Chap 8
Hai tháng sau...
Phiên toà kết thúc, anh thành công bảo vệ thân chủ.
Tất cả nhân viên công ty đều thở phào nhẹ nhõm. Công sức của mọi người đã có quả ngọt.
Anh vô cùng vui vẻ. Ông trời dường như đang rất ưu ái với anh vậy. Công việc thuận lợi, sức khoẻ cũng cải thiện đáng kể. Đã lâu rồi anh không còn bị những cơn đau hành hạ. Thuốc giảm đau đã không cần dùng đến.
Hai tháng vừa qua, anh rất bận rộn với vụ án, mặc dù không làm ở công ty vì phải về nhà ăn cơm theo ý của cậu, nhưng anh vẫn luôn thức đến khuya, nghiên cứu tài liệu. Thời gian dành cho Tom cũng không nhiều.
Hôm nay, tất cả đã kết thúc tốt đẹp, tâm trạng anh cực kỳ thoải mái, anh muốn về sớm hơn một chút, cùng cậu đi đón Tom và dự định ba người sẽ ra ngoài ăn một bữa.
Anh lấy điện thoại gọi cho cậu, cuộc gọi vừa kết nối, cậu bên kia đã mở lời.
- Đúng lúc định gọi cho anh, muốn nói anh hôm nay có thể về sớm đón Tom không? Tôi có chút việc bận.
Anh cảm thấy hụt hẫng, nhưng anh cũng nhanh chóng ổn định tâm trạng. Anh nghĩ hôm nay không được thì ngày mai, dù sao thời gian còn dài. Vì thế anh vui vẻ trả lời.
- Được, hôm nay tôi về sớm. Tom cứ để tôi đón.
- Vậy được rồi, tôi chuẩn bị đồ ăn sẵn, hai chú cháu về cho nóng lên là ăn được.
- Cậu không ăn ở nhà sao?
- À, không, hôm nay tôi có hẹn. Anh và Tom ăn cơm đi nhé.
- Ồ, ...
Anh tắt máy, trong lòng cảm thấy không vui, hay nói chính xác hơn là khó chịu "Cậu có hẹn, đi ăn cơm sao, là nam hay nữ, có mối quan hệ gì, bạn bè hay....."
Thời tiết hôm nay không nóng, nhưng anh lại cảm thấy bức bối, anh cầm cặp ra ngoài, ngang qua bàn Sammy, anh dừng lại.
- Tôi về sớm đón Tom, cô báo mọi người hôm nay cũng nghỉ sớm chút, vất vả nhiều rồi.
- Đón Tom, bảo.... mẫu ...lại nghỉ việc nữa sao ông chủ?
- Không có, hôm nay cậu ấy có chút việc ra ngoài.
Sammy toát mồ hôi, còn chưa kịp hoàn hồn, điện thoại báo tin nhắn tới.
Anh liếc nhìn thấy tên người gửi "PREM MINH TINH". Nội dung ngắn ngọn "Tối nay gặp, chỗ cũ"
Sammy thấy anh nhìn liền nhanh tay bấm tắt màn hình, vẻ mặt lúng túng.
Anh như vô tình lại như cố ý hỏi.
- Cô không xem tin nhắn sao?
- À chút tôi xem, tin nhắn cũng không quan trọng lắm.
- Ồ, vậy tôi về trước. Cô báo cho mọi người đi nghỉ sớm đi nhé.
Nói xong anh rời đi.
Cô muốn rớt tim ra ngoài, lẩm bẩm "Prem, cậu cũng thật là....... Sớm không nhắn muộn không nhắn. Nhắn đúng lúc anh ở đây"
Đã hai tháng rồi, cô và cậu chưa gặp nhau, cũng không hề liên lạc. Từ hôm nói chuyện với cậu bị ngắt ngang chừng, cô chỉ nhận được một tin nhắn "Từ giờ nếu tớ không chủ động thì cậu đừng nhắn tin hay gọi điện cho tớ". Sau đó cô không liên lạc được với cậu nữa.
Cô nhanh chóng báo cho mọi người hôm nay nghỉ sớm, sau đó cô cũng rời khỏi công ty, đến quán cũ đợi cậu. Cô thực sự muốn biết hai tháng qua cậu đã làm gì.
Quán 798 vẫn như mọi khi, khách chỉ tầm 10 người là kín, cô đến sớm chọn chỗ ngồi gần cửa sổ , có thể nhìn ra ngoài đợi cậu.
Cậu cũng rất nhanh đã đến quán. Mới hai tháng không gặp mà cô còn tưởng đã hai năm. Thấy cậu cô vồn vã hỏi.
- Prem, cậu ngồi xuống đây, nói cho tớ nghe tất tần tật chuyện gì đã xảy ra trong hai tháng vừa qua. Cậu vẫn chưa hủy hợp đồng, vẫn còn làm bảo mẫu cho Tom, tại sao cậu lại cùng ông chủ tớ ở bệnh viện. Ông chủ tớ là bị làm sao? .....
Prem còn chưa kịp ngồi đã bị cô dồn đến không load kịp.
- Cậu bình tĩnh được không, từ từ mình kể, gọi món đi.
Thức ăn được đưa lên, cô bắt đầu thúc giục.
- Nào được rồi, cậu kể đi.
Prem trầm ngâm một lúc, cũng không biết kể như nào kể từ đâu. Sau đó nói.
- Hai tháng vừa qua, tớ ở nhà Boun Noppanut.
- Hả, cái gì, cậu ở đó làm gì?
- Boun nói có vụ án phức tạp, nên đi sớm về muộn, có hôm không về, muốn tớ ở lại tiện chăm sóc Tom.
- Nhưng không phải ông chủ tớ vẫn về nhà rất đúng giờ, không hề ở công ty làm thêm? Cũng không đi công tác xa?
Prem vẻ mặt lo lắng nói
- Boun bị đau dạ dày, rất nặng. Tớ đã cùng anh ấy đến bệnh viện kiểm tra. Bác sỹ nghĩ tớ là người nhà nên đã nói rõ bệnh tình của anh ấy, đồng thời yêu cầu tớ cần phải giám sát anh ấy về vấn đề ăn uống, nghỉ ngơi. Chính vì vậy mà tớ đã ở đó.
- Vậy cậu là người yêu cầu ông chủ tớ không được uống cafe, chỉ uống trà Hoa cúc, cơm trưa cũng là do cậu nấu, lại còn bắt ông chủ tớ luôn phải về nhà trước 7 giờ đúng không?
- Đúng vậy.
Sammy thực sự không hiểu, ông chủ cô nổi tiếng bảo thủ, trước giờ chưa từng nghe theo sự sắp đặt của ai, luôn thích làm theo ý mình, tại sao lại có thể thay đổi thói quen một cách tự nguyện như vậy. Cô thắc mắc.
- Cậu làm thế nào mà ông chủ tớ lại tự nguyện làm theo lời cậu?
- Tớ nói, nếu không nghe lời tớ lập tức rời đi.
Sammy há hốc miệng. Không thể tin nổi.
- Rời đi, ông chủ tớ sợ cậu rời đi?
Prem cũng không khác gì cô, cũng hoàn toàn không hiểu. Lý do đó chỉ là vô tình cậu nói lúc nguy cấp, không biết tại sao anh lại nghe lời.
Prem thở dài, nói.
- Tớ cũng không biết Boun Noppanut có thực sự sợ tớ rời đi hay không? Nhưng có điều....
- Có điều sao?
- Có điều sớm muộn gì tớ cũng phải rời đi. Tớ lo lắng việc ăn uống của anh ấy lại không theo khoa học. Dạ dày của anh ấy đã rất kém rồi, nếu không biết chăm sóc bản thân, tớ e rằng....
Cô nhìn cậu, cô cảm nhận được sự lo lắng của cậu dành cho anh là rất nhiều. Không chỉ là sự quan tâm của một người làm dành cho ông chủ, cũng chẳng phải là của bạn bè dành cho nhau, mà hình như, nó là sự quan tâm dành cho người mình yêu thương, giống như người nhà vậy.
- Prem, cậu không phải là.....? Sammy nhìn thẳng vào mắt cậu mà hỏi. Ý tứ rất rõ ràng.
Prem cũng nhìn lại cô, sau đó lấy tay cốc đầu cô cười nói.
- Cậu đang nghĩ cái gì vậy?
Hai người đánh qua đánh lại, nói nói cười cười, mà không biết rằng tất cả những hành động này đã thu hết vào tầm mắt của một người.
- Chú Boun, mình không xuống sao ạ?
Anh không trả lời, từ từ cho xe rời đi.
- Chú Boun, không phải cửa hàng kem bên kia à. Sao chú lại đi vậy?
Anh dỗ Tom.
- Hôm nay lạnh không ăn kem, chú cho Tom đi chơi đua xe nhé.
Vì đón Tom về sớm nên anh chở Tom đi ăn kem. Tâm trạng hai chú cháu cực kỳ phấn kích. Đã lâu rồi, Tom không được chú cho đi chơi.
Tom tiếc nuối nói.
- Chú Prem hôm nay đi đâu mà không đón Tom, nếu chú Prem đến, ba người đi ăn kem sẽ vui hơn.
Boun xoa đầu Tom cười.
- Chú Prem hôm nay bận, ngày mai sẽ cùng chú Prem ra ngoài ăn, được không nào?
- Dạ, được ạ.
Tom thích thú, cười nói suốt dọc đường. Vậy mà đến Quán kem chú Boun lại nói trời lạnh, không ăn kem nữa mà đi chơi đua xe. Tom buồn ra mặt nhưng nhìn vẻ mặt chú Boun không tốt, nên Tom không cũng dám đòi.
Prem ngồi với Sammy lâu ngày không gặp, chuyện cũ chuyện mới nói mãi không hết. Nên cũng khá muộn cậu mới về.
Cậu nghĩ có lẽ giờ này anh và Tom cũng đã đi nghỉ, nhưng khi vào nhà, ngó qua phòng không thấy Tom đâu, đi qua phòng bếp thấy đồ ăn vẫn còn nguyên.
Cậu định lấy điện thoại gọi cho anh thì cậu thấy anh đang bế Tom đã ngủ say đi vào, cậu lo lắng hỏi.
- Hai chú cháu đi đâu giờ mới về?
Anh không trả lời, bế Tom vào phòng. Sau một lúc anh đi ra.
Prem vẫn đứng ngoài, thấy anh đi ra, cậu vội hỏi.
- Anh đã ăn cơm chưa, tôi thấy thức ăn....
Cậu còn chưa nói hết câu, anh đã ngắt lời.
- Prem, tôi nghĩ cậu đã đi quá giới hạn của một bảo mẫu rồi đó. Việc tôi đi đâu, làm gì, có ăn hay không cần cậu quản sao?
Nói xong anh lạnh lùng đi lên lầu, bỏ mặc cậu đứng đó, chết lặng. Từng câu từng chữ anh nói ra như từng nhát dao cứa vào lòng cậu, đau xé.
Anh nói đúng, cậu chỉ là một bảo mẫu, cậu có quyền gì quản anh, có quyền gì bắt anh phải theo ý mình. Đối với anh, cậu cũng chỉ là một người ngoài, một bảo mẫu được thuê bằng tiền, mối quan hệ ràng buộc nhau bằng mấy tờ giấy hợp đồng. Không có gì khác.
Prem thở dài nghĩ "Vậy cũng tốt. Nếu anh ấy chỉ coi mình là người ngoài, là bảo mẫu, vậy khi rời đi, cũng dễ dàng hơn".
Boun lên đến phòng, vẻ mặt lạnh lùng cũng biến mất, thay vào đó một vẻ mặt đau khổ, anh ngồi xuống giường, lòng nặng trĩu.
Anh nghĩ lại, hai tháng vừa qua, sự xuất hiện của cậu đã làm anh cảm giác như có thêm một người thân, chứ không phải một bảo mẫu.
Hai tháng vừa qua, anh cùng cậu và Tom đã vui vẻ thế nào, đã cùng nhau ăn, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau chung sống hạnh phúc như một gia đình. Anh còn tham lam nghĩ, có thể nào cậu cứ mãi ở đây, bên anh, bên Tom?
Nhưng đến hôm nay, anh mới nhận ra, cậu vốn dĩ không thuộc về anh, không thuộc về nơi này, một ngày nào đó cậu cũng sẽ ra đi.
Anh đã từng nghĩ, cậu là thật lòng lo lắng cho anh, quan tâm anh. Nhưng có lẽ, sự quan tâm, lo lắng của cậu dành cho anh trong suốt hai tháng qua chỉ là bất đắc dĩ, thậm chí là sự thương hại, chứ không phải là thứ tình cảm như anh lầm tưởng. Nhắm mắt nằm xuống giường, anh cảm thấy cơn đau âm ỉ kéo đến. Là do bệnh cũ tái phát, hay trong tâm anh đau.
Sáng hôm sau, cậu theo thói quen vẫn chuẩn bị đồ ăn sáng cho Tom và anh. Cũng không quên chuẩn bị một hộp cơm cho anh mang đến công ty.
Anh từ trên lầu đi xuống, quần áo chỉnh tề, tay sách cặp tài liệu, cậu thấy vậy liền hỏi.
- Anh đi làm luôn sao, không ăn sáng à.
Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nói.
- Từ giờ cậu chỉ cần chăm sóc Tom, đừng lo cho tôi.
Nói xong anh đi thẳng ra cửa.
Prem thấy hộp cơm chuẩn bị cho anh vẫn ở trên bàn, vội gọi.
- Boun, anh cầm theo đi.
Anh quay lại, nhìn hộp cơm một lúc sau đó cũng cầm đi theo. Gương mặt không chút biểu cảm.
Đến công ty, nhìn thấy Sammy, hình ảnh hai người hôm qua lại hiện lên làm anh vô cùng khó chịu. Nhưng anh vẫn vờ như không biết gì, nói.
- Cô Sammy, pha cho tôi cốc cafe.
Sammy hơi bất ngờ, đã hai tháng nay ông chủ không hề uống cafe, chỉ uống trà Hoa cúc. Mà cô nhớ ông chủ có dặn, nếu có gọi cafe thì cũng pha trà Hoa cúc. Vì vậy cô vẫn đi pha một tách trà Hoa cúc mang vào phòng cho anh.
- Ông chủ, trà Hoa cúc ....
Sammy chưa kịp nói hết câu, anh đột nhiên quát lớn.
- Tôi nói cô pha cafe, cô nghe có rõ không hả.
Sammy vội vàng gật đầu xin lỗi, nói.
- Vâng, tôi đi pha cafe ngay.
Sammy rời đi, còn chưa đến cửa phòng, anh lại nói.
- Khoan đã.
Sammy quay lại.
- Ông chủ, còn việc gì?
- Cô cầm cái này ra ngoài cho tôi.
- Đây là...cơm trưa của ông chủ mà.
- Tôi không muốn ăn. Cô bỏ đi giúp tôi.
Sammy lưỡng lự.
- Ông chủ, bỏ đi thật sao?
Anh dứt khoát trả lời.
- Đúng vậy, bỏ đi.
Cầm hộp cơm ra ngoài, cô vội pha một cốc cafe mang vào cho anh.
Mọi việc xong xuôi, cô lấy điện thoại, nhắn tin cho cậu.
"Prem, có chuyện gì xảy ra với ông chủ tớ, tại sao hôm nay ông chủ tớ lại đòi uống cafe, còn nói không muốn ăn cơm cậu chuẩn bị, kêu tớ bỏ đi?"
Prem xem xong tin nhắn của Sammy, cậu cảm thấy có lẽ ngày cậu rời khỏi đây đã đến. Anh không cần cậu nữa, cậu có ở đây cũng chỉ là người thừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com