Chap 19: Sinh nhật
Lịch quay ngày càng giày đặc, đoàn làm phim bị vật lộn với rũ rượi mệt nhoài. Trước ngày bộ phim được công chiếu, Boun nói cho cả đoàn được thoải mái nghỉ ngơi một ngày lấy lại sức. Peat cả ngày hôm đó ngủ thẳng một mạch từ sáng tới trưa, đến lúc đói quá bò dậy ăn nhẹ một chút đồ ăn rồi lại tiếp tục ngủ. Nghệ sĩ hết thời cuộc sống cũng thanh thản hơn, ít ra là được giãn một ngày nghỉ quay phim cũng không có lịch trình gì chen vào.
Tới khi đang ngủ đột nhiên nghe được một tiếng chuông cửa, Peat ngẩng đầu lên khỏi ổ chăn, không biết ai tới vào giờ này. Người ấn chuông cửa chỉ ấn hai tiếng, sau đó không vội vàng ấn thêm. Peat bước xuống giường xỏ dép, lật đật chạy ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra anh đã giật mình nhìn, trước cửa nhà là Fort đang đứng.
- Cậu...
Peat mở to mắt nhìn hắn, không phải là quen đường tới nhà anh rồi đi?
Fort thấy anh sửng sốt như vậy cũng trở nên bối rối, khẽ xoa nhẹ phần tóc phía sau gáy ậm ừ.
- Tôi tới... trả anh sợi dây chuyền.
Peat định thần lại gật đầu.
- À ừ.
Fort nhìn một tay anh vẫn đang nắm lấy tay nắm cửa đứng ngang lối vào liền nhìn vào trong phòng.
- Tôi vào được không?
Peat bị giật mình lúng túng vội đứng sang một bên.
- À được, mời vào.
Trong lòng có chút lo sợ, Fort lại giữa ban ngày ban mặt tới nhà anh thế này. Tuy rằng chung cư này bảo mật rất tốt tránh để nghệ sĩ bị xâm phạm đời sống riêng nhưng Fort nổi tiếng như vậy, không khỏi lo sợ bị fan cuồng bám theo. Vừa mới xảy ra hai vụ việc trên giờ đến chuyện này không khỏi bị lớn chuyện.
Fort đã bước vào trong nhà, nhìn Peat vẫn đang ngẩn ra đứng ở cửa liền quay đầu nói với anh.
- Không sao, tôi tới đây rất cẩn thận.
Peat xấu hổ đóng cửa lại.
- Tôi không có ý đó.
Hai người vào trong nhà, Fort ngồi xuống sô pha còn Peat đi tới bên tủ lạnh.
- Cậu uống gì?
Fort tùy ý trả lời.
- Gì cũng được.
Peat mang tới hai ly nước cam, cẩn thận đặt trước mặt hắn. Fort ngẩng đầu nhìn căn phòng, chẳng phải lần đầu đến đây nhưng vẫn muốn nhìn kỹ thêm lần nữa.
- Nhà anh sạch sẽ thật.
Peat khẽ cười.
- Tôi thích đơn giản.
Fort nhìn ngắm căn phòng thật lâu, Peat có chút lo lắng hai tay đan lại với nhau đặt ở trên đùi. Tới khi hắn quay đầu nhìn lại thấy anh tỏ ra khá sốt ruột mới buồn cười, lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.
- Đúng rồi, trả anh sợi dây chuyền.
Peat vội giơ tay đón lấy.
- Cám ơn cậu.
Sợi dây chuyền nằm bên trong chiếc hộp, mặt đá hình giọt nước sáng lấp lánh. Peat cúi đầu nhìn, khóe miệng vô thức nở một nụ cười.
Fort ngồi ở đối diện nhìn anh, không tránh được mà ngắm một chút. Ánh mắt người kia, tại sao lại hạnh phúc tới như vậy, sợi dây chuyền này rốt cuộc đối với anh quan trọng đến thế nào?
- Anh còn chưa nói với tôi tại sao có được sợi dây chuyền này?
Peat ngẩng đầu nhìn hắn, thoáng ngẩn người.
- Sao cơ?
Fort chớp mắt một cái, bình tĩnh đối diện con ngươi của anh nhìn thẳng vào.
- Trả lời tôi, vì sao anh có được sợi dây chuyền này?
Peat im lặng một hồi lâu, sau đó hơi cúi đầu nói.
- Là một người bạn tặng cho tôi, mặt đá này là cậu ấy tự vẽ thiết kế, tôi và cậu ấy mỗi người một sợi. Trên đời này chỉ có một cặp.
Fort nhíu mày.
- Người đó giờ đâu rồi?
Peat mím môi, sau đó lặng lẽ nói.
- Gần hai mươi năm trước cậu ấy đột nhiên mất tích rồi.
Fort xót xa, gần hai mươi năm trước cũng là thời gian xảy ra vụ tai nạn đoạt đi kí ức của hắn.
Chẳng phải là quá trùng hợp tới khó tin nhưng chuyện trùng hợp như vậy lại không phải là không có khả năng xảy đến. Mối quan hệ đó, không nói ra thì cũng có thể tự mình khẳng định.
- Tôi... là cậu bé ấy sao?
Fort hỏi một câu khiến Peat phải ngẩng đầu, nhìn vào con ngươi đen thẳm của Fort chợt lúng túng.
- Tôi...
Thực sự không biết phải trả lời thế nào, Fort nhìn ánh mắt anh khẽ cười.
- Thật là duyên phận đúng không, Peat Wasuthorn?
Peat im lặng. Hai người bọn họ là bạn thuở thiếu thời gặp phải biến cố buộc phải chia xa, không ngờ tới hai mươi năm sau lại có thể vô tình gặp lại như một định mệnh như thế. Hơn nữa, giữa hai người hiện tại lại có một mối quan hệ dây dưa như vậy.
Peat mím môi, chỉ là khi phải đối diện với chuyện Fort chính là người đó năm xưa anh lại chẳng biết phải chấp nhận thế nào. Fort đã mất đi kí ức ngày xưa, hiện tại chẳng khác gì một người hoàn toàn khác. Như vậy, anh sẽ phải đối diện làm sao?
Fort biết anh đang suy nghĩ những gì, ngay chính bản thân hắn cũng không thể đối diện với chuyện này được. Nhưng là, có một điều ở trong lòng không ngừng thắc mắc.
- Peat Wasuthorn, trước kia tôi với anh là loại quan hệ gì vậy?
Peat ngẩn người, là loại quan hệ gì ư? Fort nhìn anh, tiếp tục nói.
- Có phải anh trước kia đối với tôi rất đặc biệt không? Sao tôi lại tặng anh sợi dây chuyền đó?
Peat cắn môi, ngay chính anh cũng tự khó hiểu chuyện này. Ngày xưa đó Monster trao cho anh một sợi dây chuyền, nói rằng đó là món quà đặc biệt dành cho anh, sau này khi lớn lên nhất định nói cho anh một bí mật. Chỉ là, ngày đó bọn họ chưa kịp lớn đã đột ngột phải chia xa rồi. Bí mật mà cậu ấy nói với anh mãi chỉ là một ẩn số.
Peat rũ mi, chậm chạp lắc đầu.
- Tôi không biết, ngày đó cậu chỉ tặng cho tôi như vậy thôi.
Fort nghe xong, trong lòng chỉ là cảm thấy có một chút thất vọng. Cả hai im lặng một hồi lâu, sau đó bất chợt hỏi.
- Vậy là... đó chỉ là một món quà thông thường thôi sao?
Peat chần chừ một hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
- Có lẽ vậy.
Một khoảng lặng tràn tới, Peat mím chặt môi ngón tay bấu chặt vào đầu gối. Bí mật đó Monster không hề nói với anh, hiện tại Fort hỏi như vậy anh cũng chẳng biết phải trả lời thế nào. Chẳng lẽ nói với hắn rằng chúng ta ngày xưa rất thân nhau, ngày xưa vượt xa tình bạn thông thường? Nói như vậy, chỉ sợ rằng hắn sẽ coi thường anh.
Lại thêm một khoảng lặng nữa tràn tới, Fort im lặng ngồi ở trên sô pha. Một lát sau mới đứng dậy, quần áo trên người cọ vào nhau sột sạt.
- Vậy được rồi, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Tôi về đây.
Fort không nhìn anh, quay đầu bước về phía cửa. Peat cũng vội đứng dậy tiễn hắn ra về, trong lòng chẳng hiểu sao có gì đó trống rỗng tận tới khi bóng Fort khuất sau cánh cửa thang máy anh vẫn còn nhìn. Không thể phủ nhận một nỗi tiếc nuối không thể nói nổi thành lời. Những ngày vừa qua Fort ở bên anh là vì muốn biết về tung tích của sợi dây chuyền, sau hôm nay khi biết sợi dây đó đối với hắn chẳng hề có ý nghĩa gì cả, có phải quan hệ của bọn họ sẽ trở lại giống như lúc đầu đúng không? Là người dưng nước lã?
Ở trong lòng, một cảm giác mất mát giống như thứ gì quan trọng lắm đã để vuột mất. Thứ hồi ức hai mươi năm anh trân trọng cũng cứ như vậy mà tan biến đi sao?
Cúi đầu nhìn, sợi dây chuyền ở trong lòng bàn tay lạnh lẽo, mặt đá hình giọt nước màu lam nhạt.
.
Prem được một ngày nghỉ Boun cũng không để cho cậu yên sáng ra đã vỗ đầu cậu.
- Dậy đi.
Prem vùi đầu ở trong chăn, gầm gừ.
- Cút đi.
Boun đứng dậy, gọi trêu đùa một tiếng vậy thôi, ngày nghỉ cũng không nỡ đánh thức cậu dậy sớm như vậy. Prem có tướng ngủ không đến nỗi xấu nhưng lại rất hay úp mặt vào chăn hoặc gối, Boun đè lên giường kéo cậu nằm thẳng lại.
Một ngày người kia được nghỉ không có nghĩa Boun không phải đi làm, hơn nữa vẫn còn là bận mải hơn. Ngày mai bộ phim được công chiếu rồi, hôm nay cần phải tới xem xét lại. Cứ nói rằng Boun đẩy việc điều hành công ty cho Kao, nhưng chính hắn trước sau cũng không thể thoát được số kiếp phải đeo cái gông kia vào cổ. Cho nên ở tuổi 25 này Boun lận đận cân bằng giữa ăn chơi và tập tành nghiêm túc với công việc.
Bộ phận kỹ thuật thông báo đã chỉnh sửa xong tập đầu tiên từ tuần trước, hôm nay Boun và Kao tới xem thử. Trước nay Boun chưa bao giờ nghi ngờ vào khả năng của Ohm nhưng đây là khâu bắt buộc, phim truyền hình dài tập mà, tập đầu tiên tất nhiên là quan trọng rồi.
Buổi sáng đến sớm xem thử, sau đó liên lạc với đài truyền hình, tuy rằng mọi việc đã được chuẩn bị từ trước đó nhưng công việc vẫn phải liên lạc để khẳng định lại. Buổi trưa ăn cơm với giám đốc đài truyền hình, buổi chiều lại tới họp cổ đông ra ý kiến cuối cùng cho bộ phim. Boun giơ tay nhìn đồng hồ, vẫn còn tất bật nhiều việc nữa mà giờ đã là buổi tối mất rồi, đành lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
- Đã xong chưa?
Bên kia đầu dây trả lời.
- Tổng giám đốc, mọi thứ đã xong rồi.
Boun ậm ừ vài câu.
- Được rồi, buổi tối tôi ghé qua đó. Có thể hơi muộn.
Prem nghỉ ngơi một ngày, dù sao tập đầu tiên cũng chưa có sự xuất hiện của cậu mà. Có chăng ngày mai công chiếu cậu chỉ mong chờ vì sẽ có vài cảnh quay của anh Peat.
Nhà của Boun ban ngày rất chán, chỉ có một lão quản gia già và một chị giúp việc, mỗi người đều có công việc riêng. Prem nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế xem ti vi cả một ngày, đến bữa lại được người ta cho ăn, cuộc sống thoải mái chết đi được.
Mở điện thoại ra nghịch lại nhìn tới trên màn hình hiện lên ngày tháng, Prem bỗng nhiên liền khựng lại. À, hôm nay là sinh nhật của cậu. Đã nghĩ về nó từ tháng trước rồi nhưng gần tới ngày thì lại quên, cứ như vậy cả một ngày không đoái hoài gì đến. Prem mím môi, dù sao ngày này cũng chẳng có gì là quan trọng, cũng chỉ là... ngày sinh ra ở trên đời này. Tự an ủi mình, bất giác rũ mi lòng không khỏi chùng xuống.
Điện thoại đột nhiên reo một hồi, Prem bật mình nhìn màn hình điện thoại, là cuộc gọi của anh Peat.
- Em đây.
Cũng không nghĩ tới người kia bắt máy nhanh tới như vậy, Peat có phần ngạc nhiên.
- Em đang làm gì vậy?
Prem liếc mắt nhìn màn hình điện thoại một cái, cẩn thận trả lời.
- Đang xem ti vi, có chuyện gì không anh?
Peat nói.
- Qua nhà anh đi, anh nấu cơm cho em.
Prem ngạc nhiên.
- Giờ này sao?
Peat khẽ cười.
- Hôm nay không phải là sinh nhật của em sao?
Prem rũ mi, sinh nhật hằng năm chỉ có duy nhất một mình anh Peat nhớ. Bất giác lại cảm thấy, trong lòng không khỏi một trận cảm xúc trào dâng, xúc động tới ngón tay cũng run lên. Prem rụt rè.
- Anh à... Như vậy sợ phiền anh.
Peat bật cười, trêu đùa cậu.
- Mau sang đi, anh nấu ra cả rồi. Mình anh làm sao ăn hết được đây.
Prem chần chừ một chút, sau đó cũng gật đầu.
- Vâng, em tới ngay.
Tắt máy đứng dậy, Prem đi lên lầu mặc quần áo rồi đi ra ngoài. Quản gia thoáng thấy bóng cậu lướt qua cửa liền vội vàng chạy tới.
- Cậu đi đâu vậy?
Prem trả lời.
- Cháu ra ngoài có chút chuyện.
Quản gia nhìn cậu, thoáng một vài nét lúng túng trên mặt. Nhưng là, thiếu gia đã dặn không được để cậu biết cho nên nhất thời không biết phải xử lý thế nào.
- Chuyện này, cậu không nên ra ngoài vào buổi tối.
Prem nhíu mày.
- Tại sao ạ?
Quản gia thở dài.
- Sợ rằng thiếu gia sẽ giận.
Prem nghe nhắc tới Boun, đột nhiên liền trở nên gay gắt, tâm trạng tốt mà nghĩ tới người đàn ông đó thật khiến người khác mất hứng.
- Không sao đâu, cháu sẽ nói lại với Boun.
Prem quay người đi ra khỏi nhà, quản gia cũng chỉ có thể bất lực nhìn theo. Chị giúp việc chạy tới bên quản gia, nhìn bóng Prem đang dần khuất sau cánh cửa không khỏi lo lắng.
- Làm sao đây quản gia?
Quản gia thở dài.
- Đành gọi cho thiếu gia vậy.
Prem ra ngoài bắt một chiếc taxi, xe vừa chạy được một đoạn đã nhận được điện thoại của Boun gọi tới. Mới bắt máy chưa kịp nói được câu nào đã nghe giọng của hắn từ bên kia đầu dây lớn tiếng.
- Về ngay.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com