Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31

Prem tức giận khoanh tay quay mặt ra chỗ khác, biểu thị không muốn nói chuyện với hắn nữa. Qua bao nhiêu năm thì câu từ gây nhức nhối của Boun vẫn không hề thay đổi, nói câu nào là khiến người ta  xì khói ngay lập tức.

Boun nhìn cậu xoay mặt đi, hắn cười vì độ trẻ con của cậu. Nhìn mái đầu nay không còn tròn như lúc trước nữa, hiện giờ Prem để kiểu tóc khá dài, còn hơi uốn lượn hai mái phía trước.

Boun thở ra, không sao cả! Như thế càng xinh đẹp hơn.

" Bác sĩ Boun bận rồi, bệnh nhân Prem thỏ nếu đã ăn hết cháo rồi thì nên uống thuốc sau đó nằm xuống nghỉ ngơi có biết chưa? "

Prem liếc mắt nhìn hắn, còn dám gọi cậu là thỏ nữa cơ. Cậu vẫn không chịu quay lại hay lên tiếng trả lời, xem ra sáu năm trở về đây giá của Prem đang tăng cao lắm.

Boun biết cậu đang giả vờ giận dỗi, hắn bước tới xoa xoa mái đầu cậu cười nhẹ nói một từ " Ngoan " bằng giọng điệu hết sức chiều chuộng, sau đó xách cặp lồng bước ra ngoài.

Prem bây giờ mới dám ngước nhìn cánh cửa đang đóng chặt, vội thở phào một tiếng. Đúng là doạ chết cậu rồi, từ nãy đến giờ cố che giấu nổi lúng túng trong lòng, ngay khi Boun bước ra khỏi phòng thì cậu mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ vừa mới tỉnh dậy trong bệnh viện lại gặp người xưa cơ chứ, làm cậu đây vừa bàng hoàng vừa ngơ ngác. Cố giấu sự lúng túng từ nãy đến giờ để nói chuyện một cách sao cho tự nhiên nhất. Ai lại có thể giữ được bình tĩnh khi trải qua bao nhiêu năm xa cách nay lại gặp lại người mình từng yêu thích cơ chứ.

Prem nhìn ra phía cửa sổ, ánh mặt trời đang toả sáng bên ngoài, những tia nắng cố len lói xuyên thấu qua tấm rèm cửa sổ. Prem xuống giường bước tới kéo mạnh tấm rèm ra hai bên, ngay lúc đó ánh mặt trời liền xông thẳng hắt lên cả người cậu. Prem nhắm mắt hít thở hưởng thụ nắng sớm, tâm trạng cũng dần thoải mái hơn, nhưng nhận ra bản thân vẫn chưa hạ sốt hẳn sợ gió bên ngoài thổi vào thì lại khổ, Prem liền kéo rèm lại một bên rồi đi lại phía giường.

" Điện thoại mình đâu rồi ta? "

Prem lục lọi tìm kiếm điện thoại của mình trong áo khoác, tìm một lúc mới thấy chiếc điện thoại được nhét bỏ vào túi trong. Prem liền bật nguồn bấm vào giao diện gọi cho trợ lí.

Prem sau khi gọi điện cho cô trợ lí của mình thì cũng mệt mỏi nằm lên giường nghỉ ngơi một chút, nhưng chẳng chợp mắt được bao lâu thì cửa phòng liền bật mở một cách mạnh bạo, dường như là con người hấp tấp đó không biết đây là bệnh viện cần nên tránh gây ra tiếng ồn.

" Ôi trời, ôi trời ơi! Hoạ sĩ của tôi ơi, anh bị làm sao đấy? Nói xem anh còn thấy không khỏe chỗ nào không? Anh vào đây từ lúc nào thế? Là bị cảm sao? .....ôi trời ơi "

Prem mệt mỏi đưa xoa hai bên thái dương, đáng lẽ cậu nên đoán trước là con nhóc này sẽ làm ồn lên chứ. 

Sam thấy cậu xoa trán, tưởng Prem là bị đau đầu, hoặc nặng hơn là do làm việc quá sức nên dây thần kinh chịu không nổi nên bắt đầu làm loạn trong đầu cậu.

" Sao thế? Anh đau đầu sao? Cần gọi bác sĩ không, hay anh đã khám rồi, Sao nãy giờ anh không trả lời em thế, hay là thần kinh tê liệt không thể nói chuyện được nữa rồi....ôi không được, hoạ sĩ Prem Warut sao có thể ra nông nổi này...."

Prem như không thể chịu được nữa, cậu liền buông tay xuống rồi ngước lên nhìn cô trợ lí ồn ào.

" Này, cô thấy tôi có thể mở miệng chen vào với cái miệng nói không ngừng của cô sao? "

Sam biết thế, cô liền ngậm miệng lại, lát sau lại nở nụ cười tươi để lấy lòng cậu.

" Cũng tại vì em lo lắng cho anh đấy thôi, lúc nãy là em đang trên đường đến nhà anh, nhưng chỉ đi được nữa đường thì nhận được cuộc gọi từ anh nói mình đang ở bệnh viện nên em mới tức tốc chạy thẳng đến đây đấy

Em biết thế nào anh cũng giữ cái thói quen chỉ lo làm việc mà không quan tâm tới bản thân nên sáng sớm đã đến tìm anh, còn nấu hẳn cả món canh hầm thịt gà cho anh nữa này, anh ăn không? "

Sam vui vẻ đặt cặp lồng lên bàn chuẩn bị múc canh gà ra bát, nhưng chưa gì đã bị Prem cản lại.

" Không cần đâu, tôi lúc nãy vừa mới ăn cháo, giờ vẫn còn no lắm " 

" Cháo sao? " Sam ngơ ngác nhìn cậu. Nếu Prem vẫn còn đang bệnh thì ai mua cháo cho cậu? Chẳng lẽ bệnh viện này có hẳn dịch vụ chăm sóc bệnh nhân VIP vậy sao?

" Hỏi nhiều làm gì? Mau đi làm giấy xuất viện rồi đi về nhanh lên "

" Hả? Anh đã khỏi bệnh hẳn đâu " Sam bước đến đặt tay lên trán cậu, sau đó là trở về áp lên trán mình, rồi nhíu mày nhìn cậu " vẫn còn sốt, chưa khỏi hẳn, anh định nuôi bệnh sao? "

" Từ bao giờ mà cấp dưới dám cãi lệnh sếp mình chứ? Mau đi nhanh lên! Có tin tôi trừ lương cả tháng này không? "

" Nhưng...." Sam định nói nữa, nhưng nhận được cái trừng mắt mang tính đe doạ cao của cậu nên cũng ngậm ngùi đi ra ngoài làm giấy xuất viện.

Prem ở trong lắc đầu vài cái rồi cũng rời giường sắp xếp đồ chuẩn bị ra về.

...

Đến trưa, Boun sau khi kiểm tra sức khỏe bệnh nhân xong thì liền lập tức trở về phòng bệnh của Prem, nhưng mở cửa ra thì đập vào mắt hắn là căn phòng trống trơn không có ai cả. Hắn nhíu mày, Prem Warut hiện giờ đã đi đâu? Chăn cũng được sắp xếp lại gọn gàng biểu thị rằng trong phòng này hiện chẳng còn ai cả.

Boun xoay người, chặn được một cô y tá lại hỏi chuyện. Cô y tá nhận ra là bác sĩ Boun thì liền cúi đầu chào hắn.

Không thể chờ lâu, Boun liền chỉ tay vào căn phòng lập tức hỏi cô y tá:

" Bệnh nhân lúc sáng trong phòng này đi đâu rồi? "

Cô y tá ngước nhìn căn phòng theo hướng tay của Boun, sau đó nhớ lại lúc sáng hình như bệnh nhân trong phòng này là một cậu trai rất đẹp, nhưng đã được người khác đến đón về từ lâu rồi.

" À....cậu trai trong căn phòng này vừa mới cùng một cô gái lạ mặt xuất viện trở về rồi "

Boun liền nhíu chặt mày, xuất viện? Còn có cả cô gái lạ mặt?

" Họ ra về được bao lâu rồi? "

" À hình như là lúc bác sĩ Boun từ phòng này trở ra, khoảng mười lăm phút sau thì cô gái đó chạy tới rồi cả hai trở về ngay sau đó "

Boun gật đầu cảm ơn cô y tá rồi tức tốc chạy thẳng ra ngoài cổng bệnh viện, hắn dáo dác nhìn quanh hai bên dãy đường phố. Trong lòng tự hỏi rằng cậu đã đi rồi sao? Còn không thèm đến chào tạm biệt hắn dù chỉ một tiếng, chẳng lẽ cậu không muốn gặp hắn đến như thế, lại còn có một cô gái lạ mặt nào đó nữa, lúc trước chưa bao giờ thấy Prem chơi thân với cô gái nào cả. Dường như có một dự cảm không lành, chẳng lẽ trải qua bao nhiêu năm thì Prem đã tìm được bạn gái mới?

Chỉ cần nghĩ Prem lúc sáng còn hỏi mình là ai, lại còn có cả bạn gái mới, lòng ngực Boun phập phồng lên xuống không ngừng. Hắn nghĩ nếu cậu cùng cô gái đó xuất hiện trước mắt hắn thì hắn chẳng ngần ngại mà bóp chết cô gái đó ngay trước mặt Prem Warut.

" A đây rồi...Bác sĩ Boun! "

Tutor từ xa chạy đến, từ nãy đến giờ chạy quanh cái bệnh viện tìm Boun, nhưng không ngờ hắn lại chạy ra ngoài đứng ở đây.

Y chạy đến chỗ hắn nhưng chưa được nói gì đã nhận được cái trừng mắt đáng sợ như sắp giết người của Boun, bao nhiêu lời nói đang định thốt ra đều bị nuốt xuống hết không dám mở miệng. Bình thường Boun đã lạnh lùng đáng sợ rồi, người ta trên đời luôn sợ thần chết ghé thăm bệnh viện, nhưng Boun thường ngày đã như hung thần của cái bệnh viện Bangkok này rồi. Không biết kẻ nào to gan dám làm bác sĩ Boun tức giận như thế, tên đó đúng là đồ ngốc mà.

Nhận thấy ánh mắt mình không đúng, Boun liền thu lại ánh mắt trở về vẻ lạnh lùng như thường ngày rồi lên tiếng.

" Có chuyện gì? "

" Ơ...ơ.. có một bệnh nhân cứ giãy dụa đòi chích thuốc gây mê vào người, vì vết lở loét trên da làm anh ta thấy khó chịu cứ càng gãi càng thấy ngứa làm cho vết thương càng trở nên nghiêm trọng "

Boun mệt mỏi nhíu mày khó chịu rồi quay người trở vào trong. Tutor ở sau cũng thở phào chạy theo hắn, cứ tưởng bản thân sắp bị Boun bóp chết rồi chứ.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com