Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Tình yêu đơn thuần


Một vài ngày sau đó khắp báo đài đều đưa tin về vị tân tổng giám đốc của tập đoàn Wabi, một tập đoàn đứng đầu ngành giải trí Thái Lan. Khuôn mặt của Boun được in trên trang nhất mọi tờ báo, không những gây xôn xao dư luận bởi tuổi tác vẫn còn rất trẻ của hắn mà còn vì vẻ ngoài điển trai không góc chết. Một vài nữ sinh mua một quyển báo, không khỏi tíu tít với nhau bàn tán, người này nếu là thần tượng chắc chắn sẽ rất được hâm mộ.

Boun nhìn khuôn mặt của chính mình in trên bìa cuốn tạp chí không khỏi đắc ý. Khuôn mặt này đẹp trai như vậy, chẳng cần tới công nghệ gì nhiều lên ảnh so với bên ngoài không khác là bao. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Boun ngồi dựa người vào sau ghế, rất có phong thái nói vọng ra.

- Vào đi.

Kao đẩy cửa đi vào, nhìn người kia đang làm bộ làm tịch oai phong không khỏi coi thường. Tuy rằng người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy Boun rất có khí chất vương giả nhưng dù sao anh và hắn cũng đã quen thân với nhau nhiều năm nay rồi, nhìn qua bộ dạng kia cũng chỉ có thể hiểu là vẻ bề ngoài mà thôi. Kao mang một tập bản thảo tới trước bàn của hắn, nhưng không đặt xuống mà chỉ ôm ở trước ngực.

- Tôi tới chỉ để báo sắp đến giờ tổng duyệt thi tuyển cho ca sĩ mới thôi.

Vừa mới bị quăng lên cái ghế tổng giám đốc này không được bao lâu lão mẹ đại nhân đã bàn giao lại hết công việc cho hắn, cùng thời điểm với việc sắp debut một ca sĩ solo mới. Wabi là công ty giải trí hàng đầu Thái Lan, việc tuyển chọn tất nhiên phải rất khắt khe, thực chất Kao cũng không hiểu sao phu nhân lại giao công việc quan trọng này cho một kẻ tay mơ như con trai bà. Cho dù có là mang gông đeo vào cổ Boun để hắn bớt lêu lổng thì đối với công việc cũng không nên mạo hiểm như vậy.

Boun nghe tới chuyện kia, cũng làm bộ làm tịch của kẻ bề trên mà hắng giọng.

- Tôi biết rồi. Nhưng mà, thư ký Kao, tại sao anh lại không dùng kính ngữ với tôi vậy? Tôi là cấp trên của anh đấy.

Kao liếc hắn một cái, thấy Boun vẫn đang dùng cái khuôn mặt thiếu đòn kia ngẩng lên nhìn mình, không nói nhiều trực tiếp bước tới dùng bản thảo trên tay đập hắn.

- Ranh con hỗn láo, cậu còn kém tôi hai tuổi đấy.

Boun tránh người né khỏi Kao bật cười ha hả, chơi với nhau từ ngày bé cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn được phép dắt cổ Kao như bây giờ. Kao nhìn hắn, người đàn ông này đúng là đã to xác như vậy nhưng tính tình vẫn còn chưa đủ chín chắn. Boun  bước tới bá vai anh, cười nói.

- Nói đùa như vậy thôi, tôi biết mẹ tôi đã nhờ vả anh rồi, sau này đành nhờ anh vậy.

Kao cắn răng, chuyện lần trước Kane phu nhân có tới tìm nhờ vả anh. Boun vẫn còn non trẻ, những chuyện quản lý công ty đành nhờ anh sắp xếp hướng dẫn. Bất quá Kao cũng đành đồng ý, dù gì mối quan hệ giữa hai nhà bao nhiêu năm nay cũng tốt đẹp nhú vậy, anh từ chối thì chẳng khác gì không nể mặt bà.

Mà rõ ràng chuyện đó chỉ là bí mật giữa hai người, không hiểu vì lý gì Boun lại biết được. Lần này thật sự mọi việc từ cái gông đeo ở cổ hắn lại trở thành cái cục nợ đổ lên đầu anh. Thế mới nói Boun ăn học bao nhiêu năm ở nước ngoài đâu phải là phí tiền, nói hắn non trẻ khờ khạo thực chất chỉ là giả tạo mà thôi. Bản chất của Boun Noppanut thật ra là một kẻ đầy thủ đoạn xảo quyệt.

.

Prem ngồi ở trên ghế chờ ngoài hành lang, cậu đã nộp hồ sơ vào trước, bây giờ chỉ chờ tới lượt mình. Tuy rằng người ấy đã động viên cậu thật nhiều nhưng khi tới đây, nhìn thấy đông người như vậy không khỏi bị dọa cho giật mình. Ngồi chờ thêm một lúc nữa cuối cùng cũng thấy gọi tới tên mình, Prem đứng dậy bước qua những ánh mắt của những người cũng đang ngồi chờ với mình đi vào trong phòng.

Vừa mở cửa phòng, bên trong mọi người đều nhìn cậu. Không nghĩ tới sau lớp kính ngăn kia lại có đông người tới như vậy, Prem bối rối cúi chào. Kao ngẩng đầu nhìn, nhận ra người kia không khỏi nhếch miệng một cái hẩy tay Boun. Hắn ngẩng lên nhìn anh, đáp lại Kao chỉ hất mặt về phía Prem một cái, Boun quay đầu nhìn theo cuối cùng cũng đã hiểu.

Chính là thiếu niên lần trước Kao nói với hắn trong quán bar, cậu phục vụ bàn đó. Boun ngẩng đầu lên nhìn cậu, so với ánh đèn chập chờn trong quán bar ở bên ngoài nhìn cậu ấy đẹp hơn nhiều. Da rất trắng, lại mịn màng, đặc biệt là đôi mắt của cậu ấy, trong vắt tinh khôi.

Một người trong ban vừa rồi chăm chú quan sát hồ sơ của Prem, bây giờ ngẩng đầu hỏi.

- Cậu giới thiệu một chút về mình đi.

Prem rụt rè gật đầu.

- Tôi là Prem Warut, 23 tuổi, hiện đang làm việc ở Bangkok.

Một người nữa lại hỏi.

- Cậu làm gì?

Prem ậm ừ.

- Tôi... là phục vục bàn trong một quán bar.

Prem vừa nói xong, bắt đầu xảy ra vài tiếng xì xào. Thật ra với một ngôi sao tương lai, quá khứ cũng là điều cực kỳ quan trọng, một vài người đã bắt đầu tỏ ra e ngại với công việc của cậu. Tuy không phải là tai tiếng gì xấu nhưng nếu có thể debut sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới tên tuổi của cậu.

Prem mím môi, hành động của bọn họ khiến cậu thoáng lúng túng. Còn chưa ai nói thêm câu gì, Boun đã là người cất tiếng trước.

- Tại sao cậu lại muốn trở thành ca sĩ?

Prem ngẩn ra một chút, sau đó hơi cúi đầu, mi mắt cậu rũ xuống giấu đi con ngươi đang ánh lên những nét ngại ngùng, chẳng kìm được tủm tỉm cười nói.

- Ước mơ của tôi là được cùng người tôi ngưỡng mộ đứng chung một sân khấu. Nếu có thể một lần được đứng ngang hàng với anh ấy, tôi cả đời này cũng cảm thấy mãn nguyện.

Boun chăm chú nhìn cậu, tự nhiên lại cảm thấy thật muốn nhếch miệng cười. Ở thời đại này rồi vẫn còn thứ tình cảm e lệ như vậy hay sao? Chính là cái thứ tình cảm một lòng một dạ nhưng không dám nói ra, chỉ nhắc tới một lần cũng đã đỏ mặt.

Thật là, khiến người ta có chút hứng thú. Người con trai đơn thuần như vậy nếu đem đặt ở dưới thân sẽ có biểu hiện như thế nào?

Boun gật đầu không nói gì thêm nữa, ngả người dựa ra lưng ghế đằng sau. Kao nhìn hắn một cái, chẳng thể hiểu được cái nụ cười nửa miệng kia của hắn là sao. Anh liếc hắn một cái nữa, sau đó ngẩng đầu nói với Prem.

- Cậu hát thử một bài đi, cứ chọn bài cậu cảm thấy tự tin nhất.

Prem gật đầu, cầm lấy micro chuẩn bị hát. Bài mà cậu hát, cậu đã nghĩ tới từ trước rồi. Là bài hát mà người đó vẫn yêu thích nhất.

Đừng suy nghĩ điều gì nữa.

Cũng đừng nói ra lời gì nữa, chỉ cần mỉm cười với anh là đủ rồi.

Anh vẫn chưa thể tin được, tất cả những gì anh thấy đều chỉ là giấc mơ.

Xin đừng tan biến đi,

Điều này là sự thật đấy ư? Là sự thật đấy sao?

Em, chính là em.

Em quá đỗi xinh đẹp nên tôi đâm lo sợ. Là dối lừa thôi phải không?

Không phải là sự thật đâu?

Em, chính em, là em đó.

Em sẽ mãi luôn bên cạnh tôi đúng không?

Em hứa với tôi đi?

Tôi sợ khi tôi buông tay em ra em sẽ biến mất như tro bụi.

Tôi sợ, tôi hoang mang

Xin thời gian đừng trôi nữa, lỡ như giây phút này có thể trôi qua.

Tôi sợ mọi thứ cứ thế biến mất như cát bụi.

Tôi có đánh mất hình bóng của em không?

Tôi đang thật sự rất lo sợ.

Boun trước sau đều chăm chú nhìn người kia, ánh mắt một khắc cũng không rời. Giọng hát không tệ nhưng để có thể hoạt động trong giới showbiz thì vẫn chưa đủ, nhưng mà khuôn mặt đó, không phải là rất đẹp sao?

.

Gần hai tuần sau đó mới có kết quả, vẫn là đã nghĩ tới từ trước rồi, cậu trượt vỏ chuối. Cũng chẳng phải chuyện gì ngạc nhiên, Wabi lớn như vậy, người thi tuyển vào biết bao nhiêu, họ tất nhiên chọn ra những người còn xuất sắc hơn cậu rất nhiều. Chẳng phải chuyện quá buồn lòng, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc thôi. Rốt cuộc mong muốn được cùng người đó đứng chung một sân khấu cũng không thành hiện thực được.

Gọi một cuộc điện thoại, Prem cắn môi chờ tiếng chuông reo. Sau một hồi chuông, đầu dây bên kia đã nhấc máy.

- Anh nghe này.

Giọng nói của người đó thật ngọt ngào, ấm áp. Gò má Prem vô thức ửng hồng, cậu mím môi một cái rau đó rũ mi nói.

- Anh à, em trượt rồi.

Bên kia im lặng một chút, đâu đó Prem nghe được loáng thoáng tiếng thở dài. Người kia sau đó mới nói với cậu.

- Không sao đâu, lần sau lại thử lại. Lần sau nhất định sẽ được thôi.

Anh vẫn luôn ân cần như vậy, luôn dành cho cậu những lời an ủi ấm áp nhất. Prem di di mũi giầy xuống sàn nhà, ngập ngừng gọi tên anh.

- Anh Peat...

Đầu dây bên kia thản nhiên đáp lại.

- Hửm?

Prem mím môi, thật muốn ngay lúc này lấy hết mọi can đảm thổ lộ tình cảm trong lòng cho anh biết. Thế nhưng, lời ra tới cổ họng lại chẳng thể nào nói nên lời. Chỉ là một tiếng yêu thôi, nhưng tại sao lại khó khăn tới như vậy.

Hai má đỏ phừng, Prem sau một hồi chần chừ vẫn không đủ dũng khí, đành thở dài.

- Không có gì. Em muốn cảm ơn anh.

Người kia bật cười.

- Có gì mà phải cảm ơn chứ? Chúng ta không phải là anh em thân thiết sao?

Prem rũ mi, cũng phải. Chỉ là tình anh em, bao năm rồi vẫn như vậy. Cuối cùng cũng chỉ là mình cậu si ngốc đem lòng thích anh ấy, Peat mãi mãi chỉ coi cậu là một người anh em mà thôi.

Nói chuyện thêm vài ba câu nữa, Prem tắt máy cho vào trong túi quần. Quản lý quán bar vừa lúc bước vào, nhìn thấy cậu liền cười hỏi.

- Có kết quả chưa?

Prem ủ rũ gật đầu.

- Rồi ạ, em không được.

Anh quản lý cười vỗ vỗ vai cậu.

- Chuyện thường thôi, không có gì phải buồn cả. Làm ở trong này không phải cũng tốt sao?

Prem lí nhí dạ vâng một tiếng cho có lệ, bartender đưa rượu cho cậu, Prem nhận lấy mang tới cho khách. Rượu được chỉ định mang tới cho một bàn gồm ba người đàn ông, tất nhiên không thiếu vài mỹ nữ bên cạnh. Prem đi tới cạnh bàn, cẩn thận khui rượu ra rồi tỉ mỉ rót vào ly trên bàn. Tới khi thu người lại đứng ở bên cạnh cậu mới chợt giật mình, người đàn ông ngồi ở trước mặt cậu đây không phải là tổng giám đốc của Wabi hay sao?

Boun cũng chẳng ngẩng đầu nhìn Prem lấy một lần, dù sao Kao cũng đã từng nói cậu ta không phải trai bao, hắn cũng chẳng thích xung quanh nhiều mỹ nữ như vậy lại phải tỏ ra mê mệt với người con trai có vẻ ngoài trắng trẻo ngon mắt, chẳng khác gì lũ đàn ông hạ đẳng kia cứ mỗi lần thấy cậu đi qua liền đau đáu nhìn theo như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

Cũng chẳng phải Boun không thích, tất nhiên cậu ta rất đẹp. Nhưng dùng thủ đoạn để chiếm đoạt một người con trai, chẳng có gì là đáng cả. Kao tất nhiên cũng đã nhận ra người phục vụ bàn kia, anh khẽ cười hẩy tay Boun một cái ghé tai hắn nói.

- Đừng nói với tôi cậu không thấy gì.

Boun nhấp một ngụm rượu, trả lời.

- Tất nhiên thấy.

Kao cười cười.

- Có muốn chơi thử không?

Boun nhếch miệng.

- Không phải anh nói cậu ta không phải trai bao sao?

Kao phì cười.

- Lẽ nào không phải trai bao thì cậu không dám đụng?

Boun lắc tròn ly rượu trên tay, nhàn nhạt trả lời.

- Tôi không kén ăn.

Mỹ nữ xung quanh nhiều như vậy, trước nay trong vấn đề chuyện đó hắn luôn được tâng bốc lên hạng bậc nhất, kẻ muốn trèo lên giường của hắn đều phải xếp hàng dài, hiện tại cũng chẳng cần phải gây khó dễ cho một người con trai để làm gì. Không phải hắn không dám đụng, mà là cảm thấy chẳng đáng. Kao mỉa mai cười.

- Sợ rằng cậu ăn cũng không nổi thôi.

Boun liếc mắt nhìn anh, nhịp đung đưa trên tay bất chợt dừng lại, rượu trong ly sánh lên một vòng rồi dừng lại. Kao nhìn hắn, nhếch miệng thu người lại dựa ở trên ghế, ánh mắt của Boun hiện tại chỉ cần như vậy là đủ hiểu rồi. Boun đang ở độ tuổi 25, cái lứa tuổi mà vẫn còn nửa chín chắn nửa ngông cuồng. Trước nay trong chuyện kia chẳng ai qua mắt được hắn, có chăng cũng chỉ là người ta ở trước mặt hắn tự nguyện cởi đồ, hiện tại khiêu khích hắn chủ động chiếm đoạt một người con trai chính là đã quá coi thường hắn rồi.

Boun về nước không lâu, chắc chắn không hiểu được Prem là loại người như thế nào. Cậu con trai đó làm việc ở đây hai năm nay chưa từng một lần để bản thân thiếu đứng đắn. Lần này nếu Boun nghe theo lời thách thức của Kao ắt hẳn sẽ bị Prem chơi cho một vố đau đớn.

Kao híp mắt, trong thứ đèn chập chờn của quán bar đắc ý cong mắt cười. Boun, lần này để xem cậu sẽ bị mất mặt như thế nào.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com