Chương 43
Boun sau khi thực hiện xong cuộc phẫu thuật, hiện tại cũng đã sáu giờ tối. Boun liếc nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ ăn tối thì liền thay áo blouse trắng, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài lấy xe.
Thẳng đến ngồi vào trong xe, Boun lại nhận được thêm một cuộc gọi. Nhìn số điện thoại hiển thị, mày rậm có chút cau lại, từ từ bắt máy.
" Alo...."
Đầu giây bên kia vang lên một tiếng nghiêm nghị " Về Noppanut gia, ta có chuyện muốn bàn với con "
" Xin lỗi, con bận rồi " Boun không hài lòng với giọng điệu lúc nào cũng tỏ vẻ ra lệnh của ba, liền nhanh chóng từ chối.
Bên Kia, Ông Ram vẫn không từ bỏ, nhất quyết bảo Bounnopp gia " Con nhất định phải về, nhanh lên! "
Nói xong cũng nhanh chóng cúp máy, Boun nhìn cuộc gọi đã kết thúc, tức giận quăng điện thoại ra sau. Chuyển hướng trở về Noppanut gia.
Boun được bác quản gia dẫn vào trong thư phòng gặp ông Ram, đã từ rất lâu Boun không trở về nhà. Bên trong bất quá cũng không thay đổi gì nhiều, bác quản gia đang đi thì dừng lại trước cửa thư phòng của ông Ram, nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa ba tiếng.
" Lão gia, thiếu gia đến rồi "
" Cho vào đi "
Bác quản gia không còn việc đành lui xuống, Boun một mình đẩy cửa bước vào trong. Nhìn thấy ông Ram đang ngồi chỗ bàn làm việc, Boun hạ mắt gọi một tiếng " Ba "
Ông Ram nghe con trai bấy lâu nay không về, giờ lúc gặp chỉ gọi một tiếng hờ hợt cũng không thấy khó chịu. Ông từ tốn quay ghế lại đối mặt với Boun.
" Ta biết con không thích dài dòng, nên sẽ vào thẳng vấn đề. Boun, ba có việc muốn bàn với con " Ông Ram nhìn hắn giọng điệu được coi ôn hoà hơn một chút.
Boun liếc mắt nhìn ông, nhưng rất nhanh sau đó đã dời đi. Trong đầu chỉ suy nghĩ không biết Prem đã ăn cơm tối hay chưa. Vì thế chỉ tùy tiện đáp " Đúng là con không thích dài dòng, nên ba nói thẳng luôn đi. Có chuyện gì? "
Ông Ram gật đầu hài lòng với sự hợp tác của Boun, cũng không đợi nữa mà lập tức nói " Lúc trước Noppanut thị có rơi vào một cuộc khủng hoảng, may là đã qua rồi, cũng nhờ có Yang gia giúp đỡ nên Noppanut thị xem như được cứu thoát khỏi vũng lầy"
Boun vốn dĩ không muốn nghe những chuyện này, hắn là bác sĩ chuyên chữa bệnh cho con người chứ không phải để chữa bệnh cho tập đoàn.
Ông Ram lại nói " Chỉ vì kế hoạch khai mở ở mảnh đất phía nam, tính sai sót một bước mà tập đoàn liền thất lỗ rất nặng nề, thiệt hại gần sáu nghìn tỷ baht, cũng may lúc đó là Yang gia có tâm nên ra tay cứu giúp, ta thật sự mắc nợ ông Yang rất nhiều "
So với việc tập đoàn nào đó dịch sai một chữ bay mất hai nhìn tỷ thì tính sai một bước bay mất sáu nhìn tỷ thì Noppanut thị đúng là quá xui xẻo.
Boun không kiên nhẫn, nói không vòng do nhưng chính ông đang kéo câu chuyện này đi nguyên một vòng trái đất, " Thế thì sao ạ? "
Ông Ram tháo mắt kính xuống, dùng tấm vải lau chùi nhẹ vào tròng kính trong suốt, sau đó lại đeo lên. Rất kiên nhẫn nói " Con gái ông ta tên là Yang Lim, con biết phải không? Nghe nói con bé cũng học chung một trường đại học với con "
Boun hơi nhíu mày, cái tên này nghe cũng có chút quen thuộc, đột nhiên trong tâm trí hiện lên hình ảnh một cô gái theo đuổi hắn suốt mấy năm đầu đại học, đặc điểm là có tính cách giống Prem Warut. Nhưng rất nhanh sau đó ý chí đã bị câu nói của hắn đánh gãy không còn làm phiền hắn nữa.
" Vâng..."
Ông Ram liền vui vẻ, bước đến trước mặt hắn đưa tay vỗ vào vai hắn " Tốt lắm, nếu đã có quen biết thì dễ nói chuyện rồi. Thật ra thì ta rất muốn trả ân tình lúc trước, nhưng làm cách nào ông Yang cũng không nhận, đột nhiên ông ấy lại muốn là sui gia với ta, thiết nghĩ đúng là chuyện này không có gì là xấu cả...."
" Thì sao? " Boun lập tức cắt ngang lời ông nói.
Ông Ram cũng quay về vẻ mặt lãnh đạm nghiêm nghị thường ngày, nói với Boun " Ta nghe nói con bé biết con, còn rất thích con, Boun con hiểu ý ta chứ? Đừng làm ta thất vọng, ngày mai chúng ta sẽ có một cuộc hẹn với Yang gia vào lúc 10 giờ, địa chỉ ta sẽ gửi sau "
Ram đúng thật có hai người con trai, nhưng người mà Yang Lim đích thị muốn kết hôn là Boun Noppanut, với lại Bum hiện tại cũng đã có người vợ sắp cưới. Tính lại chỉ duy nhất mình Boun là thích hợp nhất, lại rất thuận cả đôi đường.
Boun từ nãy đến giờ vẫn cố gắng kiên nhẫn đứng nghe ông Ram nói, nhưng cảm thấy câu chuyện dần đi hơi xa. Boun cũng không nể mặt ông, nhất quyết từ chối " Chuyện ba nợ ân tình ai, hứa với ai thì đó là chuyện của ba, không liên quan đến con. Chuyện kết giao này con không muốn xen vào, con không đồng ý "
Ram lập tức thay đổi sắc mặt, có chút tức giận không hài lòng mà lớn tiếng " Hỗn xược! Con dựa vào đâu mà không đồng ý? Cuộc hôn nhân này đôi đường đều có lợi, Lim lớn lên lại xinh đẹp hơn bất cứ cô gái khác, con còn có phúc mà không biết hưởng? "
" Thế thì phúc lợi này ba hưởng giúp con đi, con không cần thiết " Boun không nhanh không chậm chậm rãi đáp.
Ram khi nghe những lời này, liền khống chế cảm xúc mà giơ tay dán lên mặt Boun một bạt tay, lực tay cũng không hề nhẹ. Giọng nói đều mang phần phẫn trách " Con đúng là hỗn xược! Trước giờ ta nuôi dạy con để bây giờ con trả lời ta bằng thái độ này sao? "
Boun bị tát nghiêng mặt qua một bên, cảm nhận cái rát một bên má, Boun âm thầm đá lưỡi qua một bên, từ từ ngẩn đầu nhìn ông Ram, ánh mắt đều kéo theo vẻ lạnh lẽo, giọng nói cũng không có sự uất ức nào vì cú tát, giễu cợt nói " Ba à? Có phải vì ba đã có tuổi nên trí nhớ có chút đảo lộn không? Ba chỉ nuôi chứ không hề dạy, từ lúc nhỏ chỉ duy nhất một mình mẹ quan tâm đến con nuôi nấng con...còn ba thì ngoài việc quăng một cục tiền thế rồi quay lưng là xong, nhưng con lúc đó vốn dĩ không cần tiền. Từ nuôi dạy đối với ba có phải là nhẹ nhàng quá rồi không? "
Ram lập tức bị những lời này của Boun làm cho sững người, đúng thật là từ nhỏ đến lớn, Boun chưa từng nhận được một câu hỏi han quan tâm nào từ ông, chỉ riêng Bum thì lại có đủ.
" Nhưng cũng không sao, con vốn dĩ không để ý tới " Boun kéo khoé miệng cười một tiếng, lại tiếp tục nói " Lúc trước con ngoan ngoãn không cãi lời cũng chỉ vì muốn được mẹ khen, cố gắng học tập đoạt được nhiều giải thưởng cũng chỉ muốn mẹ được tự hào, không khóc nháo cũng chỉ vì không muốn làm phiền mẹ. Trước giờ cuộc sống của con tồn tại cũng không vì ba, vì thế ba cũng đừng ép con làm những chuyện khác vì ba nữa "
Tất cả thật sự chỉ vì mẹ của hắn thôi sao?
Boun nói xong liền dứt khoát quay người đi, để lại một mình ông Ram ở lại tức giận gọi tên hắn, nhưng Boun một cái cũng không quay đầu. Thẳng đến vào trong xe lái đi mất.
Boun chạy ngang một quán ăn, mua một ít đồ ăn tốt định đem sang nhà Prem.
Đến lúc nghe tiếng chuông bên ngoài cửa, Prem mới giật mình tỉnh dậy, thoáng nhìn qua đồng hồ treo tường mới biết bản thân thế mà ngủ lâu đến như vậy. Tiếng chuông bên ngoài cũng không ngừng lại, vẫn vang lên liên tục, Prem không cần nghĩ cũng biết là ai nên cũng nhanh chóng ra mở cửa.
Boun thấy khuôn mặt quen thuộc của thiếu niên, phút chốc tâm tình trở nên vui hẳn, những hỗn độn khó chịu lúc nãy đều tan biến đi mất không chừa lại chút lưu luyến nào.
" Đồ ăn tối cho cậu " Boun vui vẻ giơ hai túi đồ ăn lên cao.
Prem mệt mỏi vì mới thức dậy, tùy ý gật đầu rồi để Boun vào nhà. Cậu cũng thuận tay bật đèn, căn nhà lại trở nên sáng bừng. Prem đi thẳng vào phòng tắm để tắm, còn Boun thì rất ngoan ngoãn đi thẳng vào gian bếp bày thức ăn ra bàn.
Lát sau Prem cũng bước ra với bộ đồ thể thao có phần rất thoải mái, tóc trên đầu vẫn còn chưa khô hẳn. Cậu bước tới ngồi vào ghế, tay cầm lấy đũa định ăn cơm thì hành động tức khắc dừng lại khi ánh mắt dừng trên một bên má của Boun.
Mày hơi nhíu lại hỏi " Mặt cậu bị sao thế? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com