Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

" Còn tôi là Prem Warut"

Prem không biết mình đã ngồi đơ ra nãy giờ đã bao lâu rồi, buổi ăn sáng kết thúc trong sự nhạt nhẽo khi Boun bắt đầu đi đến bệnh viện.

Prem cũng đã tiếp tục vào công việc vẽ tranh của mình, nhưng mà ngồi đã rất lâu mà nét vẽ vẫn chỉ được có vài nét. Không biết cậu là đang bị phân tâm bởi điều gì nữa, chỉ thấy khó chịu khi câu nói lúc nãy của Boun cứ văng vẳng trong đầu mãi không chịu dứt ra.

" Ayy thiệt tình! "

Prem bắt đầu lấy lại sự bình tĩnh, đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào hái má để lấy lại tỉnh táo. Căng dặn bản thân không được nghĩ đến Boun nữa, không được để bản thân tiếp tục rơi vào lưới tình của cậu ta, một lần ngu ngốc khi xưa là đủ rồi.

" Gâu..."

" Hửm, mày đã thức dậy rồi sao? "

Đang lúc chìm đắm trong mớ suy nghĩ đầy hỗn độn, tiếng sủa của Giant vang lên kéo Prem về với thực tại. May là lúc nãy Boun vào nhà lúc Giant chưa thức dậy ra khỏi phòng, không thì hắn đã bị cắn rách quần rồi, giống như Max của sáu năm trước vậy.

Prem thấy Giant đứng trước cửa phòng vẫy đuôi thì liền cười híp mắt, cậu bước tới cúi xuống xoa đầu nó rồi nhẹ giọng hỏi.

" Có đói không? Tao lấy thức ăn cho mày nha "

Prem dẫn Giant vào nhà bếp, lấy ra một bao thức ăn mà cậu đã mua vào tuần trước, đổ ra một ít vào bát cho Giant.

Prem cũng ngồi xuống nhìn Giant ăn ngon lành, vu vơ nói vài câu với nó.

" Giant à, nếu sau này mày có nghe thấy giọng của tên nào vừa trầm vừa khàn thì nhớ chạy ra cắn rách quần hắn ta cho tao, có biết không? "

Giant nghe thấy tiếng của Prem, nhưng vẫn không hiểu cậu chủ đang nói cái gì, vẫn mãi cặm cụi thưởng thức đồ ăn của mình. Prem cũng không rảnh rỗi ngồi xem con chó ăn nữa, cậu phải nhanh chóng hoàn thành bức tranh trước thời hạn.

Đến đêm tối, Boun từ bệnh viện trở về, bình thường hắn sẽ chọn cách ở bệnh viện nghỉ ngơi cho đỡ tốn thời gian, rất ít khi về nhà. Nhưng hiện giờ Prem đã ở đây, vì thế hắn cố sắp xếp công việc ở bệnh viện ít lại để kịp trở về với cậu.

Đang lúc mang tâm trạng vui vẻ về nhà, Boun liền nhíu mày khi thấy có người đang lấp ló rình mò đứng trước nhà cậu. Màu mắt lập tức đổi sắc, hắn không một lời bước thẳng tới đẩy mạnh người đó vào cửa hung hăng bóp cổ trước sự hoảng sợ của cô ta.

Boun mang sát khí lạnh trừng cô gái nhỏ, gặng giọng hỏi.

" Đang định làm gì? "

Sam căn bản là không thể nói được, chỉ biết vơ tay đánh mạnh vào tay Boun, lát sau lại dùng chân đá mạnh ra sau gây ra tiếng động lớn.

Prem ở trong nhà nghe có tiếng đập cửa, tưởng có chuyện gì xảy ra thì nhanh chóng chạy ra mở cửa. Vừa mới mở được một nửa cánh cửa thì có nguyên một thân hình ngã thẳng vào người, may là cậu nhanh chóng đỡ kịp, không thì Sam thật sự bị ngã chổng vó.

Sam sau khi được Prem đỡ đứng dậy, cô liền lập tức hớt hãi chạy ra sau lưng cậu núp, vừa ôm ngực thở vừa chỉ tay về phía Boun.

" Giết....giết...giết người, trời ơi! Anh mau gọi...gọi cảnh sát bắt hắn nhanh "

Prem nhíu mày chả hiểu mô tê gì cả, sao cứ như cậu vừa bỏ qua một chuyện hấp dẫn gì vậy. Prem liếc mắt nhìn Boun, thấy hơi khó hiểu khi hắn lại ở đây.

" Cậu làm gì ở đây? "

" Anh quen tên sát nhân này sao? "

Prem không quan tâm đến thắc mắc của Sam, chỉ chuyên tâm nhìn Boun đợi hắn trả lời câu hỏi của mình. Còn hắn thì lại im lặng, mắt nhìn chằm chằm cánh tay của Prem đang được Sam nắm chặt, mắt không nhìn đến Prem mà trả lời.

" Đến tìm cậu, cậu quen cô ta sao? "

" Ừm ...cô ấy là trợ lý của tôi, cho tôi biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì có được không? "

" Là hắn ta, hắn ta từ đâu xông đến bóp cổ muốn giết em đó, anh mau xử lý hắn ta đi "

Sam giờ đây có Prem chống lưng nên không còn sợ Boun nữa, chứ lúc nãy cô xem hắn như hung thần sắp lấy mạng mình.

" Hả? "

Prem khó hiểu nhìn Sam sau đó quay lại nhìn Boun, hắn cũng không né ánh mắt của cậu, bình thản trả lời.

" Là tôi thấy cô ta cứ đứng lấp ló ngoài cửa, tưởng cô ta là trộm thôi "

Sam trợn mắt nhìn Boun, rõ ràng cô chỉ đứng trước nhà Prem, tay chưa kịp nhấn chuông thì đã bị đẩy vào cửa cổ cũng bị hắn bóp chặt nghẹt thở sắp chết tới nơi.

" Thì ra chỉ là hiểu lầm, cảm ơn cậu "

Prem gật đầu cảm ơn cho qua, sau đó quay lưng định đóng cửa lại bước vào trong nhưng cánh cửa lại bị bàn tay Boun chặn lại.

Prem nhíu mày nhìn hắn, tên này là muốn làm loạn sao?

" Có chuyện gì nữa sao? Cố ấy là người quen không phải là ăn trộm "

" Cậu định dẫn cô ta vào trong nhà mình à? "

" Thế thì sao? Bọn tôi là bàn công việc không phải thể loại như cậu nghĩ "

Boun nghiến chặt răng, định bụng bước vào trong thì bị Prem cản lại.

" Cậu vào làm gì? "

" Không phải hai người chỉ bàn việc à? Đừng quan tâm đến tôi "

" Không được, cái tên điên này thật là..."

Prem không nói nhiều nữa, trực tiếp dùng chân đạp Boun ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Để hắn vào thì chắc gì cậu được yên ổn làm việc.

Boun bị đẩy ra ngoài thì liền hậm hực trừng mắt nhìn cánh cửa đã đóng chặt, răng lại nghiến chặt chăm chăm nhìn vào cánh cửa.

Bên trong, Sam vẫn chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn, chạy tới hỏi Prem về cái tên lúc nãy.

" Này anh quen cái tên đó sao? Hắn nguy hiểm thế mà, có phải tên đó bị mắc bệnh gì không? "

Prem cảm thấy buồn cười trước câu nói của Sam, tên đó bị mắc bệnh ngang ngược.

" Bệnh gì? Hắn ta là bác sĩ đó "

" Bác sĩ sao? Có người bác sĩ nào muốn giết người như hắn chứ! Nếu anh không ra ngoài kịp thì anh thật sự đã không còn nhìn thấy cô trợ lý này rồi, đúng thật là..."

Vừa mới trả lời Prem xong, Sam liền liếc mắt vẫy tay chào với chú chó Giant.

Chú chó Giant nhìn thấy Sam cũng không còn sủa nữa, nhớ mấy lần trước khi cô đến căn nhà cũ của cậu lúc trước, không biết từ đâu ra có một con chó màu nâu xông đến sủa tới tấp, may là có Prem cản kịp không thì cô đã phải chạy vào bệnh viện để tiêm ngừa.

" Hắn chỉ doạ cô thôi, không giết cô thật đâu "

Prem trả lời trấn an cô trợ lý, sau đó không tiếp tục về vấn đề của Boun nữa. Hai người bắt đầu vào công việc thảo luận bức tranh cùng với những hợp đồng sắp tới, có rất nhiều hợp đồng muốn ngỏ ý hợp tác với cậu, nhưng Prem chỉ chọn được vài bản còn lại đều bác bỏ.

" Anh cũng biết chọn ghê, Som là một nhà đầu tư lớn, buổi đấu giá sắp tới chắc chắc có nhiều nhà tài phiệt hay các ông lớn được mời đến tham gia, đoán chắc tranh của anh lần này sẽ được đấu giá cao cho xem "

Sam cười tươi tiến đến gần cậu chớp chớp mắt.

" Lúc đó....anh chỉ cần chia cho em một ít thôi cũng được hahaha "

Prem đẩy trán Sam ra xa, sau đó tiếp tục nhìn vào bản hợp đồng.

" Đừng mừng vội, chưa biết ông ta định cho tôi vẽ lại bức tranh nào mà "

" À cái này em biết, là bức Salvator Mundi, sao hả? Có phải là một món mồi ngon không? Bức gốc đã được anh thái tử đẹp trai nào đó mua với giá 450,3 triệu USD, nếu bản sau vẽ lại của anh giống đến 95% thì anh sắp giàu to rồi đó Prem Warut "

" Có giống thì cũng chỉ rơi vào khoảng hai mươi mấy triệu USD thôi chị, đừng có mà mừng vội "

Sam bĩu môi, hai mươi mấy triệu USD làm như nhỏ lắm í, đủ cho anh tậu mấy hộp xế đắt tiền còn có thể tậu thêm vài căn hộ đắt đắt ở đất Bangkok này rồi đó. Cả hai nhìn lại xem các khoản nội dung hợp đồng đưa ra, đến tận 10 giờ mới xong, Sam căn dặn Prem chăm sóc sức khỏe các thứ không để cậu phải vào bệnh viện nữa rồi mới chịu đi về.

" Nhớ là đừng bỏ quên bản thân đó "

Prem gật đầu cho qua, Sam nhìn thái độ hờ hững của cậu cũng chỉ lắc đầu bất lực. Cô quay người mở cửa bước ra ngoài thì liền bị hù doạ cho một phen, thế quái nào tên lúc nãy vẫn còn đứng ở ngoài! Hắn là đã đứng ở đây từ nãy tới giờ sao?

Boun thấy Sam bước ra ngoài, hắn liền liếc mắt nhìn cô với ánh mắt chả có chút thiện cảm nào. Sam cũng trừng mắt lại sau đó chạy thẳng ra ngoài, lỡ hắn lại lên cơn như lúc nãy thì cô thật sự chết mất.

..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com