Chương 14: Một Đoá Hoa Tắt Lịm Giữa Đêm Đen ( 2 )
Giọng Prem vang lên nhẹ nhàng, tràn đầy sự dịu dàng và chân thành: “Anh biết em đã chịu đựng quá nhiều đau đớn. Nhưng em ơi, cái chết không phải là kết thúc.”
Prem dừng lại, giọng nói trầm hẳn xuống, như muốn truyền đến em một niềm hy vọng cuối cùng.
“Nếu em muốn, anh sẽ dẫn em đến một nơi yên bình — nơi không còn ai làm tổn thương em nữa.”
Cô bé vẫn lặng thinh, như thể thế giới quanh mình đã tắt tiếng. Đôi mắt mở lớn, vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Bất chợt—như một cơn bão cuồng nộ vỡ òa trong tâm trí—những mảnh ký ức từ nơi sâu thẳm nhất bất ngờ tràn về, hỗn loạn và dữ dội.
Không gian trong đầu cô bé đảo lộn. Những hình ảnh rời rạc, méo mó. Cảnh tượng vụt hiện lên, rõ mồn một như một cuộn phim tua ngược:
Veronica – người tình của cha Emily – đứng giữa căn phòng nhỏ ngột ngạt, tay cầm roi nhựa lạnh lùng quất xuống làn da non nớt của đứa trẻ. Mỗi cú đánh đều vang lên rợn người, để lại những vệt đỏ rớm máu trên lưng và tay bé.
"Viết sai như thế này mà cũng gọi là học à?" – Giọng bà ta sắc như dao cứa, tràn đầy cay độc.
Emily không dám khóc. Bé cắn chặt môi đến bật máu, đôi mắt ướt nhòe run rẩy nhìn trang vở trước mặt – nơi phép tính sai lạc vẫn còn nằm nguyên xi.
"Quỳ ở đó, không được ngẩng đầu lên! Cho đến khi học thuộc lòng bảng cửu chương!"
Cô bé quỳ gối trên nền gạch lạnh lẽo, hai chân tê cứng, đầu cúi gằm. Những vệt máu chảy dọc theo khuỷu tay, len vào kẽ ngón. Gió lùa qua khung cửa sổ hẹp, mang theo mùi sắt tanh của vết thương chưa kịp khô.
Ngoài kia, ánh chiều tà vẫn rơi yên bình xuống mái ngói cũ. Chỉ có trong căn phòng ấy, thời gian như đông đặc lại bởi những tiếng roi vun vút và sự im lặng đến ngột ngạt của một tuổi thơ bị xé nát từng mảnh.
Jonathan – cha ruột của Emily – đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt vô cảm, như thể những tiếng roi quất trên da thịt cô bé chẳng hề liên quan đến ông, như thể cô bé không hề là máu mủ ruột thịt của mình.
Ông đứng đó không một dấu hiệu bận tâm hay thương xót, để cho những trận đòn đau đớn cứ thế trút xuống đứa con gái nhỏ.
Bên trong căn phòng ngột ngạt, tiếng roi vụt vang lên đều đặn, xen lẫn với hơi thở gấp gáp và tiếng nấc khẽ của cô bé đang kiên cường chịu đựng mà không được phép khóc.
Ánh mắt thờ ơ như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang âm ỉ trong tim cô bé – ngọn lửa của sự tổn thương và tuyệt vọng.
Veronica vẫn không ngừng đánh, từng trận roi quất dồn dập như muốn xé toạc da thịt cô bé. Tiếng roi vụt xuống vang rõ ràng trong căn phòng nhỏ, nghe mà rợn người.
Cơ thể nhỏ bé run lên từng đợt, từng đợt như không thể chịu nổi cơn đau vật lý và tinh thần đang dày vò. Em cố gắng siết chặt môi, nén chặt từng giọt nước mắt đang dâng trào nơi khóe mắt, không cho chúng rơi xuống dù lòng như vỡ vụn từng mảnh. Nỗi đau sâu thẳm không chỉ là những vết roi trên da thịt, mà còn là cảm giác bị bỏ rơi, bị phản bội, cô đơn đến quặn thắt trong tim. Em đứng đó, im lặng chịu đựng, như thể chỉ cần một tiếng khóc cũng sẽ khiến tất cả sụp đổ.
Jonathan nhấc chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi thản nhiên buông lời, giọng đều đều lạnh lùng như băng: “Con mà không học, mẹ mới của con sẽ giận đấy.”
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng như đổ thêm xăng vào ngọn lửa đang thiêu đốt trái tim nhỏ bé kia. Không hề có một chút xót xa, không một tia do dự hay thương cảm nào.
Ánh mắt ông vẫn vô cảm, dửng dưng trước nỗi đau thầm lặng của đứa con gái mà ông chẳng muốn nhìn nhận là máu mủ ruột thịt.
Bé quay đầu nhìn cha, đôi mắt nhỏ bé ngập tràn sự van xin và khao khát được thương yêu, nhưng tất cả những gì em nhận lại chỉ là một cái liếc mắt hờ hững, lạnh lùng — như thể em chỉ là thứ gì đó thấp kém, phiền phức và thừa thãi trong cuộc đời ông.
Cô bé đột nhiên hiểu ra mọi chuyện. Không biết từ bao giờ, có lẽ là từ rất lâu rồi, trong mắt ông, em không còn là “con” nữa. Em chỉ là một món nợ, một gánh nặng mà không ai muốn gánh vác, một điều phiền phức mà ông chẳng thèm đoái hoài hay giải quyết.
Có những đêm, Emily bị nhốt trong chiếc chuồng chó chật hẹp, ánh sáng le lói từ chiếc bóng điện ngoài sân không thể xuyên qua lớp lưới thép lạnh lẽo. Suốt sáu tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, em không có lấy một miếng cơm, không một giọt nước để uống. Cơ thể nhỏ bé co ro giữa cái lạnh thấu xương, bụng đói cồn cào, từng tiếng tim đập như tiếng vọng cô độc trong không gian ngột ngạt. Không ai đến mở cửa, không ai hỏi han, chỉ còn lại sự im lặng đến ngột ngạt và bóng Tối lạnh lẽo bao trùm lấy cô bé, như muốn nuốt chửng tất cả những niềm hy vọng mong manh còn sót lại trong tim em.
Gió đêm vẫn miên man thổi qua hiên nhà, khe khẽ lay động tán cây bên thềm như đang vỗ về một tâm hồn nhỏ bé đã chịu quá nhiều tổN thương. Emily ngồi im lặng, đôi mắt đã thôi ươn ướt nhưng vẫn ánh lên nét u buồn sâu thẳm. Những ký ức đau thương vừa ùa về như sóng dữ, giờ đang dần rút đi, để lại trong lòng em một khoảng trống hoang hoải, mệt mỏi đến kiệt cùng.
Thứ duy nhất giữ em lại với thế gian này là những đau thương chưa thể nguôi ngoai.
Prem không thể chạm vào em, không thể ôm lấy em như cách cậu đã từng làm với những người sống. Nhưng cậu vẫn ngồi đó, vẫn đưa tay lên — dù biết bàn tay ấy chỉ đi xuyên qua em — như một bản năng muốn chở che.
Không một lời hỏi han vội vã, cũng chẳng có tiếng thúc giục nào vang lên. Chỉ là sự hiện diện nhẹ nhàng, âm thầm mà vững chắc, như muốn nói với em rằng: "Có tụi anh ở đây rồi. Tụi anh thấy em, hiểu em, và sẽ không bao giờ rời bỏ em dù chỉ một bước."
Im lặng trôi qua như một nốt lặng sâu thẳm trong bản nhạc buồn vời vợi. Rồi, rất khẽ, Prem cất giọng, âM thanh dịu dàng nhưng đầy trăn trở: “Mẹ ruột em đâu?”
Câu hỏi đơn giản nhưng chạm sâu vào lớp ký ức mà Emily đã cố giấu đi. Cô bé siết chặt mép khăn trong tay, đầu hơi cúi xuống, rồi thì thầm như gió lướt qua kẽ lá: “Mẹ bỏ em từ khi em ba tuổi… Chỉ còn bố, nhưng bố không chọn em.”
Câu nói nhẹ tênh, nhưng lại khiến lòng người nghe như bị bóp nghẹt. Prem quay sang nhìn em, ánh mắt nhói lên một tia đau lòng khó giấu, nhưng cậu vẫn im lặng, chỉ siết chặt lấy bờ vai nhỏ gầy gò kia — như thể đang cố bù đắp phần nào những mất mát em đã gánh chịu quá sớm.
Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt dài trên má Prem, bất chấp sự Kiên cường và mạnh mẽ bấy lâu nay cậu luôn giữ trong lòng. Đó không phải là nước mắt của đau thương, mà là nỗi xót xa thấm sâu tận trái tim khi nhìn thấy cô bé, cô đơn đang chịu đựng bao nhiêu tổn thương mà chẳng có ai bên cạnh để che chở. Cậu cúi đầu xuống, cố giấu đi giọt lệ ấy, nhưng nó vẫn rơi, như lời thổn thức không thể gạt bỏ.
Boun tiến lại gần, quỳ xuống bên cạnh, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và chân thành. Anh nhẹ nhàng chìa tay ra, không phải để níu kéo, mà để dẫn lối cho em bước sang một thế giới khác — nơi mà những đau thương không còn níu giữ.
“Anh cũng từng là một đứa trẻ không ai thương,” giọng Boun vang lên: “Nhưng anh đã học cách chấp nhận và buông bỏ, để tìm thấy ý nghĩa đích thực của cuộc đời mình. Em cũng nên buông tay, rời khỏi nơi này, để được về một chốn thanh thản, nơi em có thể an nghỉ thật sự.”
Boun nhìn em thật lâu, không nói gì, chỉ mong em hiểu… và buông bỏ. Buông đi nỗi đau, buông cả day dứt… Để linh hồn nhỏ bé ấy có thể thanh thản mà rời khỏi cõi tạm đầy khổ lụy này.
Cô bé ngập ngừng. Lần đầu tiên, trong hình hài mờ ảo, con bé chạm vào bàn tay ấm áp của người sống. Giây phút ấy… nó òa khóc. Tiếng khóc xé lòng, vỡ òa như bao nỗi uất nghẹn vừa tìm được lối thoát.
Prem đan tay nhẹ nhàng quanh bóng dáng mờ ảo của Emily, như đang ôm lấy chính mình — và cả Boun — của những năm tháng đã qua.
Năm lên tám, cậu cũng từng bơ vơ giữa cuộc đời, không người thân bên cạnh, không chốn nương tựa, không một vòng tay dịu dàng để biết rằng mình vẫn xứng đáng được yêu thương.
Boun cũng vậy. Một đứa trẻ im lặng, kiên cường sống sót qua từng trận đòn, qua những tiếng gào thét lạnh lùng, qua ánh mắt dửng dưng và thờ ơ của người lớn.
Hai đứa trẻ, hai linh hồn lạc lõng, lớn lên trong bóng tối lạnh giá. Tập cười trên những vết thương chưa lành, tập im lặng khi khát khao được lắng nghe, tập sống như thể mình chưa từng có quyền được tồn tại.
Họ cứ thế, gồng mình đi qua những ngày tháng đầy vết nứt sâu trong tâm hồn.
Cho đến một ngày, định mệnh se duyên, đưa họ đến bên nhau.
Prem gặp Boun. Boun gặp Prem.
Hai con người tưởng chừng đã chết đi phần nào bên trong tâm hồn, mang theo những vết thương sâu kín không ai thấy.
Họ không đến để thắp lên một ngọn lửa rực rỡ, cũng không cứu rỗi bằng những lời hứa suông hay ánh sáng rạng rỡ. Thay vào đó, họ tìm thấy nhau trong sự thấu hiểu lặng lẽ, trong những khoảng im lặng không cần lời.
Họ chọn cách im lặng ở bên nhau, cùng chia sẻ những giây phút tăm tối nhất, khi mà ai cũng đã từng chẳng còn thiết tha muốn sống nữa. Họ là điểm tựa của nhau, là bờ vai, là lý do nhỏ bé để cùng nhau bước tiếp — ngay cả khi cả thế giới dường như quay lưng.
Và giờ đây, khi Prem chạm nhẹ vào linh hồn nhỏ bé, yếu ớt của Emily, cậu như đang ôm trọn cả những năm tháng đau đớn nhất của chính mình và của Boun — cảm nhận được nỗi cô đơn và tổn thương sâu sắc qua từng hơi thở hư ảo.
Cậu thì thầm bên tai con bé, giọng run nhẹ như gió thoảng, chẳng biết là nói với em, với Boun, hay với chính trái tim mình:"Đã khổ đủ rồi… Giờ là lúc được yên bình."
Emily khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như pha lê ánh lên một điều gì đó — sự thấu hiểu, sự buông bỏ. Không còn níu kéo, không còn sợ hãi, chỉ còn lại một nụ cười nhẹ nhàng, thanh thản như hòa cùng gió nhẹ.
Cô bé nhìn hai người lần cuối, ánh mắt trong trẻo đẫm đầy biết ơn và bình yên, như muốn khắc sâu hình bóng những người đã không để em cô đơn trong bóng tối.
“Anh Boun… anh Prem… cảm ơn vì đã không bỏ em lại,” giọng nói nhỏ nhẹ, như lời thì thầm cuối cùng của một linh hồn mỏng manh.
Cô bé mỉm cười — nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng như ánh bình minh đầu ngày, đủ để xua tan đi bóng tối đã bao trùm tâm hồn em suốt bao năm tháng đau khổ.
Từng tia sáng nhẹ nhàng bao bọc lấy em, cuốn em dần lên cao, tan biến trong làn sáng trắng tinh khiết. Cô bé đã siêu thoát — rời bỏ những đau thương, tìm về với sự bình yên cuối cùng.
Không còn đau đớn, không còn sợ hãi — chỉ còn lại sự giải thoát, thanh thản, và một niềm yên lòng sâu sắc cho những người ở lại.
Prem đứng lặng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Emily tan dần trong làn sáng trắng mờ ảo. Đôi mắt cậu đẫm ướt, nhưng không phải là nước mắt của nỗi buồn, mà là của sự nhẹ nhõm — một gánh nặng vô hình bấy lâu nay cuối cùng cũng được tháo xuống.
Cậu biết rằng, dù em đã ra đi, nhưng phần nào đó trong tim mình, và trong tim Boun, sẽ luôn giữ lại ánh sáng dịu dàng ấy — như một lời nhắc nhở rằng, dù có bao đau thương, vẫn luôn có cơ hội để được giải thoát và bình yên.
Prem khẽ thở dài, khép mắt lại một chút, như muốn ghi nhớ khoảnh khắc cuối cùng ấy — khoảnh khắc em tìm thấy sự thanh thản mà em xứng đáng được nhận.
Cậu chỉ lặng lẽ thắp thêm một nén nhang trong không gian tĩnh mịch, khói hương nhẹ nhàng bay lên, hòa quyện cùng những ký ức và nỗi niềm chưa nguôi. Trong lòng, chỉ còn lại một lời nguyện cầu thầm kín:
“Kiếp sau, mong choem hãy được sinh ra giữa vòng tay yêu thương, nơi ánh sáng dịu dàng luôn rọi chIếu và sưởi ấm tâm hồn em...”
Câu chuyện về Emily nhanh chóng trở thành tâm điểm của dư luận, đánh thức sự phẫn nộ và xót xa trong lòng hàng triệu người. Hình ảnh cô bé nhỏ bé, yếu đuối, mang trong mình những vết thương cả thể xác lẫn tâm hồn, không thể nào bị lãng quên. Trên mọi mặt trận truyền thông, tiếng nói đòi công lý vang lên dữ dội, như một lời thách thức, buộc hệ thống pháp luật phải đứng lên, nghiêm khắc trừng trị những kẻ gây ra tội ác.
Phiên tòa diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt, nặng nề.
Người cha — từng là điểm tựa duy nhất của Emily — nay đứng trước vành móng ngựa như một tội nhân của chính lương tâm mình. Suốt nhiều năm, ông chọn sự im lặng, chọn quay đi khi con gái cầu cứu bằng những ánh mắt hoảng loạn và vết bầm tím chằng chịt. Không một cái ôm an ủi, không một lời bảo vệ. Và chính sự thờ ơ ấy, lạnh lùng đến tàn nhẫn, đã tiếp tay cho cái ác âm thầm len lỏi vào cuộc sống của Emily, từng ngày, từng giờ.
Dưới ánh đèn chói chang của phòng xử án, ôNg không thể cúi đầu né tránh nữa. Công lý đã điểm mặt chỉ tên. Dù không phải là kẻ trực tiếp gây ra những trận đòn roi, nhưng ông là người đã để mặc đứa con gái bé bỏng chịu đựng tất cả. Tòa tuyên ông phạm tội thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng, tuyên phạt tù chung thân. Một bản án nghiêm khắc — không chỉ là lời phán xét dành cho ông, mà còn là hồi chuông cảnh tỉnh cho bất kỳ ai từng nghĩ rằng im lặng là vô tội.
Không có tiếng vỗ tay, không ai vui mừng. Chỉ có ánh mắt đăm đăm của những người mẹ, người cha đang ngồi dưới hàng ghế dự khán, lặng lẽ siết chặt tay con mình.
Người tình của người cha — kẻ đã trực tiếp biến tuổi thơ của Emily thành địa ngục — đứng lặng trước vành móng ngựa, khuôn mặt vô cảm không còn che giấu được sự tàn nhẫn bên trong. Cô ta là người đã dùng chính đôi tay mình để đánh đập, tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần một đứa trẻ vô tội, ngày này qua tháng khác, cho đến khi cô bé không còn sức để khóc, không còn hơi thở để cầu cứu.
Bằng chứng thu thập được quá rõ ràng: hình ảnh thương tích, lời khai từ hàng xóm, đoạn ghi âm bí mật của một lần Emily thì thầm gọi giúp đỡ, và cả kết quả giám định pháp y khẳng định mức độ tra tấn mà em phải chịu đựng. Tất cả đan xen lại như những lưỡi dao lạnh lẽo, cắt phăng mọi lời chối tội.
Phiên tòa không còn chỗ cho sự khoan dung.
Tòa án tuyên án tử hình cho cô ta — không chỉ để trừng phạt, mà là để gửi đi một thông điệp rõ ràng: Bạo lực với trẻ em không bao giờ được dung thứ. Đó là sự công bằng muộn màng nhưng cần thiết, là hồi kết cho nỗi ám ảnh của một linh hồn non nớt đã ra đi trong im lặng, và cũng là lời hứa với Emily rằng, lần này, công lý đã không quay lưng.
Khi phiên tòa kết thúc, công lý được thực thi nhưng nỗi đau vẫn còn nguyên đó — lặng lẽ như một vết cứa sâu không bao giờ lành hẳn. Prem và Boun đứng lặng lẽ bên ngoài phòng xử án, không ai nói gì, chỉ có ánh mắt gặp nhau trong một nỗi buồn khó gọi thành tên.
Họ hiểu rõ hơn ai hết: không một bản án nào đủ sức hàn gắn những gì Emily đã trải qua. Dù người cha vô trách nhiệm phải trả giá, dù kẻ thủ ác phải chịu hình phạt cao nhất, thì quá khứ vẫn không thể xóa đi. Những cơn ác mộng vẫn sẽ sống trong ký ức của những người chứng kiến, và sự im lặng ngày nào vẫn Là vết nhơ không thể gột rửa.
Nhưng ít nhất... em đã được siêu thoát.
Không còn những đêm đau đớn một mình. Không còn tiếng gào khóc không ai nghe thấy. Không còn ánh mắt cầu cứu trong tuyệt vọng.
Boun và Prem đứng bên nhau, ánh mắt hòa quyện hướng về phía chân trời xa xăm. Mặt trời đang dần lặn xuống, nhuộm cả bầu trời bằng những gam màu rực rỡ — sắc cam cháy hòa quyện với đỏ thẫm, điểm xuyết vài đám mây hồng nhẹ nhàng trôi lững lờ. Ánh hoàng hôn tỏa ra một vầng sáng ấm áp, lan tỏa khắp không gian, phủ lên mặt đất một tấm màn vàng óng ánh, khiến mọi thứ như được nhuộm bởi phép màu dịu dàng của buổi chiều tà. Gió nhè nhẹ thổi, mang theo hương cỏ xanh mát lành và tiếng lá xào xạc, tạo nên một khung cảnh yên bình, mơ màng, khiến trái tim người ngắm cũng chùng xuống theo từng khoảnh khắc dịu dàng ấy.
Và họ thấu hiểu rằng con đường phía trước còn xa vời, ngập tràn những thử thách nghiệt ngã và những nỗi mất mát sâu sắc, nhưng trọng trách trên vai vẫn chưa bao giờ được buông bỏ.
Họ sẽ tiếp tục bước đi, không chỉ vì chính mình, mà còn để cứu rỗi những linh hồn lạc lõng đang âm thầm vang lên tiếng kêu trong bóng tối. Dẫu có mỏi mệt, dẫu cô đơn đến tận cùng, họ vẫn không thể dừng lại, bởi đó là con đường duy nhất dẫn lối trở về ánh sáng — ánh sáng cho bản thân, và cho những linh hồn vẫn đang chờ đợi nơi phía trước.
Góc tác giả:
Ẩn sau lớp vỏ hư cấu là một sự thật đã từng xảy ra. Danh tính và địa danh đã được thay đổi vì những lý do riêng tư. Nhưng hãy nhớ—sự thật không biến mất, nó chỉ lặng lẽ sống tiếp trong bóng tối, chờ ngày được nhắc lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com