Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Boun khom xuống ngỏ ý muốn cõng cậu, Prem ngại với câu vừa nãy nên đánh vào vai hắn một cái, miệng thì lại tủm tỉm cười. Thoắt đã leo lên lưng hắn, Boun vừa cõng vừa kể những chuyện đã xảy ra ở nhà, Prem vui lắm vì hắn vẫn luôn quan tâm tới cậu.

"Thật hạnh phúc khi yêu đúng người!"

---

Boun cõng Prem đang ngủ say về nhà, cả nhà đều trông đứng trông ngồi, cả Tin cũng ở đó. Bóng dáng cả hai chầm chậm đi vào, cả đám người đổ xô đến hỏi thăm, trên tay bà Rane là Kin đang lim dim sắp ngủ.

"Chèn ơi? Prem ở đâu mà con về nhà người đầy đất vậy nè?

"Ẻm ở bên bờ sông gần bìa rừng đó , nhờ tin tức tố mà tìm thấy ẻm dễ hơn... Đúng là mùi sen luôn làm tôi thấy bừng nắng hạ đó !"

Prem nghe tiếng ồn cũng mở mắt, ngước đầu lên liền thấy những nụ cười vui vẻ của mọi người, cậu biết cậu đã về 'nhà' rồi. Kin thấy Prem cựa quậy cũng bắt đầu mếu máo, nằng nặc quơ tay vùng vẫy để đến bên cậu. Boun đành thả Prem xuống, cậu rối rắm nhưng vẫn ngay lập tức ôm Kin vào lòng, một lần nữa sự ấm áp lại soi rọi trong tâm hồn Prem. Cái ấm áp từ tình yêu của cậu và hắn...

"Mẹ biết gì chưa? Nhà họ Noppanut sắp có thêm cháu nữa rồi đó"

"Hả? C-Cháu..."

"Prem lại mang thai rồi hả con, nhớ chú ý sức khoẻ nghe chưa. Đi lâu vậy rồi còn ôm theo cái bụng chắc sức khoẻ cũng đi xuống. Tụi bây đi mời bác sĩ về khám cho cậu liền" - Ông Ram vui mừng kêu đám người làm mời bác sĩ về, ông cười tít mắt hiền hậu.

Sau khi Prem với Boun rời đi, bà Rane lại tiếp lời.

"Nhắc mới nhớ, ông bà sui gia dạo này sao im hơi lặng tiếng quá vậy kìa. Cái công ty vải cũng chìm hẳn, không biết bên kia có chuyện gì?"

"Có bà với Boun mới biết mấy vụ công ty kho chớ tôi có biết gì đâu mà hỏi phong long vậy, ai mà trả lời bà được đâu?"

"Rồi rồi tôi sai được chưa, hay là kêu xấp nhỏ dò hỏi thử xem... Prem ăn ở biệt tăm lâu như vậy mà không có tiếng hỏi thăm nào thì đúng thiệt là."

"Chắc thằng bé cũng tuổi thân lắm, còn bà đó không có được ăn hiếp thằng bé nữa nghe chưa, sau vụ này tôi càng ghét cái tánh nết kì cục của bà hơn!"

Bà Rane chỉ biết câm nín rồi bà cũng kêu tụi người làm đi xem nhà bên kia ra sao... À thì, bà tính làm bữa tiệc thiệt to mừng Prem lại có thêm một đứa, đúng hơn là mừng Prem lại về nhà. Bà không muốn thấy nhà bên kia lơ là thằng Prem nữa!

Tờ mờ sáng khi cả nhà đang say giấc thì đám người làm cứ túm tụm lại bàn chuyện ra chuyện vào, với cái nội dung oách xà lách "Con trai lớn nhà họ Warut quen một thằng omega nam nghèo mạt xác ở cuối đường, bị cấm đoán nên nghe đâu đang bỏ nhà biệt tích mấy tháng nay!"

"Động trời vậy hả nè, nhà họ Warut hống hách như vậy thế nào cũng có ngày nghiệp quật."

"Cậu lớn họ Warut cũng oách quá lắm, dám bỏ nhà cao cửa rộng theo thằng omega ở cuối đường thật hả. Gặp tôi á, chắc tôi gom hết đống tiền rồi mới đi, đang ăn cá phải ăn muối chắc khó khăn dữ lắm đó!"

Tiếng xì xào xì xào của tụi nó khiến bà Rane phải tỉnh giấc. À không, vốn dĩ bà Rane tỉnh từ lâu rồi, ngồi bên cửa sổ cũng nghe được ít nhiều chuyện dữ, bà chỉ muốn phì cười trong phòng. Ra là nhà họ Warut cũng có ngày bị con trai cưng quay qua tát một vố thật đau như vậy.

Vừa mới sáng dậy đã thấy một Boun đang ôm Prem dính da, trên tay còn có Kin đang lim dim mút tay, trông một gia đình đáng yêu đến mức xung quanh đều muốn nở hoa cả lên vậy.

Khung cảnh gia đình ngọt ngào lọt vào tầm mắt bà Rane, bà không thèm tỏ vẻ ganh tị gì, chỉ nhích qua câu kéo ông Ram đến ôm mình nhưng tiếc cho bà là ông Ram chẳng bao giờ sến súa như bà nghĩ cả. Bà chỉ được ăn bơ trong câu chuyện 'ngọt ngào' của bà thôi~

"À hèm! Prem, con có biết chuyện gần đây ở nhà họ Warut không?"

"Vâng... Con có biết một chút, nhưng mà do con không nói, thực ra anh Tum đang quen với Tin đó mẹ"

Bà Rane cũng sốc ngang, ai mà ngờ thằng nhóc hay lui tới chơi cùng Prem lại là người gián tiếp gây náo loạn nhà họ Warut chứ?

"Tin? Thằng nhóc đó nói cho con nghe à?"

"Không đâu mẹ, là do... con ngửi được mùi của anh trai trên người Tin, với lại cậu ta dạo này cũng lạ lắm nên con cũng có đi theo xem sao, đúng thật là anh ấy ở cùng với Tum."

"À ra là vậy, chỉ là nhà bên đấy có chuyện dữ, mà mẹ thì muốn mời nhà sui ăn tiệc."

"Nhà mình có tiệc chi hả mẹ?" - Boun ngơ ngẩn hỏi lại.

"Prem có thêm em bé không phải là chuyện nên ăn mừng sao hả Boun?"

Boun đơ ra hồi lâu, đúng là mẹ nói đâu có sai nhưng mà... Tự nhiên tổ chức tiệc như vậy có hơi bất ngờ. Prem bên cạnh mặt cũng ửng đỏ lên, với sự quan tâm yêu thương của mẹ khiến lòng cậu run lên vui vẻ lắm, nhưng mà cậu sợ ba và dì không chịu đến thì lúc đó cậu lại bẽ mặt...

"Thôi hay mình làm tiệc nhỏ thôi, chỉ gia đình chúng ta biết nha mẹ? Con sợ nhà con đang có chuyện nên họ không đi được..."

Mẹ Rane chỉ vừa mở miệng định đáp lời, từ xa tụi người làm đã reo lên inh ỏi.

"Bà Rane ơi bà Rane! Ông Nik muốn gặp Prem nói chuyện nè bà ơi!!"

"Ừ, bây mời ổng vô đây Prem đang ở đây nè."

Người làm dắt vào, vẫn là bộ dạng như người không chính chắn, đi đứng chứ lom khom tay cầm chiếc mũ cứ ngoe nguẩy vừa gặp mặt Prem đã kêu một tiếng gượng gạo.

"Prem....-"

"Có chuyện gì thì ông sui cứ vào đây rồi ta cùng nói chuyện, người đàn ông đâu chuẩn bị trà ngon cho ta đãi khách." - Bà Rane cắt lời ngay.

"À thôi thôi chẳng cần đâu bà ơi, tôi đến đây có chuyện riêng muốn nói với Prem nhà tôi thôi. Mong mọi người cho Prem ra ngoài với tôi một xíu."

"Đâu có được, Prem còn đang mang bầu sao mà ra nắng được? Với lại Kin chỉ xa Prem xíu thôi là khóc rồi, có chuyện gì ông cứ ngồi đây mà nói, tụi tôi ngồi nghe chớ có làm gì ông đâu?" - Ông Ram cũng không vui vẻ gì.

Ông Nik xụ mặt xuống tỏ vẻ bực mình, dù sao thì nhà họ Noppanut cũng trên cơ ông rất nhiều, sơ hở là bay cả cái công ty quèn ở nhà nên cũng đành rón rén vào bàn ngồi.

"À nhắc mới nhớ, tôi đây cũng tính kêu xấp người làm mời ông sui đến dự tiệc nhà, mừng thằng Prem lại có em bé ấy mà, không biết ông đây có rảnh không?"

"Ờm thì... Mấy nay chuyện nhà cửa đang bận bịu, tôi cũng chẳng biết hôm đó có rảnh ghé không nữa đó ."

Prem ngồi ôm Kin khẽ gục đầu xuống, cậu biết trước câu trả lời rồi nhưng mà vẫn có gì đó dằn xé trong tâm. Cậu cũng không muốn đôi co nữa, cháu ngoại đã ở trước mặt lại chả có một câu hỏi thăm, cậu đã luôn mong đợi gì ở người ba này chứ?

"Có chuyện gì xin ba nói lẹ, Kin chắc cũng sắp đói rồi nên con phải vào chăm Kin nữa..."

.

.

còn tiếp...

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com