Chương 10
Sau này người sẽ hiểu, mỗi người đến với cuộc đời này đều có những ý nghĩa khác nhau, chẳng ai vì ai mà tồn tại mãi mãi.
Sau này người sẽ hiểu, có người vì yêu em mà ở cạnh, có người lại vì muốn em hạnh phúc mà rời xa.
Sau này người sẽ hiểu, giữa tạm bợ, mập mờ và chân thật chỉ cách nhau một con đường nhỏ. Đi sai hướng sẽ lạc.
Sau này người sẽ hiểu, đôi khi mọi sóng gió và nỗi đau của bản thân đều bắt nguồn từ những người bên cạnh, những người mà bản thân luôn yêu thương.
-----------------
Câu chuyện bắt đầu từ những ngày dài không ngừng lo âu, khi Boun trải qua một tháng đầy mệt mỏi và bất an. Anh đã liên tục sốt, dù cơn sốt hạ rồi lại tái diễn. Anh tự nhủ có thể là vì những cơn mưa tháng trước, vì sự thiếu quan tâm đến cơ thể trong khi bận rộn chuẩn bị cho kỷ niệm bảy năm yêu nhau vào tháng sau. Sức đề kháng giảm sút, nhưng anh vẫn chỉ uống thuốc hạ sốt mà không để tâm nhiều.
Dù cơ thể mệt mỏi và yếu đuối, Boun vẫn cố gắng làm việc, không muốn bất kỳ ai thấy sự kiệt quệ của mình. Anh không than vãn, không để lộ ra ngoài nỗi đau thể xác và tâm hồn. Nhưng có những lúc, anh đột ngột cảm thấy khó thở, từng cơn đau đột ngột khiến anh phải ôm lấy ngực và ngồi xuống để lấy lại hơi. Nhưng anh vẫn tiếp tục chịu đựng.
Rồi ngày kỷ niệm cũng đến, Prem, bạn trai của anh, không có mặt ở nhà. Boun, trong lúc chuẩn bị bữa tối, đã cảm nhận một giọt máu mũi rơi xuống nước khi anh đang rửa rau. Anh vội vàng lau đi, nhưng trong lúc hoảng loạn, anh đã lên lầu tìm hộp sơ cứu, nhưng lại vô tình đi vào căn phòng mà Prem luôn xem như báu vật.
Căn phòng của Prem là một không gian rất đặc biệt. Nó không quá rực rỡ, cũng không tối tăm, mà là một sự kết hợp hoàn hảo của những mảng màu trầm tĩnh. Mặc dù Prem luôn bảo mật căn phòng này, Boun lại dễ dàng mở cửa vì Prem đã quên khóa. Lần mò vào bên trong, Boun đến chiếc bàn nơi có bức ảnh đã cũ, nơi Prem đang nắm tay một người con trai khác, tay đeo nhẫn cặp. Đó là một khoảnh khắc hạnh phúc, nhưng cũng là một cơn bão giằng xé tâm trí Boun khi anh nhận ra người trong bức ảnh.
Cái tên ấy, gương mặt ấy, vóc dáng ấy… tất cả những gì khiến Boun cảm thấy ngỡ ngàng và hoang mang. Tim anh đập thình thịch, nhịp đập gấp gáp và không thể kiểm soát. Anh đang nhìn thấy ai vậy? Tại sao lại giống bản thân mình đến thế?
Ngay lúc đó, tiếng Prem vang lên, lạnh lùng và sắc bén như dao:
"Ai cho anh đụng vào đồ của em."
Boun giật mình, vô tình làm rơi bức ảnh xuống sàn, tạo ra tiếng động vang dội. Anh chưa kịp giải thích thì Prem đã lao tới, tát mạnh vào mặt anh. Một cú tát đầy giận dữ và đau đớn, khiến Boun ngã lùi về phía sau, tay va phải những mảnh thủy tinh vỡ sắc nhọn, máu bắt đầu rỉ ra từ tay anh.
"Anh mau biến đi!" - Prem gằn giọng, đôi mắt chứa đầy sự phẫn nộ và tổn thương.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những gì anh có thể làm chỉ là nhìn vào ánh mắt của Prem - một ánh lạnh lùng và xa lạ, hoàn toàn khác với những gì anh từng thấy suốt mấy năm qua.
Giọng nói của cậu như một cú tát lần nữa, mạnh mẽ và dứt khoát, không hề có chút cảm xúc nào. Cánh cửa phòng khép lại sau lưng Boun, để lại anh đứng đó, tay vẫn đang rỉ máu, trong một không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh của nhịp tim đập mạnh mẽ, như một lời cảnh báo về sự đổ vỡ không thể tránh khỏi.
Anh đứng chết lặng một lúc lâu sau khi cánh cửa đóng sầm lại, mắt vẫn đờ đẫn nhìn về phía trước, trong khi không gian xung quanh như ngừng lại. Mọi thứ đều im lặng, và trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra một điều đau đớn – anh chẳng là gì trong mắt cậu. Sự thật lạnh lùng như một nhát dao sắc bén đâm thẳng vào tim, khiến anh không thể cử động, không thể thốt lên lời.
Giọng nói của cậu – giọng nói ấy trước đây luôn ngọt ngào, dịu dàng, giờ đây trở nên lạnh lùng và vô cảm.
Lời "Anh yêu" của cậu không còn đong đầy tình cảm, không còn chút ấm áp nào. Cái khoảnh khắc mà cậu quay lưng đi, anh như bị một vạn mũi tên xuyên qua trái tim, từng lời của cậu như dao cắt, xé toạc mọi niềm tin, mọi hy vọng anh đã dày công xây dựng. Đau đớn đến nỗi anh không thể thở nổi, cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng khiến anh như bị nghẹt thở.
Anh không thể lý giải nổi tại sao, tại sao mình lại ở đây, tại sao mọi thứ lại đến nông nỗi này. Anh yêu cậu bằng cả trái tim, bằng tất cả những gì anh có, nhưng chẳng bao giờ cậu thực sự nhìn thấy anh. Cậu chỉ nhìn thấy người khác, chỉ yêu người ấy. Và anh, mãi mãi chỉ là kẻ thay thế, là cái bóng mờ trong cuộc đời cậu. Anh yêu cậu bao lâu nay, nhưng rốt cuộc lại chẳng là gì đối với cậu.
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ đôi mắt đỏ hoe, lăn dài trên gương mặt anh, thấm vào môi anh, mặn đắng, nhói buốt. Anh không thể tin nổi vào những gì vừa nghe được. Cậu nói rằng chỉ coi anh như một sự thay thế, là một chỗ trống tạm thời. Lời nói ấy như một cú đấm mạnh vào ngực, đánh bật mọi thứ còn sót lại trong lòng anh. Anh luôn hy vọng, dù chỉ là một chút, rằng một ngày nào đó cậu sẽ nhìn thấy anh, sẽ cảm nhận được tình yêu anh dành cho cậu, nhưng không, tất cả chỉ là ảo mộng. Cậu không bao giờ nhìn thấy anh. Cậu không bao giờ hiểu anh.
Lòng anh như vỡ vụn. Cảm giác đau đớn ấy không thể diễn tả nổi bằng lời. Anh đã dành cả tuổi thanh xuân, cả trái tim mình cho cậu, nhưng rốt cuộc chỉ nhận lại sự lạnh nhạt, sự từ chối vô tâm. Anh bàng hoàng, như một kẻ mất phương hướng trong chính cuộc đời mình. Tất cả những gì anh mong đợi, mọi ước mơ, mọi hy vọng, đều đã tan biến trong khoảnh khắc ấy.
Tối muộn, khi Prem rời khỏi căn phòng, phòng khách chìm vào bóng tối. Chỉ còn lại tiếng thở dốc, tiếng tim đập thổn thức trong lồng ngực Boun, nặng nề và vô vọng. Anh đứng im một chỗ, không thể nhúc nhích, nhìn theo bóng dáng cậu khuất dần trong bóng đêm. Anh cảm thấy như thể mình vừa bị bỏ lại giữa một biển cả mênh mông, không lối thoát.
Trong bóng tối, Boun cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cơn đau, nhưng không thể ngừng được nước mắt. Anh quay lại, nhìn vào bức ảnh trong tay. Đó là bức ảnh anh và Prem chụp cùng nhau, một bức ảnh đầy hạnh phúc và kỷ niệm. Nhưng giờ đây, bức ảnh ấy lại mang trong mình một nỗi xót xa vô cùng. Anh đã từng cười tươi trong đó, đầy hy vọng, nhưng giờ chỉ còn lại sự cay đắng. Cậu chẳng còn là của anh nữa.
"Em và người ấy...?" Boun hỏi, mặc dù anh biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn không thể ngừng được việc phải hỏi. Giọng anh run rẩy, nghẹn ngào.
"Đúng," Prem trả lời, ánh mắt lạnh lẽo, không chút cảm xúc. "Em chỉ coi anh như một người thay thế."
Mỗi lời nói của cậu như một đòn đánh chí mạng, xé nát trái tim Boun. Anh không thể hiểu nổi, tại sao tình yêu của mình lại chẳng có ý nghĩa gì với cậu. Anh đã yêu cậu đến như vậy, đã cho cậu tất cả những gì mình có, vậy mà cậu vẫn không thể nhìn thấy anh. Mọi thứ anh làm, mọi thứ anh hy sinh, giờ chỉ là một trò chơi vô nghĩa.
"Boun, em vẫn yêu người ấy, em vẫn yêu người ấy," Prem tiếp tục, nhưng câu nói ấy chỉ khiến Boun thêm đau đớn.
"Bây giờ, em vẫn yêu người ấy?" Boun hỏi, giọng anh khô khốc, đầy cay đắng. "Vậy sao em lại ở bên anh? Em chưa bao giờ nói 'yêu' anh, có đúng không?"
Prem không đáp, chỉ quay lưng đi, không chút chần chừ. Nhưng câu nói của Boun vẫn văng vẳng trong đầu cậu. Làm sao cậu có thể yêu một người mà không hề có cảm giác gì? Làm sao cậu có thể yêu một người mà lòng chỉ hướng về người khác?
Boun đứng đó, trái tim anh như vỡ vụn. Cảm giác đau đớn ấy lan tỏa khắp cơ thể, khiến anh không thể đứng vững. Anh muốn hét lên, muốn la lên cho cả thế giới biết rằng mình đã yêu cậu như thế nào, rằng mình đã dâng hiến tất cả cho cậu. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ coi anh là kẻ thay thế. Một sự thay thế không có giá trị.
Anh cúi đầu, mệt mỏi, đôi mắt ầng ậng nước, không thể kìm nén được nữa. Đúng lúc đó, anh đột ngột cảm thấy chóng mặt, khó thở, và cơ thể anh như mất hết sức lực. Anh ho liên tục, bàn tay đặt lên miệng nhưng vẫn không thể ngừng được cơn ho. Một mùi máu tanh xộc lên mũi khiến anh buồn nôn, nhưng chẳng thể làm gì được. Cảm giác như sắp ngã quỵ, nhưng anh không thể ngừng suy nghĩ về Prem, về những gì cậu vừa nói. Anh vội vàng bấm điện thoại gọi cho Yacht, nhưng chưa kịp đợi đối phương bắt máy, anh đã ngất đi, cảm giác tối tăm bao trùm.
"Alo? Boun? Nghe tao nói không? BOUN!"
Không có lời đáp. Cả không gian xung quanh như im lặng đến đáng sợ. Yacht cảm nhận được một sự bất thường, sự bất an dâng lên trong lòng. Anh lập tức chạy vội đến nhà Boun, một dự cảm xấu khiến anh không thể ngừng lo lắng. Prem đâu rồi? Tại sao lại không có tín hiệu gì từ Boun? Tại sao lại im lặng như thế?
Trong lòng Yacht, cảm giác bất an dâng lên từng phút, từng giây. Tất cả mọi thứ như chìm vào bóng tối, và anh không thể không lo sợ rằng đã có điều gì đó tồi tệ xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com