Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 17: Một người yêu

Nói là "cố gắng yêu" nhưng chính Boun cũng không biết "yêu" là như nào. Từ trước đến nay chưa từng có người dạy anh cách để yêu chứ đừng nói đến thích hay quan tâm một người. Công việc này đáng nhẽ phải là nghĩa vụ của một người mẹ nhưng mẹ anh thì đã mất khi anh còn quá nhỏ. Bà chẳng để lại gì ngoại trừ những tổn thương, mất mát và đau khổ.

[Yêu...] – Boun nghĩ thầm – [Thật là khó quá đi.]

Boun thở dài gấp cuốn sách trên tay lại. Ráng chiều đỏ rực chiếu qua cửa sổ như chiếu lên cả vết thương lòng của anh một màu đỏ của máu. Nói đến "yêu", anh lại nhớ đến mẹ.

Mẹ...

Trái tim Boun bỗng thắt lại. Có một điều Prem vĩnh viễn sẽ không biết, giây phút đồng ý lời tỏ tình của cậu, trái tim Boun đã đau đến câm lặng. Bóng dáng mẹ hiện lên chân thực hơn bao giờ hết thì thầm bên tai anh những lời buốt giá như lời nguyền. Từng câu từng chữ quấn lấy trái tim anh, tiêm vào nó thứ chất độc vô hình mà tàn nhẫn.

[Thứ như ngươi đâu xứng có được tình yêu.]

Yên lặng đi.

[Cậu nhóc này chỉ cảm thấy hứng thú nhất thời với ngươi mà thôi.]

Yên lặng đi.

[Rất nhanh ngươi sẽ thấy, cậu ta sẽ chán ngươi, sẽ ruồng rẫy, khinh bỉ ngươi và vứt bỏ ngươi như một con chó.]

Yên lặng đi.

[Giống như ta đã từng vậy...Đứa con ngoan của mẹ.]

Tiếng nói như rắn rết dần bị nuốt chửng trong tiếng cười điên loạn trào phúng và ghê rợn. Gần đây, ảo giác về mẹ hiện lên càng ngày càng nhiều trong cuộc sống của anh. Khi ăn cơm, khi đi học, khi đọc sách,...và cả khi gần bên Prem giống như lúc này.

Boun liếc nhìn cậu nhóc đang nhíu mày nghiên cứu cuốn sách cổ ngồi dựa vào anh bên cạnh. Ở cậu vẫn toát lên vẻ tươi sáng, tràn đầy sức sống của thiếu niên, vẫn có nét ngây ngô chưa kịp lớn của một học sinh trung học, vẫn dễ thương, thanh tú đủ để thu hút bất kì ai đến gần. Nhưng...Boun có thể cảm nhận rõ ràng nhất – Prem đang dần không thể ngăn được bóng tối trong anh nữa.

Bởi cậu đã trở thành khao khát và cả nỗi sợ hãi của anh.

Miết ngón tay lên trang giấy, Boun cố lấy lại tinh thần, anh phớt lờ đi những ảo ảnh của mẹ đang vây bọc lấy mình.

[Em ấy sẽ không như vậy. Sẽ không. Mà nếu có chuyện gì thì cũng chỉ là một lần nữa trở về trắng tay, rước thêm vết thương mà thôi. Dù sao thời gian của mình không còn nhiều nữa. Chi bằng đánh cược một lần. Vui vẻ cũng được, tổn thương cũng được, đau khổ, tuyệt vọng,...gì cũng được. Cuối cùng, hãy ra đi thật thống khoái.]

Nghĩ như vậy, Boun cảm thấy trái tim mình nhẹ đi, nỗi đau âm ỉ dường như êm ả lại.

[Ít nhất hãy để tôi giúp em mơ một giấc mơ thật đẹp. Trước khi ra đi, tôi sẽ gắng hết sức để thực hiện điều mong ước của em. Xem như đó là cách tôi trả lại cho em vì những ấm áp này.]

Boun tựa đầu lên vai Prem. Cậu nhóc hình như có chút giật mình mà cứng người giây lát, sau cùng bờ vai cậu rung rung, bật lên tiếng cười khe khẽ.

[Nếu em muốn là một người yêu. Tôi sẽ thực hiện nó cho em...]

"Em cười cái gì chứ?"

"Không có. Chỉ là vui vẻ thôi. Anh ít khi chủ động như vậy lắm!"

Ánh mắt Prem tràn ngập ý cười. Mùa xuân nở rộ trong đôi mắt cậu một vườn hoa. Vườn hoa của tuổi trẻ, của sức sống, của tình ái ứa đầy. Tình yêu ấy khiến Boun thật sự cảm động. Dù là một người nhạt nhẽo, chẳng hiểu yêu là gì, anh cũng biết cậu nhóc này yêu anh rất nhiều. Ít nhất trong giây phút thực tại này là vậy. Như thế đến lúc chia li, cậu chẳng phải sẽ đau lòng lắm sao? Mà cũng chưa chắc, bởi không biết chừng sớm thôi Prem sẽ nhanh chóng rời bỏ anh.

"Anh có mệt không?"

Prem hỏi khi đặt cuốn sách trên tay xuống bàn.

"Một chút."

Quả thực, anh có chút mệt mỏi.

"Vậy mình đi dạo nhé?"

Boun đồng ý. Họ tản bộ trong khu phố Prem đang sống. Khu phố khá rộng dành cho dân văn phòng, kinh doanh là chính nên giờ này khá vắng vẻ do đang là giờ tăng ca. Prem sóng vai đi bên cạnh Boun. Cậu rất tự nhiên nắm lấy tay anh, đi sát gần anh để bóng họ thỉnh thoảng đan vào nhau không một kẽ hở trên mặt đất.

Prem tự nhận mình là một người không dễ thỏa mãn, cũng rất kén chọn nhưng tất cả những thứ liên quan đến anh đều có thể dễ dàng khiến cậu "nếm đường" mà hạnh phúc trong cả ngày. Không còn gì mĩ mãn hơn tình yêu được đáp lại, và càng hạnh phúc hơn khi người yêu bạn lại luôn thuận theo những cử chỉ thân mật, gần gũi của bạn.

Prem có thể thấy rất rõ lúc mới đầu, phản ứng của Boun với từng cái chạm của cậu rất căng thẳng. Cả cơ thể anh cứng lại và ánh mắt lộ ra sự hoảng hốt, cảnh giác cùng phản kháng. Nhưng giờ đây, cậu có thể tự nhiên nắm lấy tay anh, có thể nhẹ nhàng ôm anh (chỉ cần anh nhìn thấy mà không phải đột ngột), có thể vuốt ve mái tóc anh và vành tai đỏ hồng mỗi khi dùng ngón tay trượt dọc theo nó. Hay là như lúc này, khi ánh đèn đường chiếu lên hàng mi dài rủ bóng và nét mặt anh nhu hòa, dịu dàng như một thiên sứ, cậu lại có một mong ước táo bạo muốn hôn anh.

"Em có thể hôn anh không?"

Prem dừng lại níu níu tay anh. Boun nhìn cậu bằng đôi mắt ngạc nhiên thuần túy, rồi anh nhìn quanh:

"Ở nơi này sao?"

"Không được ạ?"

"Không phải là không được. Tôi chỉ sợ em để ý."

Prem cười dịu dàng ôm lấy anh, rúc vào cổ anh, tham lam hít một hơi thật sâu mùi hương của màn đêm trộn lẫn cùng hương thơm sạch sẽ, thanh mát của người ấy.

"Anh nghĩ nhiều quá rồi. Em chỉ để ý mình anh thôi."

"Đúng là dẻo mỏ."

Boun vỗ vỗ lưng cậu nhóc đang có xu hướng dụi dụi mái đầu bông xù vào cần cổ anh. Họ chưa từng làm chuyện quá phận ở cái tuổi thiếu niên dễ lửa cháy đồng hoang này nhưng hôn cũng không phải là ít.

Prem nhẹ nhàng luồn bàn tay qua sau gáy anh, Boun theo bản năng nhắm hờ đôi mắt. Một nụ hôn dịu dàng đặt lên môi anh mang theo hơi thở cuồng nhiệt, nóng bỏng của vị thiếu niên. Prem luôn rất dịu dàng. Mỗi lần cả hai hôn nhau, cậu sẽ luôn hỏi anh trước, chưa một lần anh thấy cậu nhóc nóng nảy hay quá phận khi họ bên nhau. Giây phút khi hai đôi môi gặp gỡ, cả thế giới dường như trở nên tĩnh lặng. Anh chẳng phải là anh – một kẻ u ám, tăm tối, nhơ bẩn. Cậu cũng chẳng phải là cậu – một thiếu gia của gia tộc giàu có quyền lực. Tại thời khắc ấy, họ chỉ có nhau.

Prem nhấm nháp đôi môi của Boun, anh choàng tay qua cổ cậu tạo một tư thế tuyệt vời cho cậu dần xâm chiếm lấy anh. Cảm nhận rõ người yêu hơn tuổi đang chiều chuộng mình, Prem vừa thấy bực, vừa thấy không cách nào thoát khỏi cám dỗ dịu dàng ấy. Cậu tách đôi môi của anh, luồn vào trong khoang miệng nóng bỏng, ướt át tìm kiếm chiếc lưỡi mềm mại. Cậu quấn lấy đầu lưỡi anh, đưa đẩy nó cuộn lại, xoắn với nhau dây dưa không dứt.

Cảm giác nóng ran như tia lửa điện lan tràn khắp cơ thể cậu. Nói không có ham muốn đặc biệt với người mình yêu trong lúc này quả thực là nói dối. Nhưng cậu biết, giờ vẫn là quá sớm, cậu cần kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đợi cả hai thật sự trưởng thành và tình yêu cũng vậy.

Tiếng nước mờ ám vang lên theo từng hơi thở gấp gáp. Prem không muốn dừng lại dư vị ngọt ngào ấy, cậu chỉ muốn quấn lấy người này, cả kiếp này và kiếp sau nữa.

Sau một nụ hôn dài, Boun theo bản năng tránh né ánh mắt Prem. Khuôn mặt anh đỏ bừng khiến Prem chỉ muốn bật thốt lên: Dễ thương!

"Mình...đi dạo tiếp nhé?" – Prem nín cười kéo nhẹ bàn tay anh. Cứ thế này Boun sẽ thành quả cà chua chín mất thôi.

"Ừ..."

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cả hai sóng bước bên nhau. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, bất cứ người nào cũng đều phải công nhận đây quả thực là đôi tình nhân ngọt ngào, xứng đôi. Nhưng cũng giống như đám thiêu thân liều mạng bay về phía ánh sáng, họ còn có thể cùng nhau đến bao giờ? Không ai có thể dám chắc đích đến của ván cược này là hạnh phúc hay bi kịch.

Tất cả dù sao cũng mới chỉ là khởi đầu...

---------------------------

PS: Chương này là chương đệm để chuyển sang một diễn biến khác vì vậy sẽ hơi ngắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com