Chương 33
Prem ngồi ôm Kin khẽ gục đầu xuống, cậu biết trước câu trả lời rồi nhưng mà vẫn có gì đó dằn xé trong tâm. Cậu cũng không muốn đôi co nữa, cháu ngoại đã ở trước mặt lại chả có một câu hỏi thăm, cậu đã luôn mong đợi gì ở người ba này chứ?
"Có chuyện gì xin ba nói lẹ, Kin chắc cũng sắp đói rồi nên con phải vào chăm Kin nữa..."
•
"Ba tính kêu con khuyên anh con, giờ nhà còn mỗi anh con thừa kế thôi mà nó lại bỏ nhà chăm thằng ôn binh nghèo hèn ở cuối đường. Con biết đó, nhà chỉ còn có nó lo cho cái công ty thôi, con đâu muốn nhà mình nghèo đi đúng không con?"
Prem vẫn im lặng cúi đầu, tâm cậu lại khẽ động đậy...
"À thì... Con..."
"Con ráng khuyên nó dùm ba đi con, nói nó về rồi còn đi ra mắt với nhà họ Andrea nghe chưa"
"Con đâu có biết... anh Tum ảnh muốn vậy sao con khuyên được đây ba?"
Ông Nik nhíu mày thật khẽ, đúng là thằng con này chưa bao giờ làm ông vừa lòng, có mặt ông bà Noppanut và Boun nên ông không dám nói gì, chỉ bỏ đi mà không nói gì thêm.
"Em chớ quan tâm chuyện đó, tiệc anh mời cả Tum với Tin tới chung vui, em chớ có sợ mích lòng gì hết, Tum muốn vậy thì em khuyên cũng vậy thôi" - Boun động viên rồi dìu Prem vào trong.
"Đó bà thấy chưa, ổng có quan tâm gì Prem với đứa cháu ngoại đâu, người ngoài nhìn vào còn tưởng người dưng nước lã." - Ông Ram nói thêm.
Trưa đó có một đứa người làm đến phòng Prem, nói là ông Nik thực sự muốn cậu khuyên Tum về nhà, còn doạ nếu cậu không làm theo thì mồ mả của bà Lin sẽ không có người săn sóc nữa... Prem cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là khuyên nhủ chắc cậu khuyên được nhưng mà xem mắt thì phải để Tum tự giải quyết.
•
Chạnh vạng chiều Prem lên đồ chuẩn bị ra khỏi nhà ngay lập tức bị Boun gọi lại
"Đi đâu đó? Có biết giờ trễ rồi không Prem, em tính một mình đi đâu hả?"
"Ừm... Em đi khuyên anh Tum, em cũng lo cho nhà họ Warut lắm"
"Anh đã bảo là không cần mà, chuyện của Tum thì để cậu ta giải quyết đi chớ? Mắc gì kéo em vào cho lớn chuyện vậy?"
"Nhưng mà em chỉ đi khuyên thôi, ảnh đồng ý hay không thì do ảnh..."
Boun nghiêm nghị im lặng làm Prem phải rén đi mấy phần, hương gỗ mộc kia lại phảng phất trong không khí, len lỏi chút đăng đắng của một alpha không vui lòng. Nhưng Boun lại chẳng nói chẳng rằng thở dài rồi bước vào trong phòng, Prem ú ớ không hiểu, liền hỏi lại ngay.
"Sao anh bỏ đi vậy?"
"Em ngồi đó đi, anh vô thay đồ rồi đi với em, tối rồi em còn đang mang bầu đi đêm nguy hiểm lắm biết chưa"
Prem khẽ mỉm cười, hương sen cũng nhẹ nhàng đu đưa, xung quanh tràn một màu hường phấn như muốn nở hoa.
Cả hai dắt tay nhau đi đến cuối đường, đến bên căn nhà còn sập xệ nhưng vẫn vững chãi bên cạnh bờ sông. Prem giơ tay lên gõ cửa
Cốc cốc... Cốc cốc cốc...
"Ai đó?" - Tiếng vọng ra từ bên trong xé tan màn đêm đầy tĩnh mịch, tiếng nước sông khẽ rì rào, tiếng bếp lửa râm ran đỏ rực nổi bật ngoài hiên nhà. Khung cảnh hôm nào như một thước phim, ấy vậy mà cậu đã sắp thành một Omega hai con, cây mai Tin trồng ngày nào cũng đã lớn. Cậu đã yên ả với cuộc sống mới vậy mà người thân quen của cậu lại bước vào cảnh bi ai.
"Là Prem đây, anh mở cửa cho em vào được chứ?"
Lạch cạch...
"Prem, lâu quá không gặp" - Người bên trong đang phe phẩy chiếc quạt trên tay, người anh cùng cha khác mẹ dáng dấp vẫn ra dáng một Alpha tri thức nhưng lúc này đã mộc mạc hơn rất nhiều. Không còn khuôn mặt sạch sẽ tươm tất nữa, chân tay giờ đã thô hơn, mặt cũng lấm lem nhưng trên môi đã nở được nụ cười 'thật'.
"Về chuyện ba..."
"Đừng nói tới ông già đó nữa, nếu em đến đây khuyên anh thì anh nghĩ em nên đi về đi. Anh không ngu muội nghe lời ai cả đâu"
"Thực ra thì em cũng không muốn phải nhắc lại đâu, là ba đã doạ em, mồ mả của mẹ em dù gì cũng ở nhà họ Warut nên-"
"Prem, ông Nik dám nói vậy sao em không nói anh nghe?" - Boun nhíu mày bực dọc, hắn vẫn luôn không thích Prem ôm hết mọi chuyện vào người.
"Em nghĩ nếu khuyên anh Tum thì ba sẽ bỏ qua nên em mới..."
"Anh không về đâu Prem, đừng có níu kéo nữa"
Như tiếng sét ngang tai, cậu không biết phải nói gì nữa, một khoảng im lặng như nhấn chìm bốn con người lại trong đêm.
"Anh... Mồ mả của mẹ thằng Prem, anh về một chuyến đi, đâu có sao đâu" - Tin lại lên tiếng cắt đứt dòng tâm trạng.
"Anh không về đâu, về thế nào anh cũng bị bắt đi xem mắt, anh đã bỏ nhà để sống với em rồi thì về đó y như khẳng định anh là người không có chính kiến vậy. Không về là không nên đừng có khuyên nữa, kết quả vẫn là vậy thôi"
Boun nghe xong thì cũng im lặng, lên tiếng chào hỏi rồi cũng dẫn Prem về, cậu không nói gì hết chỉ lẳng lặng theo sau... Đến lúc đi nửa đường Boun mới lên tiếng an ủi.
"Anh vợ đã không muốn thì thôi, mồ mả nhà mẹ em anh lo được, em chớ có lo lắng nghe chưa, ảnh hưởng đến cả hai ba con"
"Nhưng mà em sợ ba làm khó dễ anh, em không muốn mình lại gây chuyện cho nhà họ Noppanut nữa"
"Em đã mang họ Noppanut thì là người nhà họ Noppanut, sao lại lo lắng mấy chuyện như vậy, em có làm phiền thì anh sẽ đứng ra giải quyết hết. Anh quét sạch cái đất này cho em cũng được luôn, anh muốn em luôn vui vẻ, đừng có lo lắng gì nữa hết biết không?"
"Anh Boun..." - Prem cảm động đến rưng rưng nước mắt rồi, lúc còn bé chưa bao giờ cậu nghĩ bản thân sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc như truyện thế này.
•
Chuyện mồ mả mẹ Prem được giải quyết rất nhanh gọn nhờ Boun lấy quyền uy ép thúc, bây giờ phần đất đó thuộc về nhà họ Noppanut, dù là mảnh đất nhỏ trong khu nhà họ Warut thì người họ Warut cũng không có quyền bước vào. Prem cũng vui lắm, hôm nay là ngày mở tiệc mừng Prem lại thêm một đứa con.
Người làm hôm nay hăng say chuẩn bị từ sớm, những món ăn được trang trí đẹp mắt, những bộ bàn ghế thật trang nhã, trà và bánh ngọt luôn sẵn sàng trên những bộ bàn ghế. Một khung cảnh nhộn nhịp và vui vẻ.
Kin giờ cũng đã sắp gần một tuổi, bé đã biết lật người và cầm nắm đồ chơi nhỏ. Hôm nay đông người nhưng bé vẫn rất ngoan, dù ba lớn và ba nhỏ bận bịu nhưng bé vẫn yên lặng chơi một mình không quấy khóc. Bác Dom cưng nựng lắm, ông chỉ muốn bế Kin lên hôn hôn mỗi ngày thôi.
Đến giờ đãi khách, Boun nhanh chân chào hỏi mọi người, ông bà Noppanut bế Kin niềm nở ra chào khách, hai người đi hết bàn này đến bàn kia khoe đứa cháu nhỏ trên tay.
Mọi người vui vẻ tận hưởng không khí bữa tiệc, riêng Tum và Prem đang sốt sắn lo lắng vì không thấy Tin đâu...
"Ban nãy anh nói Tin đến sau thôi mà, sao lại lâu vậy kìa?"
"Hay anh về xem sao, em cứ chờ phần anh với Tin là được."
Prem gật đầu nhìn theo Tum đang gấp gáp chạy đi, cậu cũng lo lắm vì Tin đang bị nhà họ Warut lăm le lắm mà...
.
.
.
còn tiếp...
_______________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com