Chương 1: Chấp Niệm Cả Một Đời
Có những chuyện, dù không muốn, nhưng cuối cùng vẫn phải xảy ra. Chúng ta không thể tránh né được sự thật, dù cho trái tim có đau đớn đến đâu.
Jack Petcharat và Prem Warut là hàng xóm của nhau, chỉ cách nhau năm bước chân. Kể từ khi còn bé, họ đã quen biết, nhưng không phải đến khi bước vào trường cấp hai mới thực sự gần gũi. Lúc đó, Jack là một chàng trai nổi bật, người ta thường hay khen ngợi về sự thông minh, tài năng và vẻ ngoài rạng ngời. Anh ấy luôn là người dễ dàng thu hút sự chú ý, và là tâm điểm của mọi cuộc trò chuyện. Còn Prem, chỉ là một cậu trai nhút nhát, sống trong cái bóng của những người xung quanh, mờ nhạt giữa đám đông, dường như không ai để ý đến.
Mọi thứ thay đổi khi họ vào cấp ba. Prem và Jack tình cờ học chung lớp, và từ đó, một sự kết nối vô hình bắt đầu hình thành. Jack không còn là người nổi bật chỉ vì tài năng hay sự quyến rũ, mà bởi anh là người thực sự quan tâm đến những điều nhỏ bé, đến những nỗi buồn mà người khác thường lướt qua. Trong khi Prem chỉ là một chàng trai sống nội tâm, lặng lẽ quan sát thế giới, Jack là ánh sáng chiếu rọi, là người đã tìm ra cách để kéo Prem ra khỏi bóng tối của chính mình
Mỗi ngày, Jack vẫn luôn ở bên cạnh Prem, trò chuyện về những ước mơ giản dị nhưng lại sâu sắc. Jack dạy Prem cách yêu thương chính bản thân, cách đối diện với nỗi sợ hãi và mạnh mẽ hơn mỗi ngày. Dưới sự che chở của anh, Prem dần tìm thấy sự tự tin mà trước đó cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng. Jack không chỉ là một người bạn, mà dần dần trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời Prem.
Tình yêu, đối với Prem, không phải là một phép màu bỗng dưng xuất hiện, mà là một quá trình, một sự nuôi dưỡng qua từng ngày, qua những khoảnh khắc nhỏ bé đầy ý nghĩa. Mỗi ánh mắt, mỗi lời nói của Jack đều mang lại cho Prem một cảm giác ấm áp, như thể anh đã vẽ nên một thế giới riêng biệt, chỉ có hai người. Và đó là một thế giới mà Prem không thể thiếu vắng Jack, một thế giới nơi cậu cảm thấy được yêu thương và trân trọng.
Tình yêu của họ như những gì giản dị và chân thành nhất, một tình yêu không có chỗ cho sự phức tạp hay những lời hứa hẹn xa vời. Nó chỉ có sự hiện diện của Jack và Prem, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, cùng nhau chia sẻ những ước mơ và hy vọng. Khi ở bên nhau, họ không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn nhau, là đủ để cảm nhận được sự gắn kết mạnh mẽ.
Với Prem, tình yêu này như một phép màu, không phải vì nó đến quá nhanh hay quá bất ngờ, mà vì nó khiến cậu tin rằng, dù thế giới này có khắc nghiệt đến đâu, ít nhất vẫn có một người yêu thương cậu thật lòng. Jack không chỉ là một người yêu, mà là người đã cho cậu niềm tin vào chính mình. Và đối với Prem, tình yêu này có thể là tất cả, nhưng nó cũng là thứ khiến cậu sợ hãi, vì cậu biết, dù nó đẹp đẽ đến đâu, vẫn luôn có những nỗi đau tiềm ẩn phía sau.
- Anh thích gì?
- Thích em.
- Anh muốn làm gì?
- Muốn ôm em ngủ.
-Ước mơ sau này của anh là gì?
- Muốn lấy em về nhà.
Anh từng hứa sẽ trồng một giàn hoa leo bên cửa sổ, sẽ chăm chút cho Prem từng bữa ăn, sẽ luôn ở bên cậu mỗi dịp giao thừa, và sẽ cùng nhau xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, nơi đầy ắp tiếng cười. Anh đã vẽ ra một tương lai sáng ngời, một tương lai mà trong đó, họ sẽ sống trọn vẹn bên nhau, đi qua mọi khó khăn, yêu thương nhau cho đến những ngày cuối cùng.
Những lời hứa ấy, những giấc mơ ấy, từng khiến trái tim Prem đầy hy vọng, tin tưởng vào một cuộc đời tươi đẹp bên cạnh Jack. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những ảo tưởng mờ nhạt, như một làn sóng vỡ tan trên bãi biển.
Bởi đời, cuối cùng không bao giờ giống những gì chúng ta tưởng tượng.
Một tai nạn giao thông đã cướp đi Jack – người Prem yêu thương hơn cả chính bản thân mình. Trong khoảnh khắc đó, khi chiếc xe lao đến, Jack không một chút do dự, không hề ngần ngại. Anh lao mình vào giữa cơn sóng cuồng nộ, ôm lấy Prem và che chắn cho cậu, dù anh biết rằng hành động ấy sẽ đưa anh đến cái chết.
Jack không nghĩ đến sự sống của mình, không nghĩ đến tương lai của chính anh, mà chỉ nghĩ đến Prem, nghĩ đến sự an toàn của cậu. Anh đã hy sinh tất cả, chỉ để bảo vệ Prem, dù cái giá phải trả là chính tính mạng của bản thân.
Và Prem, không kịp hiểu điều gì đang xảy ra, chỉ kịp cảm nhận cái ôm ấm áp cuối cùng của Jack, chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh trước khi thế giới sắp vỡ vụn xung quanh. Cái khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc mà trái tim cậu vỡ vụn, không thể nào quên.
Giờ đây, chỉ còn là một khoảng trống lạnh lẽo, những lời hứa trôi dạt trong gió, và những giấc mơ tan vỡ giữa không gian tĩnh lặng.
Cuộc đời của Prem, từ đó, chỉ còn là những mảnh vỡ không thể hàn gắn.
Prem sống sót, nhưng cái giá phải trả quá đắt. Cậu không còn là chính mình nữa. Mặc dù cơ thể vẫn tồn tại, nhưng tâm hồn cậu đã chết lặng từ khoảnh khắc đó. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, vô nghĩa. Giống như cả thế giới này đã sụp đổ, không còn chút gì để níu giữ, chỉ còn lại sự trống rỗng không thể lấp đầy.
Cậu không thể hiểu nổi. Tại sao Jack lại hy sinh vì mình? Tại sao anh lại đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ cậu, trong khi cậu chỉ là một phần nhỏ trong thế giới của anh? Cái câu hỏi ấy, đau đớn và lạc lõng, cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Prem, nhưng không có câu trả lời. Cậu không thể lý giải được, vì sự hy sinh ấy quá lớn, quá tàn nhẫn, và không thể nào chấp nhận được.
Và càng không thể hiểu được, tại sao cuộc sống của cậu lại kết thúc như thế này. Những ngày tháng đầy ánh sáng và hy vọng, bỗng chốc trở thành một đêm dài tăm tối, không có lối thoát. Cậu không còn biết phải sống vì điều gì, khi mà nỗi đau trong trái tim không thể chữa lành, khi mỗi nhịp đập đều là một nhắc nhở về sự mất mát không thể bù đắp. Vết thương ấy, sâu thẳm và âm ỉ, sẽ mãi ở lại trong cậu, không bao giờ lành lại.
Cái ngày mà Prem tỉnh lại ở bệnh viện, cậu không còn đủ sức để đối diện với thế giới nữa. Cái thế giới mà trước kia cậu từng nghĩ sẽ đầy ắp tình yêu và hy vọng giờ đây trở nên quá đỗi xa lạ và tàn nhẫn. Cậu cuộn mình trong chăn, không muốn đối diện với bất kỳ ai, không muốn nghe bất kỳ ai nói một lời. Những nỗi đau cứ liên tục dội đến, như những cơn sóng dữ tợn vùi dập trái tim cậu, không ngừng, không dứt. Mỗi lần nhắm mắt, cậu lại thấy hình ảnh cuối cùng của Jack, cảm giác không thể níu kéo được người mình yêu thương. Và trong mỗi cơn sóng đó, Prem càng lún sâu vào bóng tối.
Cậu không thể dừng lại. Cậu không thể quên được khoảnh khắc cuối cùng của Jack, khi anh hy sinh tất cả để bảo vệ cậu, khi anh cười một nụ cười bình thản, dù biết rằng mình sẽ không bao giờ sống sót. Cậu cảm nhận từng chút một của nỗi đau, nó ngấm vào tận sâu trong xương tủy, tàn phá từng phần trong tâm hồn cậu. Cậu không biết mình đang sống vì cái gì, chỉ cảm nhận được sự trống rỗng bao quanh, như một vực thẳm vô tận mà không bao giờ thấy đáy.
Đó là những ngày tháng đen tối, nơi mà mọi thứ cậu từng yêu thương giờ chỉ còn là những mảnh vỡ, tan tành theo gió. Không có niềm vui, không có hy vọng. Mọi ánh sáng dường như đã tắt, để lại trong cậu chỉ một bóng tối mịt mù, nơi không có lối thoát. Prem chỉ muốn được quên, nhưng lại không thể. Bởi vì quên đi cũng có nghĩa là cậu sẽ mất đi tất cả những gì đã từng là Jack. Và trong khoảnh khắc đó, Prem hiểu rằng đôi khi nỗi đau không bao giờ hết, chỉ là ta học cách sống chung với nó, dù trái tim vẫn đau từng ngày.
Prem không còn thấy gì ngoài sự trống vắng. Những lời hứa anh để lại, những kỷ niệm họ cùng nhau xây đắp, giờ chỉ còn là những mảnh vỡ không thể ghép lại. Cậu vẫn sống, nhưng sống mà không còn biết lý do để tiếp tục. Cậu nhớ anh, nhớ những khoảnh khắc ngọt ngào, nhớ cả những giấc mơ chưa thành hiện thực. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là bóng dáng mờ nhạt của quá khứ. Cậu không thể thở nổi, không thể hiểu nổi, tại sao hạnh phúc lại quá mong manh đến thế.
Ngày thứ ba, Prem bật dậy, không còn tự nhốt mình trong bóng tối nữa. Nhưng đôi mắt cậu vẫn đỏ ngầu, như một dấu hiệu của những đêm không ngủ, của những cơn đau đớn không thể nguôi. Dù đã cố gắng đứng dậy, bước ra ngoài ánh sáng, nhưng lòng cậu vẫn đầy ắp những nỗi đau, như thể trái tim cậu vẫn chưa kịp lành lại sau những vết thương quá sâu. Cậu không thể kìm nén thêm nữa. Những giọt nước mắt bất chợt trào ra, tuôn rơi như một cơn mưa xối xả, cậu òa khóc như một đứa trẻ, không còn ai để vỗ về, không còn ai để dỗ dành.
Trong nỗi đau đó, cậu nhận ra rằng mình đã mất đi người duy nhất mà cậu yêu thương, người duy nhất mà cậu từng nghĩ sẽ cùng mình đi hết cuộc đời. Và giờ đây, tất cả những gì còn lại chỉ là nỗi trống vắng, chỉ là một tấm bia mộ lạnh giá, nơi mà tên anh đã được khắc sâu mãi mãi: "Jack Petcharat từ trần ngày xx tháng xx năm xx." Những dòng chữ đó như một nhát dao cắt vào trái tim cậu, nhắc nhở cậu về sự mất mát mà không gì có thể thay thế. Cậu đứng đó, trong im lặng, chỉ có nước mắt và nỗi đau là những người bạn đồng hành duy nhất.
Và dù cho thế giới xung quanh có tiếp tục quay, dù cho cậu có phải tiếp tục sống, trong khoảnh khắc đó, Prem chỉ muốn dừng lại. Dừng lại để không phải chịu đựng thêm nỗi đau, để không phải sống trong một thế giới không có Jack. Nhưng cậu biết, dù có muốn hay không, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Và cậu sẽ phải học cách sống với những vết thương trong lòng, những vết thương không bao giờ lành.
Prem không thể tin được. Cậu không thể chấp nhận sự thật rằng người cậu yêu thương nhất đã ra đi vĩnh viễn, không một lời từ biệt, không một lần quay lại. Đó là một sự phản bội tàn nhẫn mà cậu không thể nào tha thứ, dù cho trái tim này có muốn. Cậu nhớ lại từng lời hứa của Jack, những lời mà anh đã thốt ra trong những khoảnh khắc bình yên, rằng dù có chuyện gì xảy ra, dù có bao nhiêu thử thách, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu. Nhưng giờ đây, chính Jack lại là người bỏ đi trước, rời xa cậu mà không hề có một lời giải thích, chỉ để lại nỗi trống vắng sâu thẳm. Cậu tự hỏi, sao anh đành lòng? Liệu anh có thật sự quên hết những lời hứa ấy không? Cậu không thể hiểu nổi, không thể nào chấp nhận được sự thật ấy.
Tất cả những gì còn lại trong lòng cậu giờ chỉ là những ký ức vụn vỡ. Những lời nói, những hành động tưởng chừng như rất nhẹ nhàng, nhưng lại in sâu trong tâm trí cậu, như những vết thương không thể lành, cứ âm ỉ đau đớn mỗi khi cậu nghĩ đến. Những khoảnh khắc đó giờ đây chỉ còn là nỗi ám ảnh, những hình ảnh mờ nhạt của một thời đã qua. Cậu không muốn đối diện với sự thật tàn nhẫn đó, không muốn nhìn thấy chính mình trong hiện tại, khi mọi thứ cậu từng tin tưởng, từng yêu thương giờ đã tan thành mây khói. Cuộc sống thực tế không giống như trong cổ tích. Không phải lúc nào ta cũng có thể giữ được những gì mình yêu thương, và đôi khi, thứ ta mất đi lại là những điều không thể lấy lại.
Cậu bắt đầu sợ hãi quá khứ của chính mình. Mỗi đêm, cậu không thể ngủ, không thể ngừng nghĩ về Jack, về những khoảnh khắc đã qua, về những điều chưa kịp nói. Nỗi sợ hãi ấy càng dâng lên, chiếm lấy cậu từng chút một. Đó là nỗi sợ hãi tột cùng, một sự trống rỗng sâu thẳm không có lối thoát. Cậu cảm thấy mình như một cái xác không hồn, đang dần dần mất đi mọi thứ, mọi cảm xúc, mọi lý do để tiếp tục sống. Mọi thứ trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại những nỗi đau dai dẳng, những ký ức không thể xóa nhòa. Và trong khoảnh khắc đó, Prem chỉ muốn ngừng lại, muốn thoát khỏi cái bóng đen của quá khứ, nhưng lại không thể. Vì dù có muốn thế nào, quá khứ vẫn mãi là một phần của cậu, một phần mà cậu không thể nào buông tay.
Thế nhưng, thời gian không thể dừng lại. Cuộc sống vẫn tiếp tục, dù Prem không muốn. Cậu phải bước đi, phải sống tiếp, dù trái tim không còn đủ sức để gánh vác những nỗi đau quá lớn. Cậu tìm cách đắm chìm vào học tập, làm mọi thứ có thể để quên đi quá khứ. Nhưng dù cậu có cố gắng đến đâu, nỗi đau vẫn không bao giờ rời xa. Nó như một vết thương sâu trong lòng, luôn âm ỉ, không bao giờ lành. Cậu học cách giả vờ, học cách cười như một thói quen, nhưng bên trong, mọi thứ vẫn như thể đang tan vỡ từng chút một.
Một ngày, Prem nhận được thư mời nhập học vào một trong những trường đại học danh giá nhất Thái Lan. Đây là cơ hội mà cậu luôn mong đợi, là một bước ngoặt trong cuộc đời. Cậu đậu vào đó, nhưng thực tế không hề dễ dàng. Dù bên ngoài, Prem có thể tỏ ra bình thường, có thể hòa nhập, nhưng trong lòng, những vết thương vẫn còn đó. Mỗi ngày là một cuộc chiến nội tâm, khi cậu phải đối diện với những ký ức không thể quên, những cảm xúc không thể dập tắt.
Cậu tìm cách xóa bỏ ký ức về Jack, nhưng càng cố gắng quên, nó lại càng hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu học lại công thức nấu ăn mà Jack đã từng dạy, nhưng dù làm bao nhiêu lần, món ăn vẫn thiếu đi một cái gì đó không thể gọi thành tên. Không phải chỉ là thiếu đi một người thôi sao? Cái gì đó trong món ăn, trong cuộc sống của cậu, luôn thiếu vắng, như thể phần hồn cậu đã mất đi. Và mỗi lần mùi thức ăn thoảng qua, cậu lại nhớ đến những ngày tháng đó, khi Jack còn ở bên cạnh, khi họ còn cùng nhau chia sẻ những ước mơ, những kỷ niệm tươi đẹp mà giờ đây chỉ còn là những bóng mờ trong ký ức.
Cậu mơ về những ngày đó, khi cuộc sống còn tươi sáng, khi cậu không phải gánh chịu những nỗi đau này. Nhưng những giấc mơ đó nhanh chóng tan biến, để lại cậu với thực tại trống rỗng, nơi mà ký ức về Jack chỉ còn là một phần quá khứ không thể níu giữ.
Nhưng trong một khoảnh khắc bừng tỉnh, Prem nhận ra rằng, dù Jack không còn ở đây, anh vẫn sống mãi trong trái tim cậu. Tình yêu của họ, dù không còn hiện hữu trong thế giới này, nhưng nó không bao giờ kết thúc. Dù cuộc sống có khắc nghiệt, đầy rẫy những khó khăn, thì tình yêu ấy vẫn mãi vững vàng, tồn tại trong mỗi hơi thở, mỗi nhịp đập của trái tim cậu. Prem sẽ tiếp tục sống, không phải vì cậu phải làm vậy, mà vì đó là cách duy nhất để giữ lại những kỷ niệm về Jack, để không để chúng biến mất trong mây khói của thời gian. Cậu sẽ không để những ký ức ấy phai mờ, không để chúng bị quên lãng. Dù trái tim cậu vỡ vụn, dù cậu phải gồng mình với những nỗi đau không tên, Prem sẽ sống. Và sống thật tốt, để có thể giữ lại một phần của Jack, một phần của những ngày tháng tươi đẹp bên anh.
Ngày qua ngày, Prem tiếp tục bước đi trên con đường mà họ đã đi chung, dù đôi chân cậu nặng trĩu, nhưng bước đi vẫn không ngừng. Cậu nhớ về những khoảnh khắc cũ, về những tiếng cười, những lời nói, những cái ôm ấm áp mà giờ đây chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Dù vậy, cậu cũng bắt đầu tìm thấy một chút bình yên trong tâm hồn. Những đêm không còn dài đến vô tận, những giây phút im lặng không còn nặng trĩu như trước. Cậu biết, đó chỉ là một phần trong hành trình dài phía trước, một hành trình mà cậu chưa thể hình dung ra, nhưng chắc chắn là một hành trình không thể thiếu Jack.
Cậu sẽ sống, không phải để quên, mà để nhớ. Để yêu, dù là từ xa, dù là trong một thế giới không có anh. Và trong mỗi bước đi, cậu sẽ mang theo Jack trong trái tim mình, như một phần không thể tách rời, như một lời hứa chưa bao giờ tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com