Chương 10 (H+)
Prem dìu Boun vào phòng cho hắn nằm xuống, sắp xếp lại giường một chút rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng tay sớm đã bị Boun nắm chặt cứng, Prem không biết nên khóc hay cười nữa.
Vùng vằn một lúc hắn cũng buông tay ra nhưng hắn lại cất tiếng buồn thiu làm cậu không nỡ đi mà ở lại.
"Đừng đi, tui thích mùi hương của Prem."
Prem đỏ mặt, không có ý định trả lời hắn. Boun cũng không có ý định chịu im lặng.
"Cậu giờ là người của nhà họ Noppanut, giờ cậu là cậu Prem nhỏ hiểu chưa."
"Em vẫn mang nhẫn của nhà họ Noppanut mà, chiếc nhẫn đó... Là kỉ niệm thôi, đừng quan tâm tới nó nữa."
"Không, quăng bỏ đi."
"Kỉ niệm của bạn em, anh muốn bỏ là bỏ làm sao?"
"Quăng đi, tui mua cái mới cho em, đảm bảo đẹp hơn."
Prem đơ ra với suy nghĩ ngang ngược đó, có chút muốn cười vì hắn cũng có lúc nói nhiều như vậy.
Do bình thường là mặt mâm à?
Chắc vậy.
Chắc chắn là người hai mặt.
Lảm nhảm hồi lâu hắn cũng tự động ngủ, Prem phải ở lại suốt thời gian chỉ để nghe hắn nói chuyện. Cụ thể thì... Hắn nói lung tung cả, không nhớ nữa.
Sao tự nhiên nhẹ nhàng quá làm Prem cũng thấy vui, khác xa với bình thường. Con của hắn có thần kinh lẫn lộn giống hắn không?
•
Đêm đó vẫn như bình thường hai người ngủ cùng nhau trên chiếc giường rộng, Prem mơ màng nghe một mùi hương gỗ nồng, rất nồng và phát tán rất dữ dội.
Cố gắng hít thở để bản thân thanh tĩnh trở lại, người kế bên nóng như hòn than, thỉnh thoảng sẽ ngửi thấy mùi gỗ cháy... Chết thật, Boun vào kì hứng tình, nếu ở lại chắc chắn sẽ bị hắn kéo vào vũng bùn tình ái.
Cậu đang chuẩn bị chạy đi thì tay đã bị nắm lại, cái nắm tay siết như muốn nát cả ra.
Ánh mắt lại ánh lên một màu thạch phách vàng cam, phát sáng lên trong đêm đen tĩnh lặng. Prem bị mùi hương xông cho đến phía dưới nôn nao mà rỉ nước.
"Không! Boun dừng lại, anh không được...!"
Hắn không còn nói nữa, chỉ im lặng với đôi tay tháo vát đè cậu xuống.
"Không... Dừng lại, anh không được động vào t- ... ahhh!!"
Vết cắn cũ mới chớm liền lại ẩn vào lại bị hắn cắn vào, máu từ cổ lại chảy ra. Hắn tham lam đưa lưỡi liếm vào vết thương đang loang lỗ máu ấy, hơi thở nặng nhọc phả vào tay.
Không ổn rồi.
Hắn không còn nghe cậu nói nữa, hắn trở về bản năng của một alpha.
Đáng sợ, đáng sợ quá.
Prem không thoát được, mắt đã ngập nước vẫn cố cầu xin trong vô vọng. Nếu hắn khảm vào đứa bé nguy mất, đứa bé...
Hắn bỏ qua những gì cậu cầu xin, ánh mắt ấy sáng rực nhưng lại vô hồn vô cảm.
Quần áo cả hai rơi hết trên sàn nhà, cả hai trần trụi quấn vào nhau, thứ thô to ấy chạm đến cửa huyệt rồi.
Prem càng khóc lớn, vùng vẫy hết sức bằng những cái đấm đánh không chút sinh lực nào. Prem hét lên, hét những gì bản thân cậu cũng không dám nói.
"Boun! Hức, dừng lại... c-con của chúng ta... Không được..!"
Câu nói này thốt lên cùng với hương sen ngào ngạt, chen lẫn vị thanh bùi khiến hắn có chút dừng lại.
Mắt hắn... Ngừng sáng rồi.
Bé con, khiến hắn dừng lại rồi sao?
Ánh mắt nâu sẫm lại trở về, hắn đờ đẫn trong đêm.
Thấy bản thân mình đang chuẩn bị cắm thứ ấy vào trong Prem.
Thấy cậu đang khóc lóc rất thảm thương, tay đưa lên trên mặt che chắn, tiếng thút thít cứ liên tục phát ra không dứt.
Hắn thấy cậu khóc cũng có một chút đau lòng? Liên kết là vậy sao? Liên kết khiến cả hai chia sẻ cho nhau từng xúc cảm vô thường này?
Hắn thấy bản thân lạ quá, người nóng, thứ cương cứng phía dưới trướng đến đau đớn nhưng bản thân lại không muốn cắm vào. Nếu bình thường e là đến mai Prem sẽ không chịu nổi với kì hứng tình này nữa, thật kì lạ...
"Prem... đừng khóc nữa, tôi xin lỗi, là do tôi mất lí trí, tôi xin lỗi..."
Một alpha cao quý như hắn, xin lỗi một omega thấp hèn đến hai lần?
Một alpha như hắn sẵn sàng từ bỏ bản năng và giữ lấy thứ lí trí để không làm hại omega của mình...?
Tuyệt vời quá.
Hắn ôm Prem vào lòng, có thứ gì đó thôi thúc hắn vỗ về cậu omega này. Hắn không rõ là gì nhưng hắn không muốn từ chối lí trí của mình, hắn thấy bản thân có lỗi, hắn thấy mình không thích nhìn Prem khóc.
Prem vẫn còn sụt sùi, miệng nhỏ lấp bấp như vẫn còn sợ lắm.
"Anh l- Anh làm em sợ, hức... Anh không nhớ gì sao?"
"Anh không nhớ, anh chỉ biết xin lỗi thôi. Là do anh không tốt..."
Từng cử chỉ, từng hành động và câu nói đều khiến Prem nhũn cả tim, cậu không biết Boun dạo này ra sao nhưng bây giờ... cậu có chút muốn ỷ lại vào hắn.
Phải chăng do bé con kéo cả hai lại gần nhau?
Hay do mối liên kết vô hình giữa omega và alpha?
Cậu không biết, chỉ biết bản thân giờ đây cảm thấy hạnh phúc khi được cưng chiều.
Nhưng thứ phía dưới của hắn lại không yên tĩnh như hắn, cậu đỏ mặt nhìn thứ khủng khiếp ấy thầm cảm thán... To thật.
"Anh... có cần em giúp không?"
"Em không sợ anh sẽ mất lí trí và làm như ban nãy với em sao?"
"... Nhưng bây giờ anh khác rồi, em tin anh mà."
"Vậy kẹp chặt đùi lại, chỉ cần nằm đó thôi... Anh sẽ tự xử lí."
Hắn từ từ đưa thứ ấy vào giữa hai mép đùi, cẩn thận di chuyển.
Làm ở nơi này chỉ khác ở chỗ không sướng bằng bên trong thôi, còn lại thì vẫn coi là thoả mãn được.
Hắn động từ nhẹ nhàng đến nhanh và mạnh mẽ, tiếng động vang lên rõ rệt trong đêm.
Cả hai cậu em nhỏ được cọ xát vào nhau, nước từ hậu huyệt tí tách chảy xuống mép đùi, tạo cảm giác trơn trượt dễ dàng di chuyển hơn.
Prem bắn ra tận mấy dòng tinh sơ thì hắn mới hoàn toàn thoã mãn mà bắn, tố chất alpha trội đúng là có khác, lúc ào cũng ào ạt như sóng trào.
Trong cơn đê mê cả hai vô thức dựa dẫm vào nhau, trân trọng lẫn nhau và thương yêu nhau hơn.
Hắn không buông tha cho cậu dễ dàng, ôm cậu mà hành đến tận giữa đêm. Đến khi hắn hoàn toàn vui vẻ trở lại thì mới kết thúc, không chừa cho Prem chút sức sống nào để đón chờ ngày mới nữa. Thế là cậu ngủ đến tận trưa.
Điều này đúng là không tốt cho người mang thai chút xíu nào!
còn tiếp...
________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com