Chap 38
Prem vẫn còn muốn mời Sam ở lại ăn cơm trưa cùng, nhưng chả hiểu sao cô lại tận lực từ chối ra về nhanh chóng.
Cậu không hiểu gì dời mắt sang nhìn Boun, nhưng chỉ thấy hắn nhún vai tỏ vẻ mình cũng không hiểu.
Cả hai tiếp tục dùng buổi trưa.
Sau khi dùng xong thì Boun vẫn là người có nhiệm vụ dọn bàn ăn, còn Prem thì không làm gì cả. Cảm thấy cổ họng có hơi khát, Prem mở tủ lạnh lấy một lon coca định mở uống, trước khi nắm miệng coca được mở thì nó đã bị bàn tay thon dài của ai kia cản lại.
" Đừng uống coca nhiều quá, không tốt, lúc nãy cậu đã uống hết một lon rồi " nói xong Boun giựt lấy lon coca từ trong tay cậu bỏ về tủ lạnh, thuận tiện lấy một chai nước ướp lạnh đưa về phía cậu.
Prem bĩu môi không bằng lòng đưa tay nhận lấy chai nước từ Boun, bực tức mở nắp chai trực tiếp đổ ực vào miệng.
Boun đứng cạnh cậu bấm điện thoại, đột nhiên khoé miệng hắn cong lên mắt cũng tràn ngập ý cười.
" Prem Warut, đột nhiên tôi vừa mới tìm thấy đứa con trai đáng yêu của mình "
Phụt một tiếng, nước trong miệng Prem đều phun ra ngoài, ngay cả chính chủ cũng bị vạ lây mà ho sặc sụa.
Prem tìm khăn giấy lau lau miệng, sau đó liếc mắt nhìn Boun nhíu mày nói: " Cậu đang nói cái quái gì vậy? Trưa nắng nên ấm đầu à? "
Boun quay lại nhìn cậu, miệng nở nụ cười, hắn đưa điện thoại chứa hình một cậu nhóc chỉ mới ba bốn tuổi đang cười tươi đến híp mắt.
" Nhìn đi, đây là con trai của tôi nè "
Prem không tin, đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại của Boun, khi nhìn rồi thì mắt cậu liền sập tối, không nặng không nhẹ liếc nhìn Boun.
" Cậu đùa tôi đấy à? Đây rõ ràng là hình tôi chụp lúc nhỏ, nói vậy chẳng khác nào tôi là con trai cậu?! "
Như bắt được trọng điểm trong câu nói của cậu, Boun liền thu tay lại, hớn hở nhìn Prem, giọng điệu có chút trêu chọc, nói " Đúng vậy! Nên mau gọi một tiếng daddy nghe thử xem nào! "
Hai má Prem lập tức đỏ lự, tai cũng bắt đầu đỏ lên nóng hổi.
" Gọi cái tên ngốc nhà cậu! " Prem tức giận giơ chân đạp một đạp lên đùi Boun, sau đó không thèm để ý hắn nữa mà bỏ đi đến chỗ làm việc.
Boun bị đá đau cũng không tức giận, chỉ đứng đó cười haha vì thành công chọc tức được Prem. Nhìn hai má đỏ hây hây của Prem khi vừa ngượng ngùng vừa tức giận, hắn không khỏi yêu thích mà muốn chọc ghẹo cậu nhiều hơn.
Nhưng cuối cùng hắn cũng tha cho Prem, sợ cậu thẹn quá hóa giận sau này không cho hắn tiếp tục đưa đồ ăn bốn buổi một ngày cho cậu thì lại chết dở. Không thể nào như thế được, một ngày không nhìn thấy cậu thì ngày đó Boun chẳng thể nào thoải mái được mà nhớ mong cau có cả mấy ngày liền.
Boun đi đến nơi làm việc của Prem, nơi gần với cửa sổ sát đất. Một nơi làm việc lí tưởng, có thể ngắm cảnh toàn thành phố cùng với mặt hồ rộng lớn ở phía dưới, một cảnh vật khiến người ta mỗi khi nhìn xuống đều thấy cả tâm hồn như được cứu rỗi, đầu óc cũng dần thoải mái mà thở phào.
Lợi dụng thời gian nghỉ trưa có hạn, Boun xách một chiếc ghế đi đến ngồi trước mặt Prem ngắm cậu trong lúc cậu đang chăm chú pha màu.
Boun ngắm nhìn thiếu niên trẻ trước mắt mình, mái tóc xoăn lọn sóng có hơi dài được cậu túm ra sau dùng một sợi dây chun buộc lại, chỉ chừa vài lọn tóc thả ở phía trước. Càng nhìn càng thấy cậu giống như một chàng thơ xinh đẹp bước ra từ trong tiểu thuyết tình hoa, vừa mơ mộng vừa nhẹ nhàng thuần khiết.
" Thay vì vẽ những cảnh vật ngoài kia, những hình mẫu thời xưa cổ, cậu có thể vẽ tôi "
Prem đặt cọ vẽ lên bức tranh, nghe được câu nói có hơi cà lơ phất phơ của Boun, cậu ngước mắt trừng hắn một cái rồi tiếp tục nhìn vào bức tranh đang vẽ dở của mình.
Boun thấy cậu không quan tâm đến lời nói của mình, hắn cũng không nhục chí, vẫn mặt dày lên tiếng tiếp tục ngỏ ý.
" Điều tôi nói là thật, nếu cậu nhìn vào tôi mà vẽ thì dám chắc bức tranh đó sẽ được rất nhiều người tranh giành mua, không phải lúc trước cậu luôn khen tôi là người đẹp như tranh vẽ sao? "
Prem nhìn Boun, thấy vẻ tự tin của hắn mà thầm lắc đầu bảo tên này đang tự hào bản thân một cái thái hoá, đành cất lời đánh gãy ý nghĩ đó " Cậu vốn không đủ trình để Prem hoạ sĩ tôi đây dùng cậu làm hình mẫu, đừng có nằm mơ nữa tên bác sĩ rảnh hơi "
Prem rất muốn nói, nếu muốn bản thân được làm hình mẫu của tôi thì cứ nhấc thân lên đi ngắm nhìn bức tranh được treo trên tường đối diện cửa ra vào đi, bức tranh con hổ răng kiếm đó chính là lúc tôi vừa vẽ vừa nghĩ đến cậu ấy.
Tham lam vọng tưởng!
Tưởng muốn được Prem này vẽ là chuyện dễ dàng lắm sao?!
Nhưng Prem có từng nghĩ, nếu bản thân thực sự vẽ hình ảnh Boun lên bức tranh của mình, thì cậu có thực sự đem bức tranh đó đi bán đấu giá hay không? Cho mấy chục người cùng nhau tranh giành bức tranh đó?
Không!
Nhất định là không thể đem bức tranh đó đem đi đấu giá!
Ngày mai là ngày cuối tuần, Boun vẫn cố gắng thức dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho Prem. Nghĩ đi nghĩ lại thì cứ mua đồ ăn ở bên ngoài cũng không tốt, thôi bằng để hắn ở nhà chịu khó học một chút công thức nấu ăn để nấu cho cậu sẽ tốt hơn. Còn có thể điều chỉnh liều lượng sao cho hợp lý, triệt để diệt trừ những món có hại, liều lượng calo cho đủ cân bằng.
Prem Warut "......."
" Gì đây? Hố đen vũ trụ hả? " Prem không tin được mà chỉ tay vào món trứng chiên ốp la phía trước đang được bày trên đĩa.
Boun ngượng ngùng nhìn cậu, miệng nở nụ cười tươi " Cũng không đến nỗi tồi mà, đâu có giống hố đen vũ trụ như cậu nói đâu chứ! "
Rõ ràng nhìn người ta chiên rất dễ dàng, nhưng khi đến lượt hắn bắt tay vào làm thì lại thành ra rìa trắng bên ngoài cháy đen nhiều chỗ, nhưng dù sao hắn cũng cắt bỏ những vệt cháy đen kia ra rồi mà.
Ít nhất quả trứng chiên của cậu là quả trứng chiên lần thứ ba của hắn, nhìn lại của hắn đi, còn đen hơn của cậu.
" Tại sao không mua đồ ăn sáng bên ngoài? Cậu định quan minh chính đại ám sát tôi bằng đồ ăn đấy à? "
Prem lắc đầu thở dài, đúng thật là chỉ biết làm màu. Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Boun, cậu cũng không nỡ buông lời cay đắng nữa, chống hai tay lên bàn đứng dậy.
Boum đưa mắt nhìn Prem dọn đống trứng chiên cháy khét cất vào tủ lạnh, nhìn ngắm một vòng trong tủ lạnh rồi lôi một đống thực phẩm ra ngoài, bắt đầu xắn tay áo lên.
Từ màn đập trứng, cắt hành lá, nấu canh, cậu đều làm đến thuần thục, Boun đứng nhìn không hề chớp mắt. Ra và bàn tay thon dài xinh đẹp của Prem không chỉ để vẽ mà còn làm đầu bếp nấu ăn cũng không tồi.
Boun đi tới dừng ngay sau lưng cậu, không khách khí đặt cằm lên vai cậu, rất vô tư hỏi " Cậu nấu gì thế? Xem ra rất hấp dẫn "
Prem bị một vật vừa cứng vừa có hơi nhọn chạm vào vai, phút chốc cả người cứng đơ, tai cũng bắt đầu đỏ lên.
Cái tên này, tự nhiên quá nhỉ? Đồ ở đâu có sẵn cho hắn tự ý dùng thế?
Boun thấy chính chủ cứ đứng im không lên tiếng, hắn được đà quay người thả ra hơi nóng vào tai cậu.
Prem bị làm cho ngượng đến đỏ hết cả mặt, tức khắc không nhịn được quay lại hét vào mặt Boun, không nhân nhượng đuổi hắn ra ngoài.
Boun thấy Prem bị mình tiếp tục chọc cho tức giận tới đỏ chín mặt, cũng không dám nán lại mà chạy ra ngoài phòng khách ngoan ngoãn ngồi đợi. Tay cầm những cuốn sách được đặt dưới gầm bàn, mở vài trang đọc thử. Nhưng mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt đỏ hồng như con thỏ xù lông lúc nãy của Prem, Boun không kìm được mà cười đến run người.
Đúng là một con thỏ đào.
Vừa hồng vừa đo đỏ.
Nhìn thế nào cũng rất đáng yêu....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com