cậu có vẻ ngây thơ và đôi khi có chút ngô nghê, nhưng lại vô cùng đáng yêu, khiến trái tim anh luôn ấm áp. Nhưng giờ đây, tất cả những gì còn lại chỉ là một Prem đầy tổn thương, sợ hãi và tuyệt vọng. Cảm giác đó như một cú tát mạnh vào lòng anh, khiến anh đau đớn và không biết làm sao để xoa dịu cậu.

Nghe những lời an ủi từ Boun, Prem ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt đầy nỗi buồn và sợ hãi, như thể tất cả cảm xúc trong cậu vỡ òa. Những giọt nước mắt lại trào ra, cậu nức nở, không thể kiềm chế được. Bàn tay cậu vô thức vòng qua người Boun, siết chặt đến mức như muốn tựa vào anh, không muốn rời xa.

Từng âm thanh thổn thức, mỗi hơi thở nghẹn ngào lại khiến cậu muốn khóc thêm nữa, như thể tất cả những nỗi buồn, nỗi đau trong lòng đã tích tụ quá lâu, giờ mới có thể bùng nổ.

Prem khóc, khóc đến mức cảm giác như cả thế giới của cậu vỡ vụn. Những giọt nước mắt cứ lăn dài, không ngừng rơi cho đến khi cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, như thể nỗi đau đã được trút bớt. Mắt cậu sưng đỏ, nhưng trái tim dường như có chút bình yên hơn, mặc dù vẫn còn nghẹn ngào trong từng hơi thở.

Boun nhìn cậu, trái tim như bị vắt kiệt, không khỏi xót xa. Người trong lòng anh vẫn còn nấc lên từng nhịp, thổn thức, như thể không thể ngừng lại. Anh nhẹ nhàng vỗ vài cái lên lưng Prem, cảm giác như muốn xoa dịu mọi nỗi đau trong cậu. Khóc đi, rồi mọi chuyện sẽ qua, anh nghĩ, dù không biết bao giờ những vết thương trong lòng Prem mới lành lại. Nhưng lúc này, chỉ có thể để cậu khóc hết, để những nỗi đau được vơi đi.

Đúng lúc đó, tiếng cửa mở vang lên, khiến Prem giật mình. Cậu không muốn ai thấy mình trong tình trạng này, không muốn ai nhìn thấy những giọt nước mắt và sự yếu đuối đang bộc lộ rõ ràng. Nên, cậu vùi mặt sâu vào ngực Boun, như thể đó là nơi duy nhất có thể che giấu nỗi đau và sự sợ hãi. Cử chỉ ấy nhẹ nhàng, tự nhiên, như thể không có gì phải xấu hổ.

Ba mẹ Boun và anh đều đứng im, sững sờ trước cảnh tượng bất ngờ này. Họ không thể ngờ rằng Prem lại có thể hành xử như vậy trước mặt mọi người, và sự hồn nhiên ấy của cậu lại khiến không khí trở nên lặng lẽ, đầy cảm xúc. Dù sự bất ngờ đã làm mọi người im lặng, nhưng Prem vẫn tiếp tục cọ cọ mặt vào ngực Boun, như thể tìm kiếm chút hơi ấm, chút an toàn trong vòng tay anh. Hành động này dù đơn giản nhưng lại lột tả tất cả sự mong mỏi được bảo vệ, được che chở mà cậu không thể thốt ra bằng lời.

Quả nhiên như lời đồn, con trai mình rất yêu tiểu bảo bối. Ba mẹ Boun đứng ở cửa, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên, nhưng cũng không thiếu sự hài hước. Dù ở đâu, trong hoàn cảnh nào, cũng có thể ân ân ái ái như vậy. Khung cảnh này... thật sự đầy hương vị cơm tró, xin lỗi, già như chúng tôi đây quả thật nuốt không nổi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ba mẹ Boun liền lùi lại, nhẹ nhàng kéo cửa và không quên nói một câu để giải vây.

– "Thật ngại quá, ba mẹ đến không đúng lúc! Làm phiền bọn con đang... À, chừng nào xong rồi nói. Bọn ta ra ngoài trước."

Câu nói của họ tuy nhẹ nhàng, nhưng không thể giấu nổi chút ngượng ngùng. Họ nhanh chóng rời đi, để lại không gian riêng tư cho con trai và Prem. Cánh cửa khép lại, không khí trong phòng dần trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại những cảm xúc lặng lẽ giữa Boun và Prem.

Prem ngẩng đầu lên, đôi mắt còn ướt đẫm, ánh nhìn ngơ ngác khi nghe thấy những lời ba mẹ Boun nói. Cậu vẫn chưa kịp tiêu hóa hết những gì vừa xảy ra, cảm giác như mọi thứ xung quanh đột ngột trở nên quá mơ hồ.

"Ba... ba mẹ vừa mới tới?" Cậu hỏi, giọng nói có chút yếu ớt, ngỡ ngàng. Câu hỏi của Prem như một phản xạ tự nhiên, trong lòng cậu còn đầy những thắc mắc và bối rối. Cậu nhìn Boun, đôi mắt tìm kiếm sự giải thích, không hiểu sao ba mẹ anh lại nói như vậy, và tại sao lại có thể nhìn thấy cảnh tượng này.

Do vừa mới nín khóc, nên giọng vẫn còn bị nấc, âm thanh có chút đáng yêu.

-"Boun nhẹ nhàng vỗ về Prem, cố gắng làm cậu cảm thấy an tâm hơn. Giọng anh ấm áp, đầy sự an ủi. "Đừng sợ, không sao đâu, chắc là ba mẹ tới thăm em, anh còn không biết." Anh mỉm cười, dù trong lòng vẫn còn đầy lo lắng.

"Em nằm nghỉ đi, anh ra gặp họ." Boun tiếp tục, ánh mắt của anh đầy sự quan tâm.

"Dạ." Prem gật đầu, dù vẫn còn chút bối rối, nhưng cậu cảm nhận được sự chăm sóc từ Boun và cuối cùng cũng nằm xuống, cố gắng thư giãn. Cả cơ thể mệt mỏi và tâm trạng vẫn còn căng thẳng, nhưng ít nhất, có Boun ở bên, Prem cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Boun đứng im lặng trước mặt ba mẹ, cảm giác ngượng ngùng và căng thẳng vẫn không thể tránh khỏi. Anh nhìn họ, đôi mắt đầy lo lắng nhưng cũng không thiếu sự kiên quyết.

"Ba, mẹ!" Boun lên tiếng, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.

"Còn biết gọi ba mẹ nữa à?" Mẹ anh hờn giận nói, đôi mắt bà trông có vẻ tức giận, nhưng trong đó cũng không thiếu sự lo lắng.

"Con... sao ba mẹ về đột ngột vậy, sao không nói con biết?" Boun hỏi lại, giọng có phần ngập ngừng. Anh không hề chuẩn bị trước cho sự xuất hiện đột ngột của họ.

"Biết rồi làm gì? Dẹp cái bản mặt đưa đám đó đi." Mẹ anh không giấu được sự bực bội, giọng bà trở nên sắc lạnh. "Ba mẹ không về thì còn tính giấu đến bao giờ? Có người yêu mà không nói cho ba mẹ biết? Chăm sóc kiểu gì mà nó lại thành ra như thế này?" Giọng bà lại dâng cao, nhìn vào Boun đầy trách móc. "Lúc đấy Earth không điện thoại nhờ, bọn ta cũng sẽ không biết sự tồn tại của nó!"

Những lời nói của mẹ khiến Boun có chút chột dạ, anh không biết phải trả lời sao. Từ trước đến giờ, anh đã giấu giếm quá nhiều điều, nhưng giờ thì không thể tiếp tục nữa.

"Con xin lỗi."

"Xin lỗi thì có ích gì? Mọi chuyện đã đến mức này rồi. Từ giờ, con phải chú ý hơn. Còn nữa, con định để người ta mãi không có danh phận thế này bên cạnh con à? Dù là con trai, nó cũng có cảm xúc mà."

"Để em ấy tốt nghiệp xong đã."

"Vậy thì vào chăm sóc em ấy đi, chúng ta về trước. Đừng bận tâm đến bà ấy, lúc nào bà ấy cũng thế, nói mạnh mẽ vậy thôi." Ba cậu lên tiếng.

"Vâng ạ."

Mấy hôm sau, khi cậu được xuất viện và về tới nhà, đã thấy ba mẹ anh và cả Earth đứng đợi sẵn.

-"Dạ, hai bác"

-"Bác..bác cái gì, gọi ba mẹ đi?"

-"Dạ. Ba...ba mẹ".

-"Giỏi lắm, thôi được rồi, con mới khỏe mà, đừng đứng lâu, vào trong với ba mẹ đi." Mẹ nắm tay cậu, hớn hở dắt vào.

-"Đem đồ em nó vào đi con, đứng đực ra đó làm gì? Ba nhìn anh cười nói, xong cũng vào luôn.

-"Ấy... nhìn em làm cái gì? Vợ ai nấy lo đi chớ?

-"Chúng ta là anh em mà!"

-"Thế lúc anh sướng, chứ em có sướng đâu, anh em kiểu gì anh ơi?" Liu..liu..... Earth co giò chạy đi nếu chậm một bước. Chỉ e anh em một mất một còn.. 😂😂

- "Ơ hay? Tui được lượm ở bãi rác về phải không?"

Cuối cùng, thân tàn ma dại, anh lôi đồ của mình và cả em người yêu vào nhà. Đúng là hoài nghi nhân sinh, cuộc sống sao mà éo le thế không biết.

Mẹ anh chuẩn bị một bàn ăn thanh đạm, nhẹ nhàng, dễ ăn cho cậu, vì dù sao cậu cũng vừa mới khỏe dậy. Những món ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng, khiến cậu cảm thấy thật sự ấm lòng và được chăm sóc chu đáo.

Ăn xong, cả hai cùng nhau ngồi ở phòng khách, trò chuyện vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Những tiếng cười rộn ràng vang lên, không khí trong nhà trở nên ấm áp, yên bình, khiến cậu cảm thấy như mọi muộn phiền đều tan biến.

-"Prem, con phải chăm sóc sức khỏe thật tốt nhé. Nếu con cảm thấy áp lực hay buồn, đừng ngại chia sẻ với Boun, đừng giữ trong lòng."

- "Dạ, con biết rồi. Nhưng công việc của anh ấy bận rộn lắm, con không muốn làm anh ấy thêm lo lắng."

-"Ngốc! Phiền gì chứ? Hai đứa đã sống chung với nhau rồi mà. Hiểu chuyện là tốt, nhưng đừng đến mức làm tổn thương bản thân. Con rõ ràng muốn được yêu thương mà lại sợ làm phiền người khác. Mẹ biết con đã phải chịu đựng nhiều tổn thương trong quá khứ, mẹ hiểu con đau lòng như thế nào. Nhưng từ bây giờ, mọi người sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho con."

-"Dạ, con hiểu rồi mẹ"

Lại liếc thấy Boun đang chuẩn bị lôi chiếc máy tính bảng khỏi cặp táp.

"Để đó đi, từ từ làm cũng được. Hai cha con lâu lắm rồi chưa chơi cờ với nhau. Đi đi, quyết sinh tử một trận nào!"

-"Vâng"

-"Vậy tôi đi trước đây, bà đừng làm con nó sợ là được rồi"

-" Ơ. Cái ông này, con đừng nghe lời ba con nói"... 😂😂

Boun lẳng lặng bước ra, khẽ ra hiệu bảo cậu đừng lo lắng.

Bà nắm tay Prem, dịu dàng thì thầm:

"Điều hành một tập đoàn đâu phải chuyện đơn giản. Ông ngoại, mẹ, rồi giờ đến nó, lúc nào cũng bận bịu. Việc này chưa xong, việc khác lại đổ dồn."

-"Boun có được như hôm nay, phải gồng gánh rất nhiều thứ mới có được. Lúc còn nhỏ, ba ruột nó đã bỏ đi, để lại chúng ta một mình. Thằng bé chắc chắn cảm thấy cô đơn và mệt mỏi lắm. Sau này, dù mẹ có đến với người hiện tại, nó cũng không phản đối. Chính vì vậy, mẹ luôn mong mỏi có ai đó ở bên cạnh nó, san sẻ bớt gánh nặng. Mẹ biết duyên phận không thể cưỡng cầu, nhưng vẫn hy vọng nó sẽ sớm kết hôn."

-"Con cũng đừng nghĩ chuyện con cái mà áp lực, kể cả con không sinh được mẹ cũng rất vui. Với bây giờ muốn có con cũng chẳng phải chuyện khó nữa. Một đứa tính tình đôi lúc cũng tệ lắm, mọi chuyện cứ gồng gánh một mình. Một người lại quá hiểu chuyện. Nhưng mẹ thấy tình cảm tụi con tốt như vậy, mẹ cũng yên tâm"

-"Ây, thôi mẹ cũng mệt rồi mẹ lên phòng trước. Earth cùng đi với mẹ nào. Để mẹ kêu Boun lại với con."

Sau đó, anh được gọi vào gặp cậu. Hôm nay mẹ anh có vẻ lạ lắm, không hiểu sao lại như vậy. Khi bước vào, anh thấy Prem đang ngồi trên sofa, dùng giấy lau nước mắt, khiến anh không khỏi hoảng hốt.

-"Mẹ anh mắng em à"

-"Không.. em buồn cho anh đấy"

Khi Prem nghe xong câu chuyện, trong lòng Prem trào dâng sự thương cảm. Hóa ra, anh cũng phải gồng mình lên, kiên cường đối mặt với biết bao khó khăn, thử thách.

-"Sau này anh có em rồi, có chuyện gì chúng ta cứ nói với nhau đừng để trong lòng nữa"

Pí Boun: "..................."

Mẹ đã nói gì với người yêu anh vậy??

Cuối cùng, anh cũng đưa được người vào phòng.

-"Anh có chuyện muốn nói"

-"Chuyện gì ạ?"

-"Prem, đồng ý lấy anh nha?" Rồi giơ nhẫn lên trước mặt cậu

Vành mắt Prem đỏ hoe, đầu mũi cũng cay cay. Giọng cậu run rẩy, không giấu nổi cảm xúc trong lòng.

-"Anh.. anh muốn lấy em thật sao?

-"Mặt anh giống đùa à?"

-"Nhưng..nhưng em..."

-"Nhưng em lại làm sao? Ngoan nào! Đừng nghĩ ngợi gì nữa. Anh mặc người khác sẽ nói gì về tình yêu chúng ta. Em biết là anh thương em mà".

-"Anh không biết gặp em là đúng hay sai. Nhưng gặp được em anh rất hạnh phúc.

-"Em đồng ý"

Boun hài lòng khi nghe câu trả lời từ cậu. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên gáy Prem, kéo cậu lại gần, ánh mắt đầy dịu dàng trước khi đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu. Anh chủ động, mút chặt đôi môi ngọt ngào của cậu, cảm nhận từng nhịp thở của nhau. Cả hai chìm đắm trong nụ hôn, quấn quýt không vội vã, như muốn thời gian dừng lại để tận hưởng khoảnh khắc này dài lâu.

Cuối cùng, anh ôm chặt người trong lòng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu. Hai người nằm đó, trong sự tĩnh lặng, để lại thế giới xung quanh chỉ còn là những nhịp tim hòa cùng nhau. Dần dần, anh chìm vào giấc ngủ, cảm giác bình yên tràn ngập trong lòng, như thể mọi thứ đều hoàn hảo khi có cậu bên cạnh.

Hôm sau khi cuộc họp gia Hôm sau, cuộc họp gia đình kết thúc với quyết định rằng, sau khi Prem tốt nghiệp, hôn lễ của cả hai sẽ được tổ chức. Ngày mai, anh và cậu sẽ chính thức đi đăng ký kết hôn.

Tại phòng dân chính, khi cây bút lướt nhẹ trên giấy đăng ký kết hôn, cảm giác như mọi thứ bỗng chốc trở nên mơ hồ. Chỉ một giây nhắm mắt, cậu sợ rằng mọi thứ sẽ tan biến, như một giấc mơ chưa kịp chạm đến thực tại. Cảm giác lo lắng, hạnh phúc lẫn lộn, khiến cậu không thể tin được rằng khoảnh khắc này lại đang thực sự diễn ra.

-"Ngốc! Lại suy nghĩ tung nữa rồi"

-"Xin lỗi, tại em vui quá"

Thật sự, cậu rất vui, vui đến mức không thể nào giấu được cảm xúc. Từ hôm nay, cậu và anh chính thức trở thành vợ chồng, và mối quan hệ này giờ đây đã được pháp luật công nhận.

Không lâu sau khi cậu tốt nghiệp lớp 12, cả hai quyết định sẽ tổ chức hôn lễ. Đây không chỉ là bước đi quan trọng trong cuộc sống của họ, mà còn là dấu mốc cho một hành trình mới, nơi tình yêu và cam kết sẽ chính thức được chấp nhận và công nhận trước tất cả mọi người.

Cậu khoác tay anh, bước vào lễ đường. Hôm nay, cả hai đều toát lên vẻ đẹp rạng ngời, trong những bộ lễ phục màu xanh dương thanh lịch. Chúng không chỉ làm nổi bật vẻ ngoài mà còn tôn vinh tình yêu sâu sắc giữa họ. Prem hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nắm lấy tay Boun. Đây chính là khoảnh khắc cậu đã chờ đợi suốt thời gian dài — ngày mà anh và cậu sẽ cùng nhau tỏa sáng, tuyên bố trước toàn thể khách mời rằng từ giờ trở đi, họ sẽ luôn luôn bên nhau, không bao giờ rời xa.


Trước khi lời thề nguyện được cất lên, Boun cầm micro, ánh mắt dịu dàng nhìn vào Prem, rồi nhẹ nhàng nói:

"Prem, anh không thể nhớ rõ từ lúc nào, nhưng khi nhìn em, anh nhận ra mình đã phải lòng em tự lúc nào không hay. Và khi tình cảm ấy chớm nở, nó đã biến thành tình yêu thương sâu đậm, chân thành. Những ngày đầu bên nhau, chắc chắn anh đã làm em khó xử không ít. Anh chỉ muốn nói một lời cảm ơn thật lòng từ tận đáy tim mình. Cảm ơn vì em luôn dịu dàng, luôn cố gắng thấu hiểu anh dù đôi khi anh còn nhiều thiếu sót. Anh cực kỳ hạnh phúc khi được em yêu, được em ở bên cạnh."

Prem ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh, ngập tràn cảm xúc. Mỗi lời anh nói như thấm vào trái tim cậu.

"Anh! Em mong chặng đường phía trước sẽ mãi bình yên và hạnh phúc. Em chỉ muốn chúng ta mãi mãi nắm tay nhau, cùng đi qua năm tháng dài, dù có khó khăn hay thử thách, em vẫn muốn bên anh, cùng anh vượt qua tất cả."

Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một trái tim yêu thương vô bờ bến.

Mục sư lúc này bắt đầu hỏi lời tuyên thệ giữa hai người, giọng ông vang lên đầy trang trọng:

"Boun Noppanut, anh có đồng ý lấy Prem Warut làm chồng không? Liệu anh có thể yêu thương và bảo vệ em ấy trong lúc thịnh vượng, cũng như khi hoạn nạn, khi ốm đau cũng như khi mạnh khỏe? Liệu anh có thể một lòng chung thủy, tôn trọng và đồng hành với em ấy mỗi ngày, cho đến suốt cuộc đời này?"

"Tôi đồng ý," Boun trả lời, giọng anh tràn đầy quyết tâm và yêu thương.

Mục sư tiếp tục:

"Prem Warut, anh có đồng ý lấy Boun Noppanut làm chồng không? Liệu anh có thể yêu thương và bảo vệ anh ấy trong lúc thịnh vượng, cũng như khi hoạn nạn, khi ốm đau cũng như khi mạnh khỏe? Liệu anh có thể một lòng chung thủy, tôn trọng và đồng hành với anh ấy mỗi ngày, cho đến suốt cuộc đời này?"

"Tôi đồng ý," Prem đáp lại, giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy tự tin và hạnh phúc.

Khi chiếc nhẫn tinh xảo được đeo lên ngón tay áp út, cả hai nhìn nhau, không nói lời nào, nhưng ánh mắt trao nhau đã đủ để thể hiện tình cảm sâu sắc. Và rồi, họ trao nhau một nụ hôn ngọt ngào nhất, nụ hôn không chỉ là sự khẳng định tình yêu mà còn là lời hứa nguyện trọn đời bên nhau. Từ giây phút này, họ đã chính thức là của nhau, và sẽ cùng nhau trải qua tất cả những khoảnh khắc, cả ngọt ngào lẫn thử thách, suốt cuộc đời còn lại.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com