Chap 8: Phiền não của PP
Mãi vài tuần sau đó, Prem mới biết gia đình nhà Boun có quen biết với giám đốc một công ty giải trí lớn. Cậu hoàn toàn ngơ ngác khi được Boun dắt sang nhà dùng bữa tối. Gia đình Noppanut đang đón tiếp một vị khách lạ mặt mà Prem chưa gặp bao giờ.
Qua sự giới thiệu của chú Pan, người đàn ông gật đầu mỉm cười với Prem rồi tự giới thiệu.
"Chú là Tom, tính ra cũng có họ hàng xa với nhà Noppanut. Chú là giám đốc công ty S&F Entertainment. Cháu là Prem hả? Chú vừa nghe Boun kể về Prem rồi."
Prem biết đây là cơ hội mà Boun muốn dành cho cậu. Hai bàn tay bối rối xoa vào nhau dưới gầm bàn, Prem nhỏ nhẹ nói câu xin chào.
Bữa tối trôi qua vui vẻ, chú Tom chia sẻ rất nhiều về câu chuyện trong ngành giải trí. Boun hài lòng nhìn cậu bạn thân đang nghe chăm chú đến há hốc cả miệng. Có vẻ chú Tom cũng khá ưng ý với ngoại hình và tính cách của Prem, ít nhất cậu nhóc cũng thể hiện được tình yêu với công việc này.
Nhưng ngoại trừ Prem, chú Tom còn để tâm nhiều hơn đến người cháu họ Boun.
"Nghe anh Pan nói năm nay Boun muốn thi vào đại học phải không?"
"Vâng."
Anh cả Mix và anh hai Win đều thi đỗ đại học vào năm lớp 11, nếu đúng như kế hoạch thì cậu út Boun cũng sẽ nối bước hai anh. Thậm chí anh còn có ý định tốt nghiệp đại học sớm. Dù sao cũng phải học, thà học thật nhanh cho xong, Boun đã chán ngấy cảnh đọc sách ngày đêm rồi.
Chú Tom nghe được câu trả lời của Boun thì tỏ vẻ thất vọng.
"Hồi nhỏ cháu theo học lớp thanh nhạc rồi lớp diễn xuất, chú cứ nghĩ cháu sẽ theo ngành này chứ."
Boun liếc mắt nhìn về phía bố mẹ rồi cụp mắt xuống. Dù sao anh cũng chỉ mới 16, 17 tuổi, mọi suy nghĩ đều hiện rõ lên khuôn mặt.
"Sau này lên đại học nếu có thời gian cháu sẽ suy nghĩ thêm ạ."
---
Chú Tom ra về để lại cho Prem một tấm danh thiếp, hẹn cậu cuối tuần đến phỏng vấn vào vị trí thực tập sinh.
Khách đã về hết, Boun phụ mẹ dọn dẹp phòng bếp. Trong lúc anh lúi húi lau bàn, cô Pin rót một ly nước cam đưa cho con trai.
"Con có muốn vào thử sức trong làng giải trí không? Mẹ nói với bố giúp con nhé?"
Ánh mắt Boun sáng lên, nhưng nó không kéo dài lâu.
"Thôi ạ. Con muốn thi đỗ vào đại học trước đã mẹ."
---
Prem giờ đã có thể tự hào nói với bạn bè rằng mình đang là thực tập sinh của S&F. Việc một hotboy Omega cao ráo trắng trẻo dấn thân vào làng giải trí chẳng đáng ngạc nhiên.
Đúng là công ty hàng thật giá thật, ngay khi ký hợp đồng thực tập sinh, Prem được sắp xếp lịch học tại các lớp tài năng. Thời gian 1 tháng đầu tiên là lúc quản lý đánh giá và quyết định con đường tương lai của các 'tiểu thịt tươi'.
Thế là mỗi chiều sau khi tan học, người ta sẽ thấy Prem được cậu bạn thân Boun hộ tống đến trụ sở S&F, cách đó 3 km. Đường đến công ty ngược hướng với khu biệt thự, hơn nữa thời gian này chỉ cách kỳ thi vào đại học có một tháng.
Prem tháo mũ bảo hiểm đưa cho Boun rồi nhận lại một bình nước lạnh. Cậu giơ bình nước lên lắc lắc, tỏ ý hỏi 'gì đây'.
"Nước chanh muối. Mẹ tao pha cho mày đó. Thôi tao về đây, vẫn 9 giờ tối đón chứ?"
Không chỉ đưa đến, Boun cũng kiêm luôn chân tài xế đón Prem về mỗi ngày. Công việc này đáng lẽ do chú Som phụ trách mới phải, nhưng vừa hay chú đang có chuyến công tác nước ngoài, cô Su lại không có thời gian làm việc cố định.
Prem cũng ngại khi để Boun đưa đón mình như vậy. 9 rưỡi tối về đến nhà, cậu chỉ việc tắm rửa, soạn chút bài rồi leo lên giường đi ngủ. Nhưng qua khung cửa sổ, Prem vẫn thấy phòng Boun sáng đèn. Cậu từng cố thức đợi xem đến khi nào đèn mới tắt. Vậy mà chẳng lần nào Prem chờ được.
"Hay từ mai tao tự đi xe đi. Mày còn phải ôn thi mà."
Boun bật cười, đưa tay gõ vào trán cậu bạn.
"Hôm nay bày đặt khách sáo cơ đấy. Cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian. Học mãi chắc tao điên mất, đón mày coi như đi hít thở khí trời chút."
Xoa xoa cái trán đau, Prem nhìn theo Boun phóng xe vụt đi. "Sao nó tốt với mình thế nhỉ?" Thú thực trong lòng Prem đang nhen nhóm lên một suy nghĩ, rằng có lẽ nào Boun đối với mình có gì đó hơn cả tình bạn?
Cũng phải thôi, nếu như Boun có trót thầm thường trộm nhớ một Omega đẹp trai như mình. Prem sầu não nghĩ ngợi. Bởi lẽ cậu không thể đáp lại tình cảm này được. Đối với Prem, Boun mãi là nhóc mập đen đã đẩy mình ngã gãy răng. Dù hiện tại ngoại hình cậu ta đã thay đổi hoàn toàn, nhưng ấn tượng ấy đã in sâu vào Prem rồi.
Prem phiền não.
Prem suy tư.
Prem nghĩ đến viễn tưởng Boun tỏ tình với mình.
Prem băn khoăn mình nên từ chối thế nào để Boun không tổn thương.
"Haizzz"
"Haizzzzz"
Hai tiếng thở dài đồng thanh vang lên trong phòng tập vũ đạo. Prem quay sang nhìn người vừa thở dài như mình. Hóa ra là thực tập sinh nổi bật nhất trong nhóm, Bank, một nam beta hơn Prem 2 tuổi. Bank vào công ty trước Prem vài ngày, hai người xếp cùng nhóm với hơn 20 thực tập sinh khác nữa, nhưng chưa có cơ hội trò chuyện.
Bank cũng đang nhìn Prem, hắn mỉm cười.
"Chào nong Prem. Lần đầu nói chuyện nhỉ?"
Prem nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Bank.
"Vâng, chào Pí ạ. Hôm nay vất vả rồi."
Xét về ngoại hình thì Bank nổi trội hẳn so với các thực tập sinh cùng nhóm. Nhưng về các kỹ năng hát, diễn xuất hay vũ đạo thì anh ta cũng chỉ ngang hàng với Prem. Đặc biệt là trong lớp vũ đạo, Prem và Bank luôn tranh nhau vị trí cuối bảng xếp hạng.
Bank đang xoa bóp bắp chân đau nhức, hắn nhăn nhó than thở.
"Sao mọi người có thể chuyển động tay chân nhịp nhàng thế nhỉ? Đến lượt anh thì chẳng khác gì khúc gỗ di động cả."
Trong số hơn 20 thực tập sinh hiện tại, chỉ vài người sẽ được giữ lại sau một tháng thử thách. Bởi vậy mọi người khá e dè với nhau. Mãi mới gặp được người chịu chia sẻ mấy chuyện tầm phào, Prem trở nên hào hứng hẳn.
"Em cũng vậy nè. Sao thấy mọi người làm dễ thế mà mình trầy trật mãi vẫn lệch nhịp."
"Haha, anh thấy rồi. Hai đứa mình bị huấn luyện viên mắng suốt còn gì."
"Chuyện xấu hổ thế anh đừng nhắc lại được không?"
Buổi tập vũ đạo hôm nay cũng sắp kết thúc, Bank chủ động trao đổi tài khoản instagram với Prem. Prem cố giấu sự kinh ngạc khi thấy con số follower lên đến hơn trăm nghìn của Bank. Vậy mà anh ta rất hào sảng ấn follow Prem trước.
Khi Boun đến đón Prem, cậu vẫn đang đứng nói chuyện rôm rả với Bank. Thấy Prem đã có người đưa về, Bank mới rời khỏi đó. Ngồi sau xe, Prem hào hứng kể về người bạn mới quen với Boun.
"Anh ấy tốt thật đó, còn nói muốn đưa tao về nữa. Nhưng tao bảo có người đón rồi. Ảnh còn không tin, bảo đứng đợi tới khi mày đến mới thôi."
Rồi Prem đột nhiên nín bặt. Cậu chợt nhớ ra điều khiến mình phiền não cả buổi tối nay. Boun thích mình, mình lại đi kể về người khác thế, nó có ghen không nhỉ?
Trái tim bỗng đập những nhịp khác thường. Prem hốt hoảng gạt đi mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu. Ghen thì sao chứ? Tốt nhất là cậu ta nên từ bỏ tình cảm (nếu có) đó đi.
Boun thấy Prem im lặng. Anh nghĩ có lẽ cậu đang nhớ đến chàng trai vừa rồi.
Chặng đường hôm nay thật yên tĩnh. Prem ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên cao. Ước gì có một ngôi sao băng vụt qua, cậu sẽ ước.
"Làm ơn đừng có thích tao đó, thằng mập!"
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com