Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Đôi vợ chồng hạnh phúc

Hai vợ chồng Boun dường như không chú ý đến sự hiện diện của kẻ thứ ba với cái nhìn đầy ghen tị. Ánh mắt vẫn say đắm nhìn nhau, nhìn bao lâu cũng không thấy đủ. Khi rơi vào lo sợ mất nhau người ta mới thấy khoảnh khắc bên nhau quý giá đến nhường nào. Prem nâng người lên, tay vẫn nắm chặt tay Boun, đầu cúi xuống định đặt lên đôi môi đang cười hạnh phúc kia một nụ hôn thì nghe tiếng đằng hắng bên cạnh. Cả hai giật mình nhìn sang. Lúc này Prem mới nhớ ra trong phòng này không chỉ có hai người bọn họ. Prem cười, Boun cũng cười. Chỉ có Tu Totawan là muốn khóc. Cô khóc vì Boun đã tỉnh lại, khóc vì ghen tị với thứ tình cảm mà hai người trước mặt cô đang có. Dẫu cô có trái tim mạnh mẽ đến đâu thì cô cũng chỉ là phụ nữ, đặc biệt cô là người phụ nữ đang yêu. Tự dưng cô thấy mình bị tổn thương như chính cô đang bị phụ tình vậy. Cả ba không nói gì, tất cả đều có chút bối rối. Dù cô là người thứ ba trong căn phòng này nhưng tai nạn của Boun cô lại là người đóng vai trò khá quan trọng. Dẫu sao cô cũng là người để hai vợ chồng họ mang ơn. Để phá vỡ bầu không khí im lặng, Prem nói với cô.

" Cảm ơn cô vì tất cả, chắc cô cũng mệt rồi, về nghỉ cho khỏe đi. "

"Anh đã tỉnh lại, thật may mắn. Tôi về chuẩn bị chuyến đi Hàn Quốc ngày mai. Yên tâm đi, tôi sẽ lấy được hợp đồng cho anh." Cô biết mình ở lại đây bây giờ là vô duyên hết sức, chỉ cần nhìn thấy Boun tỉnh lại là cô có thể yên tâm về rồi. Cô tiến lại gần Boun.

Anh yếu ớt nói lời cảm ơn nhìn cô bước ra cửa, Prem bắt tay tạm biệt Tu Totawan nói lời cảm ơn. Không ngờ cô nói với cậu.

"Đừng cảm ơn tôi, tôi làm việc này là vì Boun. Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, vì vậy cậu hãy lo cho chính bản thân đi."

Prem chỉ cười. Cậu biết cô sẽ không bỏ cuộc, tình yêu của cô dành cho Boun quá lớn nên cô sẽ không thể bỏ cuộc dễ dàng, cậu có trách nhiệm phải làm cho cô hoàn toàn chết tâm. Đó chính là cậu đang trả ơn cô ấy. Nếu để cô ấy mãi hi vọng về một tình yêu không bao giờ có được chẳng phải đang hại chính tuổi xuân của cô sao. Cậu quay lại phòng hậu phẫu. Boun đang được các bác sĩ kiểm tra lại. Rất may mọi thứ đều tốt, sức khỏe của anh phục hồi rất nhanh. Khi bác sĩ đi ra, Prem lấy cớ ra đi vệ sinh nhằm hỏi cụ thể về tình hình của Boun. Bác sĩ nói mọi việc tiến triển tốt, cậu ta có sức khỏe nên hồi phục nhanh thôi, chỉ cần người nhà chăm sóc cẩn thận và tránh xúc động mạnh là được. Nói xong bác sĩ không quên hỏi.

"Vợ cậu ta đâu, tôi cần trao đổi một số thứ."

"Có chuyện gì bác sĩ cứ nói với tôi." - Bạch Lạc Nhân không trả lời, chỉ nói với bác sĩ.

"Vậy cũng được, cậu với cậu ta là anh em à."

Prem chỉ cười, càu nhàu trong họng, con mẹ nó, tôi mới chính là vợ hắn ta, anh em cái nhà ông ý. Thấy Prem không trả lời, bác sĩ cho rằng mình đã đoán đúng, kêu Prem qua phòng căn dặn về cách chăm sóc Boun, các loại thức ăn phải kiêng, các loại thuốc cần bổ sung. Trở lại phòng thấy anh đã ngủ, cậu ngồi xuống nhìn anh. Đến bây giờ cậu mới yên tâm rằng Boun đã hoàn toàn qua cơn nguy hiểm. Lúc thấy Boun mở mắt ra nhìn mình không nói gì, trong đầu cậu chỉ nghĩ được một điều, lẽ nào Boun bị mất trí nhớ, nếu đúng vậy thì cậu sẽ hận bản thân mình cả đời. May mà mọi chuyện rồi cũng qua, cậu có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi. Do cả đêm không ngủ, ăn lại không vô nên bây giờ Prem mới thấm mệt, cậu nắm lấy bàn tay anh, gục đầu bên cạnh tay Boun và từ từ đi vào giấc ngủ.

Trong mơ, Prem thấy mình với Cố Hải đang ở trong đầm lầy, Boun vì muốn qua chỗ cậu mà nhảy xuống bơi qua. Nhưng đầm lầy quá sâu, bùn lại đặc quánh, Boun không nhúc nhích được chìm dần, chìm dần. Prem gào thét, càng gào to thì cổ họng lại càng đông cứng không phát ra tiếng được, toàn thân cậu cũng không thể nhích nhích. Nhìn anh đang chìm dần, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu càng vùng vẫy để chạy lại chỗ Boun thì Boun càng chìm nhanh hơn. Toàn thân Prem mồ hôi ướt đẫm, tay chân quơ loạn xạ, miệng thét lên...Boun. Cậu giật mình tỉnh dậy, tim vẫn còn đập nhanh đưa mắt tìm anh, không biết anh đã đã dậy từ lúc nào đang chằm chằm nhìn cậu. 

"Prem, em mơ thấy ác mộng sao?" - Thấy vẻ mặt cậu hốt hoảng Boun đưa tay lau mồ hôi trên trán cậu. 

"Anh không sao chứ, có đau không?" - Nghe tiếng anh, cậu mới hoàn hồn, lấy tay sờ má anh.

Boun nhìn vẻ hốt hoảng của Prem, chắc chắn em ấy lại gặp ác mộng rồi. Lần thứ hai hắn làm vợ hắn lo sợ, hắn thật không xứng là chồng mà. 

"Anh đau hả ? Có đau lắm không?" - Thấy anh nhìn mình không nói cậu lại sốt sắng.

Anh không nói kéo cậu ôm vào lòng, nhìn đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt hốc hác, tinh thần mệt mỏi hắn biết cậu đã lo lắng lắm, vừa chợp mắt một chút lại gặp ác mộng đến toát mồ hôi. Thật làm hắn đau lòng.

"Vợ à, làm em vất vả rồi."

"Mơ gì mà ghê thế, kể anh nghe được không?" Anh ôm cậu chặt hơn, cảm nhận được tim cậu đập loạn nhịp, chứng tỏ cậu chưa hết hoảng sợ.

" Không có gì đâu. "Prem dụi dụi đầu vào ngực Boun trả lời khe khẽ. 

Cả hai ngồi ôm nhau vậy, cảm nhận triệt để hơi ấm cơ thể của nhau. Không cần biết sẽ có những khó khăn gì, cũng không cần biết chuyện gì xảy ra sắp tới, chỉ cần tôi có cậu thì mọi chuyện sẽ qua thôi. Dưới sự chăm sóc tận tình của đồng Prem, Boun đã gần như phục hồi hoàn toàn. Trước ngày xuất viện, Prem có đi làm một số thủ tục cuối, chỉ còn mình Boun trong phòng, cô y tá vào tiêm cho Boun, trong lúc trò chuyện cô y tá có buột miệng khen.

" Cậu có ông anh trai đẹp trai quá."

"Cô nói ông anh trai nào ?" Boun ngạc nhiên hỏi lại.

"Còn anh nào nữa, người lúc nào cũng ở đây chăm sóc cậu đó. Anh ta có bạn gái chưa?"

Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô gái, Boun phát tiết trong lòng, mẹ nó, đến bệnh viện mà cũng bị gái theo, biết vậy không cho cậu ở lại chăm nữa.

" Ai nói với cô là cậu ấy là anh trai tôi ?"

"Tôi đoán vậy, hai anh em nhà anh đẹp trai hết phần người khác. Từ ngày có hai anh ở đây khoa này vui hẳn lên. " - Cô gái vừa nói vừa cười e thẹn.

Boun mắng chửi trong lòng, ở bệnh viện cũng không an toàn, ngày mai nhất định xin xuất viện ngay lập tức. Prem vào phòng thấy mặt Boun xị xuống, nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu. Cậu nghĩ Boun lại bị đau chỗ nào nên lo lắng hỏi.

"Sao thế ? Đau chỗ nào à?" 

"Ai cho em ở bệnh viện mà còn dụ gái hả?" Boun không nói, lật cậu đè xuống dưới thân.

Bị điên mất với cái tên thần kinh này thôi, không biết lấy ý nghĩ đó ở đâu ra nữa. Cả ngày cậu không rời hắn nửa bước thì trêu gái cái quái gì .

"Đầu bị thương không tỉnh táo nữa phải không?" Prem cau mày chỉ tay lên trán Boun.

"Anh không nói đùa. Có dụ gái hay không?"

" Có, ví dụ cô gái đang đè lên người tôi này."

Nói rồi đưa tay lên cổ Boun kéo đầu cậu ta xuống, đã lâu rồi không được thân mật, cả hai có chút thèm thuồng. Trong lòng bắt đầu rục rịch, Boun đưa cánh tay vòng ra sau ót Prem, một tay lần theo cổ áo rộng đi vào bên trong. Cậu chặn lại động tác của anh, anh đem đầu mình tựa vào vai cậu, hơi thở nóng hổi phả vào tai cậu. Trước sự khơi gợi của Boun, Prem trong lòng nổi sóng tình, sau bao ngày ăn chay cả hai như con hổ đói khát. Boun đặt môi mình lên môi Prem hôn cuồng bạo, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng cậu tàn sát bừa bãi. Đại não cậu bỗng trống rỗng, hai tay ôm chặt lấy cổ Boun điên cuồng đáp lại. Hai lồng ngực thở dồn dập dán vào nhau. Anh cắn lấy xương quai xanh của cậu, bàn tay Prem chạm vào lồng ngực căng bóng của anh, cả hai truyền cho nhau lửa nóng cùng nỗi dày vò sau bao ngày thèm muốn. Cậu vội vã cởi áo anh, từng ngụm, từng ngụm cắn lên điểm nho nhỏ bên ngực trái của anh. Boun không nhịn được mà phát ra tiếng rên khe khẽ.

" Vợ à..."

Trong nháy mắt bàn tay Boun chui vào quần lót cậu, xuyên qua bụi cỏ rậm rạp đi tìm tiểu quái thú đã dựng đứng lên từ lúc nào. Cậu lập tức cong người lại, phả hơi thở ấm áp vào má anh. Anh Chậm rãi mà đưa tay xuống, đi qua hai quả cầu nhỏ đáng yêu, dần tiến đến vuốt ve tiểu cúc.

"Bông cúc nhỏ, tiểu Boun tử nhà tôi nhớ em sắp chết rồi."

Prem thở hổn hển, bàn tay ở trên bụng Boun mơn trớn từng múi cơ, sau đó chậm rãi đi xuống lần tìm vật khổng lồ sau lớp quần của anh. Hô hấp của hai người ngày càng nặng nhọc. Một lúc sau Prem khó khăn mở mở miệng.

"Anh, dừng lại đi, anh chưa hồi phục hoàn toàn."

"Prem, anh không dừng lại được nữa." Boun nắm lấy cằm Prem, phả hơi nóng vào mặt cậu.

"Dừng lại đi, đây là bệnh viện, bác sĩ dặn anh chưa được hoạt động thể lực. "
Hơi thở của Prem càng gấp gáp hơn, cậu gian nan mở miệng.

"Được, để về nhà."  Để dành khi về nhà. Boun dừng động tác lại, ánh mắt cười nhìn Prem, tay véo hai má cậu ôn nhu nói.

"Pí Boun, em yêu anh!" -Lấy lại nhịp thở, Prem hôn lên má Boun thì thào.

Câu nói của Prem làm Boun như bị lạc lên chín tầng mây, ôm chặt cậu vào lòng, cậu không biết nói gì bây giờ cho phải. Trong lòng thầm nhủ, vợ à hãy tin tưởng ở anh. Nháo loạn một hồi, cả hai chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay là ngày Boun xuất viện, trước khi về bác sĩ có gặp Prem căn dặn một số điều. Boun trong phòng bệnh sốt ruột chờ Prem. Thấy cậu về, Boun chạy lại hỏi.

"Bác sĩ dặn em gì thế?"

"Dặn một số điều linh tinh."

"Vậy bác sĩ có dặn khi nào anh được yêu vợ không?"

Ối trời ơi, Prem đổ sụp xuống giường nhìn anh. Sao cái tên thần kinh này không nói thì thôi, nói ra cái không được câu nào đứng đắn thế. Thấy Prem không nói gì, vẻ mặt đau khổ nằm trên giường Boun lại nằm đè lên cậu hỏi lại. 

"Em sao thế, bác sĩ có nói khi nào không?"

"Pí Boun, sự thất bại lớn nhất của mẹ anh là sinh ra anh có cái mồm thối mà. Sao không hỏi được câu nào tử tế hơn thế." Prem véo hai má Boun, thả vào mặt cậu ta một cái nhìn khinh bỉ. 

"Đó là chuyện anh quan tâm nhất, bác sĩ dặn đến bao giờ?" Boun cãi lại. 

"Cấm vận một tháng, nghe rõ chưa?" Prem hét vào mặt Boun.

"Vậy không phải muốn hại chết tiểu Boun tử a~ Em nói xem có đúng không?"

Boun vẫn nằm trên người cậu, cố tình cạ cạ vào cổ vợ hắn, giọng nói đầy dục tình.

"- Lẽ ra anh đừng bị thương ở đầu, nên bị thương ở cái miệng thì hơn." -

Prem đẩy Boun ra, chỉ tay vào miệng Boun.

"Chỉ cần tiểu Boun tử bình an, bị thương ở đâu anh cũng không quan tâm. " Boun vẫn mặt dày dán người vào vợ hắn. 

Nói rồi hihihaha nhìn biểu tình thẹn thùng của cậu. Thật sự ngay lúc này anh chỉ muốn được đè vợ hắn ra mà yêu thương cho thỏa lòng mong nhớ. Hai kẻ yêu đương đang thể hiện tình cảm thì y tá đẩy cửa vào. Nhìn thấy cảnh tượng lạ mắt, cô y tá chỉ biết miệng chữ A mắt chữ O, không nói được lời nào. Boun vẫn ôm Prem trong lòng, cuối xuống hôn đánh chụt một cái vào môi cậu, mặc cho Prem đấm đá loạn xạ, anh quay lại nói.

"Cảm phiền cô rồi, chúng tôi về nhé, Tạm biệt."

Nói rồi khoác vai Prem đi ra ngoài, để lại ánh nhìn ngạc nhiên và ghen tị của cô y tá sau lưng.

..

.

[ Hết Chương 12 ]

By@camtien710

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com