Chương 47: Nỗi đau người ở lại
Sau vụ việc của Prem, không khí đau thương bao trùm toàn đơn vị. Những mẩu thi thể được đưa về đem giám định ADN. Có một điều làm tất cả đều bất ngờ là các mảnh thi thể đó đều là của Đào Diệp . Mọi người quyết định quay lại khu vực máy bay rơi vài lần nữa để tìm Prem nhưng vô vọng. Một dấu vết để lại cho thấy Prem còn sống không hề có nhưng tìm kiếm thi thể Prem khắp khu vực xảy ra tai nạn cũng không có dấu vết gì.
Prem mất tích một cách bí ẩn.
Trong báo cáo tường trình lại sự việc, tất cả sĩ quan, phi công và binh sĩ chứng kiến vụ việc đều khẳng định lúc máy bay rơi trời đã bắt đầu tối, máy bay lao thẳng xuống rồi nổ tung, không hề nhìn thấy có người văng ra ngoài.
Qua báo cáo và quá trình tìm kiếm bộ sĩ quan chỉ huy đơn vị kết luận Prem mất tích và làm hồ sơ báo cáo lên cấp trên.
Từ hôm Prem xảy ra chuyện đến nay đã được một tuần Boun gần như không ngủ, hắn điền cuồng lục tung khắp khu vực máy bay gặp nạn để tìm vợ. Đến khi lãnh đạo đã có kết luận chính thức về việc Prem mất tích Boun vẫn không buông bỏ.
Nhìn Boun vẻ mặt bơ phờ, mắt đờ đẫn tìm kiếm trong vô vọng ai cũng xót xa. Người đau lòng nhất có lẽ là ông Ram,l. Ông lần thứ hai phải chứng kiến thằng con trai của mình điên cuồng tìm kiếm, sống có xác mà không có hồn. Bất giác ông hoảng sợ. Hình ảnh Boun sống chỉ còn là cái xác trong tám năm xa cách với Prem hiện lên trong đầu ông, nhưng lúc đó ít ra ông còn biết Prem đang ở đâu, làm gì. Còn bây giờ ngay cả ông cũng không tin Prem còn sống thì Boun phải làm sao đây.
Thời gian gần một tháng trôi qua ,Boun vẫn điên cuồng tìm kiếm, như Boun nói khi còn chưa thấy xác Premthì hắn sẽ không từ bỏ.
Yut khi biết tin Prem mất tích, bệnh tim của ông tái phát trở lại. Nằm trong bệnh viện mà nước mắt ông ngày nào cũng rơi, thím Yaya vì chăm sóc Yut mà già đi cả chục tuổi.
Boun vừa lao vào tìm kiếm Prem vừa phải qua lại chăm hai người cha đau ốm làm hắn không còn thời gian mà khóc nữa. Từ hôm Prem mất tích đến nay đã gần một tháng trôi qua, Boun tuyệt nhiên chưa rơi một giọt nước mắt, hắn vận động tất cả sức lực của mình vào cuộc tìm kiếm này. Mọi người cũng không biết Boun lấy đâu ra nhiều sức lực đến thế, cả ngày cả đêm hắn vẫn di chuyển không ngừng nghỉ, chạy hết nơi này đến nơi khác. Nhìn Boun điên cuồng trong vô vọng không ai có thể kìm lòng.
Thực ra cuộc tìm kiếm đã rơi vào tuyệt vọng nhưng Boun bấu víu và hi vọng Prem đang ở đâu đó trong khu rừng kia để sống qua ngày. Hắn không dám nghĩ đến việc Prem không còn nữa, nếu ngừng tìm kiếm Prem chắc chắn Boun sẽ không có đủ nghị lực sống đến ngày hôm nay.
Dưới sự chăm sóc tận tình của thím Yaya, nỗi lo lắng và tình thương dành cho Boun, YutWarut đã dần dần khỏe lại. Hôm nay là ngày ông xuất viện, Boun cố gắng giữ tinh thần ở mức tốt nhất có thể để đến đón ông. Đi cùng Boun còn có cả ông Ram và Nychaa.
Tai nạn của Prem vô tình đã kéo gần khoảng cách của hai người cha lại. Họ xích lại gần nhau hơn để có thể an ủi cho nhau và an ủi đứa con đang sống không bằng chết kia.
Nhìn thấy Boun, ông Ram phải hít một hơi thật sâu để ngăn giọt nước mắt không rơi xuống. Ông thương Prem một thì bây giờ ông thương Boun gấp mười lần. Prem ở đâu ông không nhìn thấy nhưng hàng ngày chứng kiến Boun sống với cái xác không hồn, lòng ông đau thắt. Ông không nghĩ đoạn tình cảm của hai đứa con ông lại bi đát đến thế này, nếu quay ngược thời gian trở lại có lẽ ông sẽ cùng ông Ram phản đối tụi nó may ra tụi nó sống được khá hơn.
Đưa ông Ram về nhà, Boun định đến công ty thì ông Ram ngăn lại: "Boun , hôm nay ở lại ăn với ta bữa cơm được không?"
Boun không nói gì, nhìn ông lúc lâu sau đó gật đầu.
Từ khi Prem mất tích đây là bữa cơm đầu tiên Boun ngồi ăn chung với mọi người. Những lần trước hắn toàn ăn trong lúc làm gì đó. Thực ra nếu ngồi ăn tử tế thì hắn không thể nuốt nổi, nhưng để có sức khỏe tìm kiếm Prem, Boun phải cho thức ăn vào dạ dày mình bằng mọi cách, hắn vừa làm việc vừa ăn, vừa đi vừa ăn. Những lúc như thế hắn không biết hắn đang ăn gì vì đầu hắn đang mắc làm hoặc nghĩ đến chuyện khác. Mùi vị của thức ăn như thế nào Boun cũng quên mất rồi.
Thím Yaya dọn cơm ra, không khí rơi vào im lặng. Boun nhìn mâm cơm một lúc bỗng đôi mắt dừng lại đĩa bánh sủi cảo đang bốc khói tỏa ra hương vị thơm lừng, hình ảnh Prem vừa cắn cắn từng miếng bánh vừa nhìn hắn cười lại hiện lên.
Cắn chặt răng, nuốt nước bọt xuống họng, Boun gồng mình lên căng cứng để cố nuốt nước mắt vào trong. Nhưng càng cố dòng nước mắt càng như những cơn sóng dữ cứ trào lên từng đợt. Không thể chịu đựng nổi nữa Boun bỗng nhiên buông đũa chạy ra sân, ngửa mặt lên trời hét lớn?: "Prem, em đang ở ...đ.....â....u??????????????"
Nói xong Boun đổ sụp xuống khóc nức nở. Hắn khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Cả tháng nay hắn phải gồng mình lên để sống, để tìm kiếm Prem , để chăm cho hai người cha đang nằm viện vì cú sốc quá lớn này. Bây giờ hai người cha đã được xuất viện, cuộc tìm kiếm rơi vào vô vọng, Boun thật sự đã kiệt sức rồi. Hắn không còn lí do để gắng gượng nữa. Hai người cha ôm chầm lấy Boun, cả năm người vai cùng run rẩy, họ ôm lấy nhau để an ủi nhau. Nỗi đau này đã quá sức chịu đựng của họ rồi.
Nhìn Boun khóc mà lòng bốn người cha người mẹ đau quặn, phải giúp Boun bằng cách nào đây, phải làm sao để Boun tiếp tục sống đây.Yut warut ôm chặt Boun giọng nức nở: "Boun à, ta xin con, hãy vì chúng ta mà sống tiếp. Prem chưa về, con phải thay nó chăm sóc chúng ta cho đến lúc nó trở về nghe chưa!"
Boun run rẩy trong lòng ông: "Ba, ba nói cho con biết đi, con phải sống thế nào đây. Không có Prem thì con phải sống thế nào đây?"
Ông Ram nắm chặt vai Boun , mắt ông cũng nhòe đi: "Boun , con sống vì bốn cái mạng già này được không!"
Không ai nói thêm lời nào nữa, cả căn nhà chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào, mâm cơm dọn ra chưa một người nào đụng đũa.
Lần trước để duy trì sự sống cho Boun còn có thể nói dối hắn Prem đang ở nước ngoài, gieo cho Boun mầm hi vọng để hắn dựa vào đó mà sống tiếp. Bây giờ biết lấy lí do gì, phải gieo cho Boun cái gì để cho hắn hi vọng đây. Làm cha làm mẹ mà nhìn đứa con mình sống chỉ có phần xác không phần hồn liệu ai chịu đựng nổi. Yut thầm ước thà chúng nó đừng gặp lại nhau sau tám năm xa cách, cứ hồ đồ mà sống vậy đi còn hơn gặp lại rồi chia ly thế này.
Họ cứ ngồi như vậy ôm lấy nhau không biết bao lâu, bất giác Yut m rùng mình, thân thể Boun lạnh cứng, hắn đã ngất đi trong lòng ông từ lúc nào.
Qua kiểm tra của bác sĩ, Boun ngất đi là do kiệt sức. Cả tháng nay hắn ăn không ra ăn ngủ không ra ngủ, bấu víu vào chút hi vọng mà tồn tại. Giờ đây hắn không thể gắng gượng được nữa, Boun đã sụp đổ hoàn toàn.
Nằm trên giường ngủ li bì liền hai ngày hai đêm, Boun mơ nhiều giấc mơ vụn vặt, nhưng tuyệt nhiên trong những giấc mơ của hắn không hề có sự xuất hiện của Prem .
Hé đuôi mắt một cách khó nhọc,ánh sắng ngoài cửa sổ chiếu vào làm Boun vội vàng nhắm lại. Lặp đi lặp lại vài lần như thế cuối cùng Boun cũng mở được mắt ra.
Xuất hiện trước mặt hắn là bốn khuôn mặt già nua chứa đầy sự lo lắng. Có lẽ trong hai đêm hắn ngủ, bốn vị phụ huynh đã không hề chợp mắt.
Nhìn hốc mắt ai cũng trũng xuống vì khóc và vì mệt mỏi, tim Boun đau thắt lại. Ở cái tuổi sống cần dựa vào niềm vui từ con cháu rồi mà họ còn phải đau đớn vì con như thế này, người làm con như cậu thật có lỗi. Boun không còn ở cái tuổi mười tám bồng bột thích làm gì thì làm. Hắn đã là người đàn ông ba mươi, cuộc sống của hắn đã có nhiều thay đổi. Ngày trước Boun có thể vì đau khổ mà làm tổn thương đến những người thân, nhưng bây giờ họ cần hắn, cần sự điềm tĩnh của hắn để vượt qua nỗi đau này.
Boun cứ ngồi vậy nhìn cha mẹ mình mà không nói một lời nào, ai hỏi gì cậu cũng chỉ nhìn rồi lại hướng ra cửa sổ. Nhìn khuôn mặt tỉnh táo đến dọa người của Boun, cả bốn vị phụ huynh đều lo sợ. Thà cậu cứ khóc như hôm qua họ còn thấy yên lòng hơn.
Nychaa lại gần ôm lấy cậu, nước mắt bà rơi lã chã: "Boun à, con đừng làm chúng ta sợ.
Lúc này Boun mới lên tiếng."
"Con không sao."
Cả bốn vị phụ huynh nhìn nhau cười, nụ cười xen lẫn giữa đau khổ và hạnh phúc. Boun vẫn có thể trả lời họ như vậy xem như cậu đã chững chạc thật rồi.
Thím Yaya gạt đi giọt nước mắt trên má, chạy lại lật đật xuống bếp, bê lên một bát cháo còn nóng hổi: "Boun à, hai ngày nay con không ăn, thím nấu cháo rồi. Con ăn một chút nha, một chút thôi cũng được."
Đỡ bát cháo từ tay thím Yaya, Boun từ từ đưa từng thìa lên miệng. Cổ họng hắn nghẹn đắng, khô rát. Nhưng nhìn bốn khuôn mặt đầy vẻ chờ đợi kia hắn phải cố nuốt xuống cho họ yên lòng, nước mắt Boun chan đều vào bát cháo mặn chát.
..
.
[ Hết Chương 47 ]
Người chuyển:MNgngo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com