8. Khoảng lặng giữa trái tim
Em nhắm mắt thêm một lúc, để tiếng mưa ngoài cửa sổ hòa cùng nhịp tim rối bời. Cảm giác vừa căng thẳng vừa mơ hồ khiến em muốn chạy trốn khỏi chính cảm xúc của mình. Boun... từng khiến em rung động đến mức đau nhói, và giờ chỉ nghĩ đến anh thôi, tim vẫn không yên. Cơn mưa sáng đầu mùa rơi lác đác, từng giọt nhỏ vỗ vào mái hiên như nhắc nhở em về những ký ức vẫn còn âm ỉ trong tim, những kỷ niệm khiến trái tim em vừa căng thẳng vừa mềm nhũn.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu mùa len qua rèm cửa, em vừa ngồi xuống bàn ăn thì điện thoại rung. Tin nhắn từ Boun hiện lên:
"Anh đang ở gần nhà em. Chỉ muốn gặp em, một lần thôi. Cho anh cơ hội được nhìn thấy em, Prem."
Em nhìn dòng chữ, lòng nặng trĩu. Một phần muốn gõ "Không", một phần lại muốn trả lời "Được thôi". Ngón tay run run trên màn hình. Cuối cùng, em thở dài, xóa tin nhắn. Không... không thể. Không thể gặp lại. Không thể mềm lòng.
Chưa đầy một giờ, tiếng chuông cửa vang lên. Em giật mình, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhìn ra cửa kính, Boun đứng đó dưới mưa, áo khoác ướt đẫm, mái tóc dính từng lọn. Trong tay anh là một chiếc hộp nhỏ, hình dạng quen thuộc khiến em lặng người... là chiếc bánh kem dâu tây mà em yêu thích. Anh vẫn nhớ rõ sở thích của em, từng chi tiết nhỏ từ trước đến nay chưa từng quên.
"Prem..." Anh gọi, giọng trầm mà dịu dàng, nặng nhịp nhưng mang sức mạnh lạ lùng, "anh biết em thích bánh dâu... anh mang đến cho em."
Tim em nhói lên, lòng vừa căng thẳng vừa mềm nhũn. Em đứng yên, phòng vệ căng đến mức gần như tê liệt, mắt dán vào chiếc hộp trong tay anh. Anh bước lên bậc cửa, mưa lác đác rơi trên vai áo, nhưng bước chân chắc chắn, ánh mắt vẫn không rời em:
"Anh sẽ không ép em. Anh chỉ muốn em... biết rằng anh vẫn nhớ em, mọi thứ về em, Prem."
Boun đẩy cửa bước vào nhà, từng giọt mưa nhỏ lăn trên vai áo anh, hòa cùng hương ẩm mưa và mùi bánh nướng từ bếp. Không gian ấm áp, nhưng từng bước chân anh khiến trái tim em căng ra, vừa sợ hãi vừa háo hức. Anh đặt chiếc bánh kem lên bàn cạnh cửa sổ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn em như muốn ghi nhớ mọi cử chỉ, mọi hơi thở.
Vừa lúc ấy, tiếng bước chân nhỏ vang lên từ cầu thang. Santa chạy ùa xuống, đôi má ửng hồng, mắt long lanh nhìn Boun và em, tay còn cầm chú gấu bông cũ.
"Baba!" thằng bé reo lên, giọng ríu rít trong trẻo.
Boun giật mình, ánh mắt chợt mở to. Anh nhìn thằng bé, rồi nhìn em, giọng nửa đùa nửa nghiêm: "Prem... đây là con... của em với anh đúng không?"
Em nghẹn lời, vừa ngạc nhiên vừa căng thẳng: "C... cái gì cơ? Không... không phải đâu, Boun. Santa là con của em với Pí Mark đó."
Santa nhún vai, nhìn Boun rồi hồn nhiên lên tiếng: "Không phải đâu. Baba nói cha con đi làm ăn xa kiếm tiền để mua đồ chơi cho con mà."
Boun đứng sững, ánh mắt chớp chớp, vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Anh chưa kịp nói gì, Santa đã chạy tới vòng tay em, reo lên: "Baba ôm con đi nào!"
Em siết chặt thằng bé vào lòng, cảm giác vừa căng thẳng vừa ấm áp trào lên. Từng nhịp tim như hòa cùng nhịp chân nhỏ của Santa. Boun nhìn cảnh tượng đó, đôi mắt lóe lên chút gì đó vừa khó hiểu vừa mềm nhũn, nhưng vẫn cố nén cảm xúc. Anh nhận ra trái tim mình đang rung động không phải với chiếc bánh, không phải với ký ức xưa, mà là với hình ảnh gia đình nhỏ bé, hiện tại, trước mắt anh.
Anh nhếch môi, hơi khẽ thở: "Ah... hóa ra... vậy à... Anh hiểu rồi. Không sao, anh sẽ đứng đây, chờ mọi thứ rõ ràng. Anh sẽ làm mọi cách để chứng minh em có thể tin anh, Prem."
Ánh mắt Boun lại hướng về chiếc bánh kem dâu tây. Anh nhẹ nhàng cầm lên, nhìn vào em, từng đường nét trên khuôn mặt em như được ghi nhớ một cách cẩn trọng. Rồi anh đặt lại trên bàn, vừa đủ gần để em thấy, nhưng không xâm phạm khoảng riêng của em: "Anh biết em còn giận, còn sợ... nhưng anh muốn em biết, anh vẫn nhớ em... mọi thứ về em. Khi em sẵn sàng... anh sẽ không để em quay lưng."
Em hít sâu, cố nén cảm xúc, nhưng nhìn anh, nhìn Santa, trái tim tự nhiên loạn nhịp. Mỗi lời nói, từng cử chỉ của Boun đều như thách thức phòng vệ của em. Ánh mắt anh ấm áp, kiên định, như muốn nhấn nhá vào từng nỗi sợ của em, từng lớp phòng vệ mà em dựng lên.
Santa nhảy nhót trong vòng tay em, tiếng cười nhỏ nhoi hòa cùng tiếng mưa ngoài hiên. Em khẽ cười, tay vuốt mái tóc ướt của con, nhưng không dám nhìn Boun quá lâu. Cảm giác vừa căng thẳng vừa ngọt ngào, từng nhịp tim như bị kéo giãn ra, vừa gần vừa xa.
Boun bước lại gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để em cảm nhận được sự kiên nhẫn. Anh nhìn em, giọng trầm ấm: "Anh sẽ chờ, Prem... anh sẽ chứng minh rằng anh xứng đáng với niềm tin của em. Anh sẽ không bỏ lỡ... một lần nào nữa."
Em nhắm mắt, cố nén cảm giác rung động, nhưng trong lòng, từng nhịp tim đều vang lên mạnh mẽ. Cơn mưa đầu mùa rơi lác đác trên mái hiên như nhấn nhịp tim em, vừa chậm vừa dữ dội. Boun, với tất cả quyết tâm, vẫn đứng đó – kiên nhẫn, dịu dàng, không rời. Trận chiến giữa phòng vệ kiên quyết của em và trái tim theo đuổi bền bỉ, quyết tâm làm em rung động... chính thức bắt đầu, thấm vào từng hơi thở, từng nhịp tim của cả ba người, từng ánh mắt, từng nụ cười nhỏ nhoi, từng giọt mưa khẽ chạm mái hiên nhà.
Em mở mắt, nhìn thẳng vào Boun, giọng run run nhưng đầy quyết tâm: "Anh... cứ thử xem."
Boun mỉm cười, ánh mắt tràn đầy thách thức và dịu dàng: "Anh sẽ làm, Prem. Anh sẽ khiến em không còn cách nào để chống lại nữa."
Santa cười, nắm tay em, mắt long lanh nhìn chiếc bánh dâu tây, trong khi em vẫn giữ chặt trái tim mình, vừa căng thẳng vừa ngọt ngào. Và như thế, một trận chiến âm thầm nhưng nghẹt thở bắt đầu giữa ba con người: trái tim phòng vệ kiên quyết của em, trái tim bền bỉ theo đuổi của Boun, và trái tim hồn nhiên trong sáng của Santa – tất cả hòa quyện trong mưa đầu mùa, trong tiếng thở dài và những nhịp tim không thể lẫn đi đâu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com