Chương 11: Tâm Sự
Chiếc xe đen đã di chuyển đến dừng trước cổng bệnh viện. Thế nhưng người ngồi bên ghế phụ lái có vẻ vẫn còn do dự điều gì chưa muốn xuống.
Fluke liếc nhìn vẻ mặt đầy căng thẳng của Boun, có lẽ hắn hiểu được một phần cảm giác của anh lúc này. Bản thân hắn cũng đoán được phần nào phản ứng của Prem. Cậu ta thường ngày còn chẳng cho hắn nhắc đến tên anh, bây giờ gặp mặt, cảnh tượng thế nào hắn cũng không dám nghĩ đến.
Dừng được một lúc, người bên cạnh vẫn ngồi yên bất động, gương mặt lộ rõ vẻ bồn chồn. Fluke sốt ruột quay sang :
- Anh không định xuống xe sao?
Boun đang dán mắt nhìn chằm chằm vào hai ngón tay cấu vào nhau. Nghe câu hỏi liền ngẩng lên nhìn hắn, anh chậm rãi đáp:
" Fluke, hay là em vào đi. Bây giờ anh vào có lẽ không tiện..."
- Có gì mà không tiện? Chẳng phải đều là anh em sao? Em có thể hiểu cho anh, lẽ nào cậu ấy không hiểu?
"...." Boun im lặng cúi đầu
Đúng như Fluke nghĩ, Boun là đang sợ phải đối mặt với người kia. Những gì hắn nghĩ lại khác xa những điều hắn nói ra. Hiểu cho anh sao? Prem có thể hiểu cho anh nhưng liệu hai người có thể hoàn toàn tháo gỡ mọi khúc mắc, hiểu lầm trong quá khứ để trở về thân thiết như gia đình một lần nữa được hay không?
Xa nhau lâu như vậy, cậu không hận anh thì hai người cũng chẳng thể nào thân thiết được như trước, chẳng thể xem như chưa từng có cuộc chia ly mà tự nhiên nói chuyện với nhau. Anh là sợ bản thân không có đủ tư cách để đứng trước mặt cậu. Sợ rằng gặp nhau rồi, ngay cả chào hỏi hay làm nghĩa vụ bình thường của một bác sĩ chăm sóc bệnh nhân của mình, anh cũng không dám.
Mối quan hệ giữa Boun và Prem căn bản cũng khác hoàn toàn quan hệ giữa anh và Fluke. Hắn có thể dễ dàng tha thứ cho anh, dễ dàng chào đón anh trở lại. Nhưng tính cách của Prem và tình cảm khác biệt giữa hai người dành cho đối phương thì... đoạn đường để anh trở về có lẽ còn rất xa.
Càng tin tưởng, càng yêu thương thì một khi đã mất niềm tin, một khi đã có hiểu lầm, một khi đã không còn đoạn tình cảm tốt đẹp như trước thì càng khó quay trở lại mức ban đầu.
Boun cứ như vậy mà cúi mặt yên lặng. Hai bàn tay vẫn bấu chặt vào mà dày vò nhau. Hắn biết anh do dự không dám vào, biết anh không biết phải đối diện với người đó ra sao. Nhưng hôm nay anh không vào, sẽ chẳng còn cơ hội nào để gặp cậu nữa. Sau này muốn hẹn gặp, chưa chắc đã có thể nhìn mặt nhau, càng không dám chắc, Prem có thể hạ cái tôi của mình xuống mà gặp anh một lần hay không. Quan trọng là hôm nay không dám, thì mãi mãi sau này anh cũng sẽ không dám như vậy thôi.
Fluke thở dài khuyên nhủ:
- Boun, anh trở về rồi chắc chắn sẽ có lúc phải đối mặt với Prem. Anh như vậy là định trốn cậu ấy mãi hay sao? Định không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa?
" Sẽ gặp, nhưng không phải bây giờ. Prem đang bị thương, anh sợ làm em ấy kích động..."
- Cậu ấy bị thương, còn anh là bác sĩ. Anh như vậy là đang chạy trốn trách nhiệm với bệnh nhân của mình.
" Anh..."
Boun ngập ngừng đuối lý. Prem đúng là bệnh nhân của anh, một bệnh nhân đặc biệt đến nỗi anh không dám làm tròn nghĩa vụ của mình.
Anh còn chưa kịp nói thêm gì, Fluke đã nhanh chóng chặn họng:
- Đừng nói nữa Boun. Em hiểu hết! Nhưng Prem, cậu ấy thật sự cần anh, thật sự đợi anh lâu đến suýt không thể đợi được nữa. Đến giờ anh vẫn muốn trốn tránh cậu ấy sao? Anh thật sự vẫn chưa hiểu ra tâm tư của Prem Warut?
"..."
- Được rồi, chưa hiểu thì để em nói cho anh hiểu.
Nói rồi hắn xỏ tay vào túi áo, lôi ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là sợi dây chuyền mảnh luồn qua một chiếc nhẫn bạch kim sáng loáng, đưa cho Boun:
- Anh còn nhớ cái này không?
Boun xoè tay nhận lấy chiếc nhẫn, nâng niu nhìn ngắm rồi nắm chặt nó ở trong tay mình. Anh làm sao không nhớ nó cho được? Vòng cổ luồn qua nhẫn khắc tên riêng vốn là vật gia truyền được xem là bùa hộ mệnh của nhà ngoại anh. Mỗi người họ Noppanut đều có một vật như thế theo bên mình từ nhỏ để bảo vệ bình an. Là do mẹ Nik đã đeo cho anh từ khi còn rất nhỏ. Chiếc vòng vẫn luôn đi theo Boun suốt những năm tháng đầu đời, đến tận khi anh quyết định để lại nó cho Prem. Hi vọng nó có thể thay mình bảo vệ cậu bình an. Vậy mà cậu lại đem nó cho Fluke ư? Cậu thật sự chưa từng coi trọng nó?
Tay Boun càng lúc càng siết chặt, anh quay qua Fluke thắc mắc
" Làm thế nào em có được nó?"
- Là em mới tìm lại được.
" Tìm lại? "
- Đúng, cách đây mấy ngày em tưởng nó mất rồi. Vào lúc bị thương đến thập tử nhất sinh, vào lúc bản thân còn không biết sẽ sống hay chết, Prem... tên ngốc ấy vẫn muốn em giữ sợi dây chuyền này. Vẫn muốn có thể đợi anh trở về nên đã giật đứt nó đưa cho em. Nhưng em đã không cầm, cậu ấy có lẽ vì bị thương nên cũng không giữ được mà để nó lăn đi mất...
Boun nghe đến đây thì đột nhiên yên lặng, anh không nói cũng chẳng hỏi gì nữa. Hoá ra thứ anh để lại, Prem còn coi trọng hơn chính bản thân mình. Càng nghĩ, lồng ngực càng nhói lên, Boun đem bàn tay nắm chiếc nhẫn ghì lên ngực, ôm lấy trái tim đang rạn nứt mà tự trách móc mình.
Prem, anh xin lỗi, là anh không hiểu em
.
Fluke lại thấy bờ vai anh khẽ run lên cùng với lời lẩm bẩm gần như không nghe thấy. Hắn yên lặng ngồi nhìn, trong lòng cảm thấy bất lực. Để anh yên tĩnh một lúc, hắn mới đặt tay lên vai anh xoa nhẹ, an ủi:
- Anh, em biết là anh muốn tốt cho nhà họ Warut nên mới chọn rời đi. Thời gian qua anh vất vả rồi, đừng xin lỗi nữa. Nếu Prem hiểu lầm anh em sẽ giải thích cho anh. Nếu cậu ta không tha cho anh, vậy em sẽ đấm hắn cho tỉnh ngộ.
Lời nói thật lòng có phần hơi dữ dội của Fluke khiến Boun phải bật cười. Anh giơ tay quệt qua loa khuôn mặt mình rồi làm ra vẻ mặt nghiêm trọng:
" Prem còn đang ở bệnh viện đó, em không định cho em ấy về nhà sao? "
- Ai bảo cậu ta không hiểu chuyện? Bao nhiêu năm rồi vẫn cố chấp, đáng đánh!
" Anh không cho em đánh Prem ~"
Boun bày ra vẻ mặt đanh đá, lên giọng bảo vệ tâm can bảo bối của mình rồi lại trở về dáng vẻ đùa giỡn, mở cửa bước xuống xe. Bỏ lại Fluke ở phía sau nói với theo với giọng điệu tủi thân, hờn dỗi:
- Này, Boun Noppanut! Công lý ở đâu hả? Em là đang bảo vệ anh đấy, anh nói xem công lý ở đâu?
Hắn còn chưa kịp tìm được công lý thì Boun đã sải từng bước dài tiến vào trong bệnh viện, cũng chẳng thèm đợi hắn. Fluke lại phải loay hoay đi đỗ xe rồi mới chạy theo sau.
Đúng là anh nào em nấy, đáng ghét như nhau. Fluke hắn không hiểu kiếp trước đã làm sai điều gì mà kiếp này năm lần bảy lượt bị phũ phàng như thế? Prem phũ từ bé, hắn sớm đã quen rồi. Bây giờ thế nào mà người hiền lành như Boun lại cũng đối xử với hắn như vậy? Cuộc đời, đúng là có nhiều điều không thể nào lường trước được.
Fluke đuổi hết hơi mới kịp từng sải chân dài ngoằng của Boun, trong lúc hắn đi gửi xe, anh vậy mà đã kịp ghé qua văn phòng, khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, tiện tay vơ thêm vài thiết bị kiểm tra sức khoẻ. Hai người sóng vai nhau tiến về phía cửa phòng hồi sức.
Bước chân Boun bỗng khựng lại trước cửa phòng, anh vẫn là phải hít một hơi thật sâu mới dám đẩy cửa tiến vào. Người ngồi bên trong vừa thấy anh liền mừng rỡ, vui vẻ chào đón:
- Ôi Boun, lâu quá không gặp đã cao thế này rồi!? Cháu đúng là rất hợp với chiếc áo này đấy!
" Dì Lin? Lâu quá rồi, chú dì có khoẻ không?"
- Khoẻ, khoẻ mà. Chỉ là già cả rồi, không làm ăn gì được nữa!
" Dì đến tuổi nghỉ ngơi rồi mà, mọi chuyện cứ để tiểu Fluke lo đi!"
- A Fluke còn phải lo gia đình của nó chứ!?"
- Kìa dì, cháu lo được hết mà!
- Lo mà lập gia đình đi, kệ dì! - Dì Lin vỗ vỗ vai Fluke, lườm lườm hắn rồi lại quay qua Boun - Boun về lâu chưa? Sao không đến thăm dì?
" Cháu cũng mới về thôi! Nhiều chuyện xảy ra quá nên chưa về thăm dì được, mấy ngày nữa Prem ổn rồi chúng cháu sẽ qua chơi, dì nhé!?"
- Được được! Nhất định phải sang dì chơi nhé!"
" Dạ! Prem thế nào rồi dì?"
Boun sau màn chào hỏi vẫn là không kiềm nén được lo lắng đối với Prem. Anh đánh mắt về phía người đang nằm ngủ trên giường, chân bất giác tiến lên mấy bước, hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng. Mới nãy còn nói cậu tỉnh rồi, sao giờ lại bất tỉnh như vậy?
Chẳng để Boun lo lắng nhiều, anh còn chưa chạm vào người Prem, dì Lin đã cười hiền thông báo lại tình hình:
- Prem tỉnh được một lúc, ăn xong lại ngủ rồi. Chắc do tác dụng của thuốc. Bác sĩ cũng nói không còn gì đáng ngại.
- Cậu ta là con heo lười thì có. Ngủ mấy ngày rồi vẫn còn ham ngủ!? - Fluke cau mày.
- Tiểu tử thối này, nói cái gì thế? Prem bị thương nặng như vậy, nghỉ ngơi nhiều một chút không phải tốt hơn sao?
Dì Lin khẽ nhéo tay Fluke nhắc nhở thái độ so bì của hắn. Trong mắt dì và Boun, Prem cùng với hắn chẳng khác nào hai đứa trẻ suốt ngày chành choẹ nhau. Anh cũng cười cười:
" Đúng đấy Fluke, ai bị bệnh mà không ngủ nhiều chứ? Để anh xem lại xem tình hình cậu ấy thế nào rồ."
Khẩu xà tâm phật là thế, Fluke ngoài mặt chán ghét, tị nạnh với Prem được nhiều người yêu thương. Nhưng sâu bên trong, chính hắn cũng lo lắng cho cậu chẳng kém gì Boun. Anh lại gần thăm khám cho cậu, hắn cũng vội đứng nép vào một bên nghe ngóng tình hình.
Boun xem qua vết thương một chút, do xử lý tốt và Prem cũng nghỉ ngơi dưỡng thương tốt, phải nói là vượt quá cả yêu cầu nên miệng vết thương không bị động, đã bắt đầu lành lại. Anh gật gù:
"Tiến triển tốt, mạch tượng và nhịp tim ổn định. Vết thương cũng bắt đầu lành, qua vài hôm nữa có thể xuất viện."
Chỉ mong có thế, cả dì Lin và Fluke đều thở phào nhẹ nhõm. Cơ mặt cũng giãn hẳn ra. Hắn quay sang bà vui vẻ:
- Dì, cảm ơn dì giúp cháu đêm qua, thật vất vả cho dì quá. Bây giờ Prem cũng ổn rồi, còn có P'Boun ở đây. Để cháu đưa dì về nghỉ ngơi nhé?
" Đúng đấy dì Lin, ở đây có cháu là được rồi. Hai dì cháu cứ về nghỉ ngơi đi!"
- Cả đêm qua dì không được ngủ rồi. Đi thôi, cháu đưa dì về.
Hắn vừa nói vừa nháy mắt, ý muốn tạo không gian riêng tư cho Boun ở lại. Dì Lin cũng nhanh chóng hiểu ý mà vui vẻ gật đầu, nhưng vẫn không quên trêu hắn:
- Có phiền gì đâu mà. Đều là con cháu trong nhà cả. Boun về rồi liền không cần dì nữa phải không? Vậy thì bà già này về trước, Boun, thông cảm nha, là dì bị đuổi~
" Cảm ơn dì nhiều lắm. Hai dì cháu về cẩn thận nha!"
- Hẹn gặp lại!
Boun mỉm cười tiễn khách, Fluke lại tay xách nách mang nhiệt tình đưa người về.
Cũng thật là, ban đầu nhờ vả sao hai người không bày ra thái độ này cơ chứ? Lúc không cần nữa lại chẳng để người ta kịp ngó Prem thêm một lần. Thật quá đáng!
Fluke và dì Lin đã yên vị trên xe, Boun mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Đem tay mình nắm lấy bàn tay thon dài của Prem, anh nâng nó lên áp vào một bên má của mình, một cỗ cảm xúc dâng lên, hai hốc mắt anh cũng bắt đầu long lanh. Boun muốn một lần nói ra hết tâm sự trong lòng, mặc kệ người kia có nghe thấy hay không. Hạ giọng về mức nhỏ nhất, chỉ đủ để cho người ở cự li gần nghe thấy. Anh bắt đầu thì thầm:
" Prem, thời gian qua em có ổn không? Có còn nhớ anh không? Có hận anh không?"
"...."
" Prem, anh thật sự rất nhớ em! Ngay cả bây giờ anh ngồi đây, em ở ngay trước mặt... Được chạm vào em rồi, anh vẫn rất nhớ em!"
"...."
" Cún con, em biết không? Mỗi ngày trôi qua anh đều nghĩ...liệu đến lúc anh trở về em còn nhớ đến anh nữa hay không? Vậy mà anh... anh lại là người quên mất em trong thời gian dài như vậy. Anh thật tệ, nhỉ?"
"...."
" Ngốc của anh, sau này đừng để bị thương thế này nữa... "
"...."
" Có lẽ em thật sự không nghe thấy, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều, rằng: Prem Warut, anh yêu em! Thật sự rất rất yêu em!"
------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com