Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Người Trong Gương ( 2 )

Lúc này, Prem mở mắt.

Không còn con ngươi đen, chỉ là ánh sáng trắng xanh phủ đầy đồng tử, như sương mù rừng sâu. Giọng cậu trầm xuống, vang như có nhiều lớp thanh âm nói cùng lúc:

“Cô ấy vẫn ở đây. Linh thể chưa tan.

Ngay tại gương. Ở đó — cảm xúc vẫn còn.”

Prem đứng dậy, bước về phía tấm gương lớn. Khi tay cậu chạm vào mặt kính, một tiếng “két” khô khốc vang lên. Tấm gương lạnh như băng, nhưng không phản chiếu gì ngoài màn sương mờ đặc.

Và rồi—Prem thấy.

Không bằng mắt, mà bằng tâm thức. Một cơn trào cảm xúc ập tới: nỗi sợ bị bỏ rơi, sự uất nghẹn bị vu oan, nỗi tủi hổ khi niềm tin tan nát. Những mảnh ký ức vỡ vụn thành tiếng khóc – không ồn ào, chỉ nghẹn và khô như tro.

Cô gái đó đã khóc suốt đêm, không ai lắng nghe. Cô vùng vẫy giữa dối trá và tổn thương. Cô không hận thù, chỉ đau đến mức không còn sức để sống tiếp.

Đây là nỗi đau của một con người bị dồn đến đường cùng.

Và rồi cô gái đó, đầu gục bên giường. Lọ thuốc ngủ lăn lóc. Ánh mắt cuối cùng trước khi tan vào bóng tối không mang theo oán hận – chỉ có nỗi buồn sâu hoắm, không đáy.

Prem rút tay lại, hơi thở dồn dập. Mắt vẫn mang ánh trắng bạc. Cậu nói khẽ:

“Căn hộ này từng có người chết.” Prem nói đều đều, không chút cảm xúc. “Emma, 26 tuổi. Kế toán. Bị người yêu cắm sừng, đồng nghiệp thì dựng chuyện biển thủ tiền quỹ. Không chịu nổi, cô ta uống thuốc ngủ liều cao. Chết ngay tại phòng ngủ, trước cái gương kia.”

Đôi mắt Prem khẽ run, tay nắm chặt lại: “Cô ấy không muốn báo oán. Cô ấy chỉ cần một lời tin. Một ánh nhìn không nghi ngờ.”

Cậu khẽ hít một hơi sâu, ánh mắt vẫn không rời khỏi tấm gương đang run nhẹ như có gió lạnh thổi qua.

Boun gật đầu chậm rãi. Anh không nói gì. Nhưng ánh mắt anh nhìn về phía tấm gương:

"Nên chúng ta hãy giúp lẹ đi. Linh hồn oan khuất còn giữ được lý trí, chứ để lâu là thành lệ quỷ. Lúc đó... chúng ta buộc phải ra tay đấy, bé yêu.”

Prem gật đầu, không phải mọi linh hồn đều đáng sợ. Có những vong hồn chỉ đơn giản là bị lãng quên.

Trong lòng cả hai điều hiểu rằng những việc họ làm không chỉ là một vụ trừ tà thông thường.

Cậu là một Dẫn hồn sư — người mang trọng trách thiêng liêng nhưng nặng nề: dẫn lối cho những linh hồn lạc lối trở về nhà, tìm đường xuống âm phủ, hoặc bước vào vòng luân hồi. Nhưng công việc ấy không chỉ là trục xuất hay trấn yểm. Với Prem, đó là một hành trình đầy cảm Thông và kiên nhẫn — nơi cậu lắng nghe những tiếng nức nở chưa thành lời, những nỗi oan chưa được gọi tên, và cả những tình yêu chưa kịp nói ra.

Ngoài ra cậu còn có khả năng cảm nhận được cảm xúc của các linh hồn, như thể chính mình đang sống trong nỗi đau của họ. Mỗi khi tiếp xúc với một vong linh, cậu không chỉ nghe họ nói — cậu cảm nhận được. Cái lạnh buốt cô đơn, sự tiếc nuối, phẫn uất, và đôi khi là nỗi tuyệt vọng sâu thẳm như vực tối không đáy... Tất cả đổ ập vào cậu, kéo cậu xuống cùng họ.

Nhiều lần, Prem phải tự đấu tranh để không bị nhấn chìm trong cảm xúc của người đã khuất. Có những đêm, sau khi dẫn lối thành công cho một linh hồn đầy oán hận, cậu vẫn ngồi bất động hàng giờ trong bóng tối, hai tay ôm đầu, lòng ngập tràn một nỗi buồn không thuộc về mình.

Nhưng cậu không bỏ cuộc.

Bởi Prem hiểu: những người ở lại cần được bảo vệ. Và những người đã khuất — dù là ma quỷ hay oan hồn — cũng xứng đáng được lắng nghe lần cuối cùng.

Còn Boun — với ánh mắt sắc lạnh và nụ cười luôn ẩn chứa sự giễu cợt — cũng là một Dẫn hồn sư, nhưng ở một cấp độ cao hơn nhiều.

Không chỉ cảm nhận được linh hồn như Prem, Boun có thể điều khiển, phong ấn, thậm chí là tiêu diệt hoàn toàn một vong linh nếu nó đã vượt quá ranh giới của luật âm dương.

Nếu Prem là người mở đường, thì Boun là kẻ canh giữ ranh giới.

Vai trò của Boun không đơn thuần là dẫn đường, mà là giữ cân bằng giữa hai thế giới — kể cả khi điều đó đồng nghĩa với việc phải đưa ra những lựa chọn tàn nhẫn nhất.

Boun giữ trật tự. Còn Prem giữ sự sống cuối cùng cho linh hồn.

Họ không giống các thầy pháp thường gặp. Họ là những người can thiệp vào ranh giới mong manh giữa âm và dương — nơi chỉ cần một bước sai, cũng có thể kéo cả hai sang phía bóng tối.

Và họ là người yêu của nhau. Hai mảnh ghép tưởng chừng đối lập: một người dịu dàng như ánh nến sưởi ấm đêm đông, một người sắc sảo như lưỡi dao cắt ngang màn sương lạnh. Thế nhưng, chính sự khác biệt ấy lại khiến họ trở thành cặp đôi hoàn hảo nhất — không chỉ trong những khoảnh khắc đời thường, mà còn giữa lằn ranh mong manh của sự sống và cái chết.

Khi Prem cảm nhận nỗi đau của những linh hồn, cậu như bị cuốn vào những vực thẳm cảm xúc không tên — những ám ảnh, sự oán hận, hay tiếc nuối chưa bao giờ được thổ lộ. Cảm giác tuyệt vọng ấy, đôi khi, đè nặng đến mức cậu không còn nhận ra mình nữa, chỉ còn là một bóng hình trôi nổi giữa biển cả mờ mịt. Nhưng ngay lúc đó, Boun sẽ là người duy nhất có thể kéo cậu ra khỏi bóng tối. Anh không nói gì, chỉ im lặng, vòng tay siết chặt quanh Prem, để sự hiện diện của mình thay lời nói. Ánh mắt anh, mặc dù lạnh lùng, lại luôn chứa đựng một sự kiên định không thể lay chuyển. Cảm giác ấy giống như một tấm khiên bảo vệ, vững chắc giữa những đợt sóng cảm xúc dữ dội.

"Đừng để đánh mất đi chính mình," Boun thì thầm, giọng anh không hề có chút run rẩy, nhưng lại mang một sức nặng khó tả. Và điều đó, chính là thứ mà Prem cần. Cậu không cần những lời an ủi rỗng tuếch. Cậu chỉ cần sự im lặng của Boun, sự hiện diện mạnh mẽ của anh, khiến cậu không cảm thấy mình bị bỏ lại một mình giữa vực thẳm.

Dần dần, cảm xúc tuyệt vọng trong Prem vơi đi, nhường chỗ cho sự bình yên. Trong vòng tay của Boun, cậu nhận ra mình vẫn còn một nơi để quay về — không phải với những linh hồn đã khuất, mà là với người yêu, với những khoảnh khắc bình yên giữa những cơn sóng dữ.

Prem cúi đầu, tay siết chặt lá bùa ánh kim có khắc hoa văn xoáy âm dương. Ngọn lửa nến trước mặt khẽ rung, như phản chiếu thứ gì đó vô hình vừa lướt qua.

Lặng im vài giây. Rồi Boun từ từ bước tới, không ồn ào, không vội vã. Anh móc từ áo ra một chiếc chuông đồng nhỏ — thứ anh chỉ dùng trong những lần nghi lễ cấp độ sâu nhất. Ngón tay anh khẽ lắc.

Leng keng.

Âm thanh lạnh và khô khốc vang lên giữa không gian đặc sánh. Nó không vang như tiếng chuông thường — mà như một vết nứt đang mở ra trong cõi vô thanh, gọi mời những ký ức mục rữa trồi dậy từ đáy quên lãng.

Boun không nhìn Prem, chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nửa cảnh giác, nửa thấu hiểu.

“Vậy thì mở đường đi,” anh nói, giọng thấp và dứt khoát, “dẫn cô ấy về đúng chỗ… trước khi mọi thứ không thể cứu được nữa.”

Prem quỳ xuống trước tấm gương mờ đục, đôi mắt cậu phản chiếu ánh lửa chập chờn từ những ngọn nến trắng đang cháy vây quanh.

Giữa sàn là một chiếc bát đồng cổ, đựng đầy nước suối trong vắt — mặt nước tĩnh lặng như một chiếc gương khác, sẵn sàng đón lấy bóng hình chưa từng được siêu thoát.

Bảy ngọn nến. Bảy ánh sáng. Bảy cánh cổng cho bảy kiếp luân hồi.

Chúng không đơn thuần để soi đường, mà là lời thỉnh: Nếu linh hồn còn vướng mắc, hãy hiện hình. Nếu còn điều muốn nói, hãy để nó được thốt ra.

Prem nhắm mắt, đặt tay lên thành bát, bắt đầu tụng chú. Giọng cậu nhỏ nhưng sắc, từng âm tiết xoáy sâu vào không gian như gió xoáy trong hốc đá:

> "Om mani padme hum...

Cửa sinh mở, cửa tử lùi.

Ký ức còn, lời oan hiện.

Linh hồn đang lạc, trở về ánh sáng — trong danh nguyện chân thật này."

Tiếng gió gầm nhẹ sau cánh cửa. Lửa nến chao đảo. Gương nổi vệt sương mờ đục.

Và rồi… mặt nước trong bát khẽ rung lên, gợn sóng dù không một ai động vào.

Prem mở mắt. Đồng tử cậu phản chiếu hình ảnh gì đó… không thuộc về hiện tại.

Giọng Prem dịu dàng như gió lướt qua mặt nước: "Chúng tôi không đến để trừ khử cô... Chúng tôi đến để lắng nghe."

Boun đứng phía sau, tay khẽ kết ấn, từng động tác của anh đầy sự chuẩn bị, ánh mắt không rời khỏi Prem, luôn sẵn sàng đối phó với bất kỳ biến chuyển nào.

Ánh nến lung linh phản chiếu trong gương, dần dần vẽ nên hình ảnh mờ ảo của cô gái tóc dài, khuôn mặt cô dần hiện rõ, lấp lánh trong ánh sáng huyền bí của ngọn lửa.

"Tôi... có thật sự là người xấu không?" Giọng nói vang lên từ gương, khẽ như tiếng gió lùa qua khe cửa, mang theo một nỗi buồn sâu thẳm. "Tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao tôi lại phải chịu tất cả những điều đó?"

Prem khẽ hít một hơi sâu, rồi chậm rãi đưa tay chạm vào mặt gương lạnh giá. Giọng cậu trầm nhẹ, như một lời an ủi vắt qua tầng tầng nỗi đau:

"Không, chị không xấu. Những kẻ khiến chị tổn thương... họ mới là người mang tội."

Gương mặt bên trong tấm kính bỗng chốc run rẩy. Những giọt nước mắt đặc quánh, đen kịt, lặng lẽ lăn dài trên làn da trắng bệch như sáp nến. Đôi mắt cô gái u uất nhìn thẳng về phía Prem, đẫm trong nỗi bi thương không tên:

"Nhưng tôi đã chết rồi… chết trong oan ức… không một ai tin tôi, không một ai nghe tôi nói..."

Boun bước tới, giọng nói trầm ấm lạ thường — không còn lạnh lùng như mọi khi, mà như mang theo một nỗi xót xa giấu kín:

“Cái chết không phải là kết thúc. Chị vẫn còn ở đây, nghĩa là oán niệm vẫn chưa dứt… nhưng chị biết không, nhân quả luôn có đường đi của nó.”

Anh nhìn thẳng vào gương, nơi ánh mắt cô gái đang đẫm nước.

“Những người khiến chị đau đớn… rồi cũng sẽ phải trả giá. Không phải hôm nay thì là ngày mai. Không ở đời này thì sẽ ở đời khác. Không ai có thể trốn khỏi nhân hồi.”

Prem đứng bên cạnh, nhẹ nhàng tiếp lời, giọng thì thầm như vỗ về:

“Nhưng giữ mãi oán hận trong lòng chỉ khiến linh hồn chị mãi mắc kẹt. Những kẻ xấu sẽ gặp quả báo, còn chị… xin hãy buông bỏ.”

Cậu đưa tay lên mặt gương, ánh sáng từ những ngọn nến khẽ lay động, phản chiếu trong mắt cậu sự dịu dàng tha thiết:

“Em sẽ dẫn chị trở về nơi linh hồn thực sự thuộc về — một chốn không còn nước mắt, không còn oán hận, chỉ còn lại sự thanh thản và bình yên vĩnh cửu.”

Boun mở cửa sổ, để ánh trăng rằm chiếu vào, ánh sáng mờ ảo len lỏi qua khung cửa, chiếu thẳng vào chiếc gương. Cả căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng kỳ lạ, chỉ có bóng hình cô gái mờ ảo in hằn trên mặt kính, như một linh hồn lạc lối trong không gian này.

Prem không chần chừ, vội vàng đốt lá bùa cuối cùng. Khói trắng lượn lờ bốc lên, xoáy tròn trong không khí, dần dần tạo thành một lối đi ánh sáng lung linh, như một cây cầu dẫn lối về nơi bình yên, nơi không còn nỗi buồn hay oán hận. Từng làn khói nhẹ nhàng bay lên, vẽ nên một không gian ấm áp, vỗ về, dẫn dắt linh hồn đang lạc lối về chốn an nghỉ.

"Đi theo ánh sáng ấy," Prem thì thào, giọng cậu mỏng manh như hơi thở, "Chị sẽ tìm thấy sự thanh thản, bình yên... nơi đó, không còn đau đớn, không còn nỗi buồn."

Linh hồn Emma mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như làn gió xuân, và khuôn mặt cô dần trở nên bình yên, như thể đã tìm thấy câu trả lời mà mình luôn tìm kiếm. "Cảm ơn... hai người..." Giọng cô nhỏ dần, từng âm thanh như một làn sóng nhẹ, rồi hoàn toàn biến mất trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại một làn khói trắng mờ ảo trôi đi, hòa tan vào không khí.

Chiếc gương từ từ trở lại trạng thái bình thường, mặt kính sáng loáng như chưa từng bị vẩn đục. Không còn chút dấu vết nào của sự hiện diện kỳ lạ, tất cả như vừa mới xảy ra trong một khoảnh khắc huyền bí, rồi tan biến không dấu vết. Chỉ còn lại sự yên tĩnh bao phủ, như một giấc mơ vừa thoáng qua, để lại những ký ức mờ nhạt mà chẳng ai có thể chạm tới.

Trên đường về lúc rạng sáng, Prem im lặng nhìn những ngôi sao đang dần tan biến trước ánh bình minh, như những hy vọng mong manh của con người bị che khuất bởi những điều thực tế tàn nhẫn.

"Em nghĩ gì?" Boun phá vỡ sự yên lặng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng.

Prem thở dài, ánh mắt vẫn không rời những ngôi sao tắt dần: "Xã hội này đôi khi không nhìn thấy được nỗi đau thật sự của những người bị bỏ rơi. Những người như chị ấy, dù chỉ cần một chút công bằng, cũng chẳng bao giờ được trao cơ hội. Giống như chị ấy."

Boun dừng xe bên vỉa hè, ánh mắt anh lướt qua những tòa nhà sáng đèn, ánh sáng bình minh mờ nhạt đang chiếu vào những con phố vắng lặng: "Nhưng ít nhất, chúng ta đã cho cô ấy cơ hội được giải thoát. Có lẽ đó là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm."

Prem chợt nhận ra trong đôi mắt Boun một cảm xúc gì đó, không chỉ là nỗi đau của một người bạn, mà còn là sự thấu hiểu sâu sắc những bất công trong xã hội mà anh đã từng chứng kiến. Những linh hồn bị bỏ lại, không bao giờ được lắng nghe, không bao giờ được công nhận.

"Anh..." Prem ngập ngừng, giọng cậu chợt trầm xuống, "nếu một ngày em bị mắc kẹt như vậy... nếu em trở thành người bị lãng quên, anh sẽ làm gì?"

Boun xoay người lại, hai tay anh nắm chặt vai Prem, ánh mắt anh không chỉ nghiêm túc mà còn đầy quyết tâm: "Nghe rõ này. Anh sẽ không để điều đó xảy ra. Dù em có lạc vào địa ngục, anh cũng sẽ kéo em về. Em là một phần quan trọng của anh, và anh sẽ không bao giờ để em bị bỏ rơi."

Prem cảm thấy tim mình đập mạnh, cậu nhẹ nhàng đẩy Boun ra, cố gắng làm vẻ mặt bình thường, nhưng trong lòng lại dâng trào những cảm xúc khó tả. "Nói vậy thôi chứ anh đừng có mà mất tích trước nhé."

Boun bật cười, tiếng cười của anh ấm áp, xua tan đi bầu không khí u ám từ đêm qua: "Anh mà làm sao mất tích được chứ."

Hai người cùng cười, tiếng cười của họ vang lên trong sáng sớm, nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp, như những giọt sương mai rơi xuống mặt đất. Âm thanh ấy hòa quyện với ánh bình minh vừa ló rạng, xua tan màn đêm còn sót lại, đem đến một khởi đầu mới đầy hy vọng. Cả không gian như bừng tỉnh, ngập tràn trong sự tươi sáng của ngày mới, nơi mà mọi lo âu dường như bị xóa nhòa trong những giây phút bình yên này.

Câu chuyện từ cô gái đó chính là một lời nhắc nhở sâu sắc rằng trong một xã hội đầy rẫy bất công, những ai còn có cơ hội, còn có tiếng nói, cần phải đứng lên, bảo vệ và chia sẻ những Giá trị tốt đẹp đó. Dù có thể mệt mỏi, đôi khi bị áp lực, nhưng mỗi hành động nhỏ cũng có thể tạo ra sự thay đổi lớn. Chính từ những câu chuyện như vậy, chúng ta nhận ra trách nhiệm của mình đối với cộng đồng, để không ai phải lặng lẽ chịu đựng, để những tiếng nói yếu ớt có thể vang lên mạnh mẽ hơn trong một thế giới đầy thử thách.

Còn những người như Prem và Boun dù không thể thay đổi cả thế giới, nhưng mỗi hành động mà họ mang lại sự công bằng và giải thoát cho một vòng linh nào đó cũng là một phần trong việc duy trì niềm tin vào cái tốt đẹp còn sót lại trong thế giới này. Ít nhất, nó giúp chúng ta nhận ra rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, vẫn có những khoảnh khắc đáng sống, nơi con người vẫn có thể làm được những điều tốt, dù chỉ là một bước nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com