Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Prem lúc này đang ngồi nhìn Boun dùng bữa trưa, chả biết hắn ăn kiểu gì mà chậm thế không biết. Trong khi cậu đã ăn xong từ lúc nào thì hiện giờ hắn vẫn mãi chậm rãi ngồi ăn.

Mặt Prem bây giờ vẫn còn đang đỏ, vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống thành màu hồng. Tất cả là tại Boun cả, tự nhiên lúc mở mắt ra thì liền nhìn thấy cả khuôn mặt Boun phóng đại cận mặt mình, cả nhà cậu còn chưa dám bảo đảm là sẽ giữ bình tĩnh trong trường hợp đó. Thế mà cái tên này lại chả có gì là ái ngại, ngồi thẳng người rồi nhìn cậu cười cười như một tên ngốc, đúng là điên hết rồi.

" Nè, cậu ăn gì mà chậm như con nít ba tuổi thế? "

Boun cuối cùng cũng chịu dẹp đũa, rót lấy một ly nước uống cạn, biểu hiện chả thèm để tâm đến câu nói có vẻ trách móc của cậu. Hắn cũng không chờ cậu dọn dẹp đồ trên bàn, bản thân tự giác dọn dẹp mấy hộp nhựa lại gọn gàng bỏ vào túi vải.

Prem luôn dõi mắt theo từng cữ chỉ của Boun, cảm thấy tên này chả có gì thú vị, đành lòng chuyển sang hướng khác nhìn. Nghĩ đến cậu bác sĩ trẻ lúc nãy, Prem có chút tò mò nên liền xoay người lại hỏi Boun.

" Nè Boun, bác sĩ các cậu có phải bị công việc làm cho áp lực quá mức không? Lúc nãy tôi vừa mới gặp một cậu bác sĩ trẻ, trên đầu cậu ta còn buộc một nhúm tóc có hình con ếch nữa, những lời cậu ta nói thì có hơi khó hiểu, nhưng xem ra là cậu ta có vẻ thú vị nhỉ? "

Nghe đến đây, mọi động tác của Boun đều dừng lại, ánh loé lên một tia âm u nhưng rất nhanh đã bị hắn thu lại không để lộ ra.

Tóc buộc nơ con ếch.

Tutor!

" Cậu để ý cậu ta làm gì? " Boun hỏi, nhưng vẫn cố đè giọng lại không làm cho nó nặng nề thêm.

Prem không nhận thấy câu hỏi này của Boun là có ẩn ý sâu xa gì, chỉ cảm thấy đây chỉ là câu hỏi bình thường của những người tò mò, nên Prem cũng thản nhiên đáp lại.

" Không hẳn là để ý, chỉ thấy những vị bác sĩ như các người đúng là rất kì lạ mỗi người mỗi kiểu, một người mang nét ngộ nghĩnh kì lạ, một người thì...." Prem im lặng ngắm nhìn Boun một lát sau đó liếc mắt chán nản " bị điên...có phải vào đây thì con người ta sẽ bị kéo theo thay đổi luôn con người từ a tới z luôn phải không? "

Ý câu nói này chính là ám chỉ con người của Boun, lúc trước thì lạnh lùng ít nói, đến sau khi gặp lại thì trở thành con người biết nói nhiều lại còn biết cười.

Khoé miệng Boun giương cao, nhìn cậu nhẹ nhàng nói " Chắc chỉ do nó có một lý do nào đó thôi "

" Hở??? "

Prem đang định nói gì thêm thì điện thoại lại rung lên vài tiếng, cậu luồn tay vào túi quần lấy điện thoại mở ra xem.

Là tin nhắn trong nhóm.

*Bố của mày đã gửi một ảnh.

Khoé miệng Prem giật giật, cái tên Ken này chẳng hiểu nổi thật mà, cách đặt tên đúng là rất ba chấm. Để cái tên lúc trước cậu còn tạm chấp nhận, bây giờ thật sự muốn block cậu ta ghê.

Ảnh mà Ken gửi là bức ảnh ở một nhà hàng, cậu ta chủ chụp ở ngoài cửa kèm theo một tin nhắn được thêm ngay sau đó.

* Bố của mày [ đến đi, mới mở nên được giảm 15% cho 100 khách hàng đâu tiên đấy, nhanh nhanh nha để tao gửi địa chỉ qua cho liền ]

*Ông nội của mày [ Thế thì mày đứng canh nha, chúng ta phải nằm trong danh sách 100 người đầu tiên]

*Handsomenat [ Ok tới luôn ]

IQ2000 [ Ơ động đất à? Không phải, đó là tao đang phi xe đạp đi lên ]

Prem nhìn tin nhắn nhảy liên tục, suy nghĩ một hồi sau đó nhanh chóng gõ lên bàn phím, từng đốt ngón tay trắng nõn luyên thoắt lướt trên điện thoại, thật sự khiến cảm xúc người khác có hơi động đậy.

*Prem bunny [ Có thể dẫn thêm một người tới không? Nếu không được giảm thì tôi khao ]

* Bố của mày [ ây da sao lại để Prem hoạ sĩ tiếp tục bao chứ, nếu là bạn mày thì cứ dẫn theo, bạn của mày cũng chính là bạn của tụi tao ]

Prem tắt điện thoại cười hài lòng, nhưng người bạn này cũng chính là bạn của bọn họ sẵn rồi mà.

Prem ngước mắt nhìn Boun, định mở miệng mời nhưng chợt nhận ra là hai người vừa mới dùng xong cơn trưa.

Boun nhìn Prem mấp máy môi nhưng tiếp sau đó lại ngậm miệng không nói gì, hắn bước tới đưa tay xoa nhẹ tóc cậu.

" Có chuyện gì à? "

Prem ái ngại nhìn lén Boun, cười hihi vài tiếng " ừmm...lúc nãy bọn Ken vừa mới gửi địa chỉ hẹn tôi đến một nhà hàng vừa mới mở, nói 100 khách hàng đầu tiên sẽ được giảm 15%, tôi lúc nãy quên là bản thân đã cùng cậu vừa mới ăn cơm trưa, nên đã nhanh chóng đồng ý với bọn họ là sẽ tới, còn nói sẽ kéo theo thêm một người bạn là cậu nữa "

Ken?

Boun nhíu mày, cái tên này ít nhất cũng đọng lại trong tâm trí của hắn một ít thông tin. Đặc biệt hơn chính là con người này lúc trước đã được hắn liên lạc liên tục chỉ để hỏi thêm thông tin của Prem, nhưng cậu bạn này luôn giữ thái độ có chết cũng không thèm hé nửa lời, dần dần Boun cũng mất liên lạc với Ken luôn, còn có cả Fluke cũng không ngoại lệ.

Hắn biết, đám người này chắc chắn biết sáu năm qua Prem ở đâu và làm gì, chỉ có mỗi mình hắn là không biết gì về cậu cả.

" Không sao, cảm thấy bụng tôi lại đói nữa rồi " Boun nhìn cậu cười nói.

Prem ngơ ngác nhìn hắn, tên này có một chiếc bụng không đáy sao?

Cả hai cuối cùng cũng dắt nhau ra ngoài, đi đến địa điểm mà Ken vừa mới gửi.

Vừa mở cửa bước ra thì đã gặp cậu bác sĩ ngộ nghĩnh lúc nãy. Lúc nãy trên đầu cậu ta chỉ có một chùm buộc tóc hình con ếch thôi, bây giờ đã có thêm một chùm tóc hình con thỏ ở bên phải. Cái bệnh viện này đúng là thú vị hơn cậu tưởng.

Trên tay y đang cầm bệnh án, lúc đi ngang phòng làm việc của Boun thì bắt gặp hai người. Y đầu tiên là giật mình sau đó biểu cảm dần chuyển sang sửng sốt giống như bản thân vừa mới gặp được một hiện tượng lạ ngàn năm có một vậy, còn là một chuyện xấu nữa.

Prem thấy cậu bác sĩ trẻ, vui vẻ chào một tiếng, nhưng Tutor nãy giờ vẫn chưa bình tĩnh lại để đáp lại cậu, chỉ biết mở miệng mắt thì nhìn cậu không chớp mắt.

Nhưng hành động này lọt vào mắt Boun lại thành một ý tứ khác, Tutor chính là đang ngắm nhìn Prem đến nổi không thèm chớp mắt.

Nghĩ đến đây, Boun liền trở về vẻ âm u thường ngày bước lên trước hòng muốn ngăn chặn ánh mắt của Tutor đang chiếu thẳng lên người Prem, mở miệng vang lên chất giọng khàn khàn lạnh lùng như mọi khi " Có chuyện gì? "

Tutor bị hỏi tội, phút chốc ngơ ngác không phản ứng kịp. Chuyện gì? Có chuyện gì được chứ? Y chỉ là vô tình đi ngang đây và bắt gặp được một hiện tượng lạ đến khó tin mà thôi.

" À...ơ không... không có chuyện gì...chỉ là đi ngang qua đây thôi " Tutor nói lắp bắp tiếp đó lại cười giả lả lấy lòng. Y cảm thấy ánh mắt của bác sĩ Boun lúc này không hề có thiện ý một chút nào, cứ như nó muốn bắn ra tia lửa đuổi y đi càng nhanh càng tốt vậy. Tutor nghĩ nếu ánh mắt đó có thể nói chuyện, thì y chắc chắn sẽ nghe được từ " cút " liền ngay lập tức.

Tutor liền như muốn bỏ của chạy lấy người, một khắc biến mất.

Prem chớp chớp mắt, từ nãy đến giờ luôn đứng phía sau và chỉ nhìn thấy mỗi tấm lưng của Boun. Lát sau hắn quay lại, híp mắt cười nhìn cậu nhẹ nhàng nói " Đi thôi, không phải cậu nói chúng ta phải nằm trong top 100 người khách hàng đầu tiên sao? "

" Ờ ờ đi thôi " Prem gật đầu, xoay người đi trước còn Boun vui vẻ một mình bước theo cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com