Chương 25: Nhiệm vụ nguy hiểm
Sáng sớm ngủ dậy, việc đầu tiên Boun làm là hỏi vợ hắn xem lần này nhiệm vụ được giao là gì, đi lâu không. Biết tính Boyn hay lo lắng mỗi khi cậu đi làm nhiệm vụ và thực ra bản thân Prem cũng chưa biết chính xác nhiệm vụ là gì nên chỉ đáp cho qua chuyện.
"Lại đi huấn luyện bay thôi như mọi lần thôi, thời gian cụ thể chưa rõ lắm, chắc khoảng nửa tháng gì đó, có thể sớm hơn."
Boun hôn đánh chụt một cái, giọng phàn nàn
"Mấy ông lãnh đạo của em thật ác, phải biết là em đã kết hôn rồi chứ."
Prem phì cười, cậu làm như mình cậu biết kết hôn ý. Cả hai đi làm trong tâm trạng khá thoải mái.
Sau khi ra khỏi phòng họp, Prem trong lòng nặng trĩu. Nhiệm vụ lần này của cậu khá nguy hiểm, Trung Quốc đang có tranh chấp trên biển. Có thể lần này sẽ xảy ra cuộc chiến ác liệt, chiến trường không ai nói trước được điều gì. Nếu Boun biết nhiệm vụ lần này của Prem chắc chắn anh sẽ tìm cách ngăn cản. Lệnh quân đội đâu phải nói chơi, hơn nữa đất nước cần đâu có thể từ chối. Cậu bây giờ chỉ nghĩ được một điều, làm sao để Boun không được biết về nhiệm vụ của cậu, ít nhất không được biết cho đến lúc cậu đi rồi.
Việc đầu tiên Prem muốn làm lúc này là ăn một bữa cơm đoàn viên cả gia đình. Cậu muốn được thấy không khí êm ấm trong bữa cơm lần trước, cậu muốn được thấy sự vui vẻ thoải mái của hai người cha, sự ân cần, phúc hậu của hai người mẹ. Cậu muốn được thấy sự bận rộn nhưng vô cùng vui vẻ trên gương mặt Boun, cậu muốn đứng bên anh nấu ăn như một người vợ đảm đang.
Chưa lần nào cậu thấy có lỗi với Boun như lúc này. Kết hôn với cậu, anh như người chơi với hổ, thi thoảng lại được một phen hết hồn. Nhưng nhiệm vụ lần này hoàn toàn khác với những lần trước. Lần này cậu thật sự đối mặt với tử thần.
Nếu như những lần trước chỉ là tập luyện, có nguy hiểm nhưng đã có dự liệu ban đầu. Còn lần này là chiến đấu, cậu có thể bỏ mạng trên chiến trường. Cậu không dám nghĩ nữa, nếu nghĩ thêm chắc cậu sẽ không đủ can đảm để về nhà nhìn mặt anh mất.
Prem hẹn gặp ông Ram , cậu muốn nhờ ông sẽ trấn an Boun nếu anh có hỏi. Ông Ram cũng biết rõ Prem gặp mình vì chuyện gì.
Hai người đàn ông đều trầm tư. Kì thực nhiệm vụ lần này của Prem làm ông cũng hết sức lo lắng, nhưng là người trong ngành, ông không thể lên tiếng được, nhiệm vụ không thể từ chối, ông chỉ còn cách trấn an Boun và hạn chế nguy hiểm cho cậu thôi.
Trước mặt bố chồng, Prem rất thành thật :
"Ba, con có việc muốn nhờ ba."
Ông Ram thở nặng nhọc. Trong vòng hai ngày, hai thằng con trai ông đều gặp ông với câu đầu tiên là " Con muốn nhờ ba". Gần sáu mươi năm sống trên cõi đời, lần này ông mới thấy mình giá trị đến vậy.
"Con muốn nhờ ta nói dối Boun chứ gì?"
" Sao ba biết."
Ông mỉm cười, nụ cười hiền hậu hiếm thấy:
"Nó là con ta, ta không hiểu sao."
Prem cúi mặt, giọng nghèn nghẹn.
"Nếu anh ấy có hỏi, ba nói con chỉ đi huấn luyện bay thôi nha."
"Ừ."
Ông cũng không nói thêm gì nữa, cả ông và cậu đều hiểu Boun. Để anh biết chuyến đi này của Prem khác gì đang giết hắn. Với tính cách của Boun, anh sẽ làm loạn lên cho đến khi thấy Prem an toàn quay trở về.
"Ba, con muốn cùng mọi người ăn bữa cơm."
Nghe đề nghị, ông thấy cậu đang sẵn sàng cho một chuyến đi không hẹn ngày trở lại. Ông khó khăn lắm mới chấp nhận được Prem như một người con, khó khăn lắm mới dần có thiện cảm với cậu. Là người trong ông hiểu nhiệm vụ của Prem lần này hơn ai hết. Nhưng nghĩ đến cậu đang chuẩn bị cho buổi chia tay, ông không khỏi đau lòng.
"Prem, không nguy hiểm quá đến vậy đâu, con đừng..."
Không để ông nói hết câu, Prem cắt ngang lời ông:
"Con hiểu ba muốn nói gì, nhưng cả ba và con đều hiểu đúng không?"
Ông Ram cũng thôi không nói nữa, đưa bàn tay gân guốc nắm lấy tay cậu:
"Vất vả rồi."
Tạm biệt ông Ram, Prem gọi điện cho Boun:
"Anh à, hôm nay về sớm được không?"
Boun như không tin vào tai mình nữa, lần đầu tiên Prem gọi điện bảo anh về sớm, chắc chắn là có chuyện gì rồi nhưng là chuyện gì thì phải về mới biết được.
Trong lòng vừa lo vừa mừng, bước vào cổng anh đã thấy cậu đứng đón. Boun tim đánh trống thùm thụp, vợ ơi là vợ, em cứ làm những chuyện bất ngờ như thế này anh trụy tim mà chết mất thôi. Không cần biết là chuyện vui hay buồn, việc Prem đón sẵn ở cửa là một đãi ngộ không thể vui hơn của anh .
Tiến lại đưa tay lên cằm vợ mình,anh cắn vào môi dưới, Boun trêu chọc:
" Hôm nay em đúng chất người vợ đảm đang a. "
Thấy anh vui, cậu càng đau lòng, anh không hề biết cậu đang chuẩn bị cho buổi chia tay, mà có thể là chia tay mãi mãi.
Prem mỉm cười kéo tay anh:
"Không cần vào nhà, anh với em đi mua đồ nấu ăn."
Boun đưa tay lên ngực, mắt mở to, miệng há hốc, thở hắt ra:
"Bảo bối à, em có thể cho anh thở bình thường rồi hãy gây thêm bất ngờ được không?"
Nói xong ôm lấy Prem hôn khắp mặt cậu. Nhìn biểu hiện này của anh , cậu trong lòng càng đau đớn. Cậu nghĩ, lẽ ra những ngày thường mình phải để tâm đến anh nhiều hơn, bây giờ mới thấy được đi với nhau, làm với nhau những việc nhỏ nhặt cũng là loại hạnh phúc.
Đến siêu thị, Prem chọn một mớ thực phẩm, đủ dùng cho cả tuần. Thấy lạ anh bèn hỏi:
"Em mua cho cả tiểu đội ăn đấy à?"
Cậu chỉ đáp: "Ừ" - Rồi lại chọn tiếp.
Thấy chuyện gì đó không đúng, bình thường cậu mua gì, nấu gì cậu có bao giờ quan tâm đâu, sao hôm nay lại rủ hắn đi mua đồ, lại tự chọn thực phẩm. Anh dừng lại.
"Prem, có chuyện gì mà hôm nay em lạ thế, nói nhanh."
Cậu nhìn Boun, quả là tên này không dễ giấu hắn cái gì a:
"Là đại gia đình lại muốn ăn cơm chung, anh nghĩ xem có lạ không."
Boun nhảy lên phía trước:
" Lại ăn cơm hả, vậy lần này không được mua rượu a."
Prem gõ lên đầu hắn:
"Rượu lần trước là ba anh mua chứ tôi mua bao giờ."
Boun cười hắc hắc, trong lòng nghĩ,bữa cơm hôm nay không được cho mấy vị ông nội bà nội kia uống rượu, uống rồi ngủ lại hỏng hết chuyện vui.
Về đến nhà, anh chuẩn bị vào bếp, những tưởng cậu sẽ ngồi nhìn như mọi khi. Quay lại thấy vợ mình đang đeo tạp giề, tay còn cầm mớ rau đi rửa.
Anh kéo cậu ngồi xuống ghế:
"Vợ à, anh xin em. Bất ngờ chừng đó đủ rồi. Tim anh không chịu nổi thêm nữa đâu."
Mặc kệ Boun nói, Prem đứng lên tiếp tục công việc của mình. Boun cũng không làm khó nữa, chỉ thi thoảng nhìn vợ với ánh mắt đánh giá. Hôm nay có chuyện gì thế nhỉ, hay là tự nhiên động trời thay đổi tính tình. Vậy cũng tốt a, xem như đang tập làm người vợ đảm. Vui vẻ trong lòng nên Boun vừa làm vừa huýt sáo, tự nhiên quay qua lại được cậu hôn trộm một cái.
" Boun à ,em làm anh vui đến vậy sao? " - cậu nhìn anh với anh mắt buồn rầu
Anh vẫn vừa làm vừa đáp:
"Không cần em làm gì, chỉ cần thấy em mỗi ngày anh đã vui rồi."
"Vậy nếu không thấy em thì sao?..."
Boun cau mày ghé sát mặt Prem cắn vào má cậu một cái: "Định trốn đi đâu hả. Hay là có chuyện gì giấu anh."
Prem lắc đầu: "Trả lời đi, nếu không thấy em thì sao?"
"Thì anh đi tìm cho bằng thấy mới thôi." Nói rồi lại huýt sáo tiếp tục công việc.
Nhìn biểu hiện vui vẻ của anh nước mắt cậu như muốn rơi ra, Boun à, em xin lỗi, bình thường đã ỉ lại anh quá nhiều, nếu sau này còn cơ hội, em sẽ thường xuyên làm anh vui như thế này. Chuông cửa reo, bốn vị phụ huynh cùng đến một lúc. Boun nhìn cả bốn người vui vẻ trêu chọc.
"Đại gia đình hạnh phúc a."
Ba Yut nhìn cậu cười, ông Ram nhìn anh đầy xót xa. Cái thằng thần kinh này vẫn chưa biết vợ mình chuẩn bị đi vào chảo lửa. Thật đau lòng.Nhìn bàn ăn đã được dọn ra, đủ các món, màu sắc đẹp mắt. Hai bà mẹ vô cùng xúc động.
"Con rể à, con làm mẹ xúc động quá. " - Nychaa nói.
Bà Yaya cũng phụ họa thêm:
" Làm sao con có thể làm được nhiều món ngon thế này, phục con thật đó."
Boun thấy hai bà mẹ như sắp khóc liền liến thoắng.
"Nào, nào, mọi người ngồi vào đi. Nói nữa là đồ ăn nguội hết giờ."
Bữa ăn này mỗi người một tâm trạng. Ông Yut và hai bà mẹ vui vẻ ra ,mặt, cười cười nói nói không thôi, Boun thì hạnh phúc khôn tả vì thấy mỗi ngày cậu càng mở lòng hơn với mình .Ông Ram thì đau xót trong lòng. Riêng chỉ có Prem suốt bữa ăn ngồi quan sát khuôn mặt của tất cả mọi người, như người đi xa có thể không bao giờ gặp lại nữa. Nhìn ông Yut cậu thầm nhủ " Ba, con bất hiếu, lại để ba lo lắng rồi".
Nhìn bà Yaya cậu thầm thì" Nhờ thím chăm sóc cho ba con thật tốt". Nhìn mẹ Nychaa và ba Ram cậu thầm chúc " Hai người cứ mãi hạnh phúc như thế này a". Nhìn sang Boun, cậu như muốn tạc khuôn mặt hắn vào trong dạ " Boun à , em xin lỗi, nếu còn quay trở về em nhất định sẽ yêu thương anh nhiều hơn nữa, em nhất định sẽ làm tất cả để anh thấy hạnh phúc sẽ biến anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới"
Thấy Prem không ăn, chỉ ngồi nhìn mọi người, anh huých tay vào eo cậu:
" Em định nhìn mọi người ăn làm no đấy à."
Nước mắt cậu trực trào ra, may mà những năm tháng trong quân đội đã tôi luyện ý trí của cậu, không thì bữa ăn này đã bị anh phát hiện ra mưu đồ của cậu rồi.
Prem mỉm cười nhìn anh:
"anh xem, ba mẹ đã già cả rồi. Nhất định chúng ta phải làm họ thấy hạnh phúc."
Nghe cậu nói, anh cũng nhìn mọi người. Quả là họ đã già, ngày trước nếu không nhờ tấm lòng rộng lượng của họ thì anh và cậu cũng không thể có hạnh phúc ngày hôm nay. Trong lòng dâng trào cảm xúc, Boun quên mất mình rất sợ các bậc phụ huynh say lại ngủ qua đêm ở nhà mình. Anh đứng lên nâng ly cảm khái.
"Ba, mẹ. Mọi người đã vất vả vì chúng con. Mong ba mẹ hãy sống hạnh phúc."
Câu nói của anh làm cho bữa ăn thêm phần cảm động, các bậc phụ huynh lại thi nhau chúc tụng, thi nhau nói cười.
Anh chột dạ nhìn sang cậu :
"vợ à, em nói xem hôm nay họ có ngủ lại đây không?"
Cậu chỉ cười, cậu không thể nói lúc này. Bây giờ chỉ cần mở miệng ra có thể cậu sẽ khóc. Khi cuộc rượu tàn cũng là lúc mọi người không ai say, trừ Boun. Hắn say đến mức ngủ gục luôn trên bàn. Cậu bế anh vào phòng ngủ, đặt anh ngay ngắn trên giường lúc ra ngoài còn đặt lên môi anh một nụ hôn.
Lúc ra về, ba Yut và hai bà mẹ vui vẻ chào tạm biệt. Ông Ram tiến lại gần Prem, môi mím chặt, vỗ vỗ vào vai cậu.
"Ngày mai gặp lại."
Prem quay lại giường nhìn anh ngủ, trên miệng hắn còn vương nụ cười hạnh phúc, cậu thấy trong lòng cực kì đau xót " Anh , em xin lỗi để anh chịu khổ rồi". Thực ra Boun uống không nhiều vậy, anh ngủ không phải vì say mà vì Prem đã cho thuốc ngủ vào ly rượu của hắn. Prem nhìn anh nước mắt rơi lã chã, không ngừng cuối xuống hôn lên khuôn mặt đang hồng lên vì rượu kia, cậu muốn thời gian đừng trôi nữa, cậu sợ ngày mai Boun thức dậy sẽ không nhìn thấy mình, cậu sợ anh sẽ đau.
Prem cứ vừa khóc vừa hôn Boun, tay xiết chặt bàn tay hắn, ôm hắn thật chặt trong lòng. Cậu muốn anh ngủ bởi vì cậu biết mình sẽ khóc, cậu không muốn thấy anh phải đau lòng. Cậu chắc rằng nếu anh thức, cậu sẽ khó lòng mà đi nổi.
Cứ vậy ôm Boun, cậu ước đêm nay thật dài ước thời gian sẽ trôi thật chậm để được bên anh lâu thêm một chút...
...
..
.
Người chuyển: [email protected]
[ Hết Chương 25 ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com