Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

Prem bảo mình muốn về quê thăm ba mẹ, nhưng đi được nửa đường thì dừng lại. Không biết nghĩ gì lại chuyển hướng không về nữa, lái đến một nơi, khung cảnh bên đường lại cực kỳ quen thuộc.

Trong một tiệm bánh ngọt, kì nghỉ đông đã qua, học sinh lại bắt đầu chương trình học. Tiệm bánh ngọt có cách trang trí màu sắc tươi mới lại bận rộng đón những vị khách trẻ.

Prem nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nhìn xung quanh bên trong cửa hàng đều là đồng phục học sinh, trông cực kỳ quen thuộc. Cậu chọn chỗ ở một góc rồi ngồi xuống, thức uống cũng không thèm gọi.

" Ngồi chật chỗ quá đi! "

Prem đột nhiên bị gõ đầu, có hơi giật mình nhìn lên.

Fluke vừa mới làm chuyện xấu cũng không hề chột dạ, ung dung kéo ghế ngồi trước mặt cậu. Trên người y vẫn còn đeo chiếc tạp dề ca rô màu xanh nhạt.

" Đối xử với khách hàng như thế coi chừng tôi lấy tiền đánh sập cái cửa tiệm nhà cậu " Prem nhìn cậu bạn mình, thốt ra câu bông đùa cực kỳ thiếu đánh thêm phát nữa.

Fluke bị câu nói của Prem làm cho tức cười, lại nhìn thấy khuôn mặt của cậu, y không dám thừa nhận bản thân là người hiểu cậu nhất, nhưng vẫn đủ tự tin nói mình chính là bạn thân nhất của cậu, nhìn tâm trạng không tốt như vậy, y bất giác hỏi "Sao thế? Có tâm sự?"

Prem cũng không đùa nổi nữa, nhưng nhất thời không biết bản thân đang không thoải mái ở đâu, đầu óc có hơi rối rắm, nghe câu hỏi này chỉ vô thức gật đầu, lát sau lại lắc lắc đầu. Buồn chán trả lời "Không biết nữa"

Giống như không biết bản thân buồn về chuyện gì, cũng không rõ cảm xúc đang chạy trong cơ thể là như thế nào, chỉ cảm thấy cực kỳ rối rắm không biết đường giải phóng.

Fluke nhìn khuôn mặt ủ rũ của Prem, cười một tiếng rồi nói "Quán tôi có bán rượu đó, chỉ là rượu trái cây nồng độ cồn hơi nhẹ, nhưng vẫn đủ để đập vào tâm trạng chết tiệt của cậu"

Prem bị câu nói đùa của Fluke làm cho bật cười, nhưng lại cười không nổi, nói "Thế thì giữ mà bán đi, tôi đây không cần"

Từ sáng đến giờ điện thoại cậu đều tắt, Boun có gửi bao nhiêu tin nhắn cũng không nhận được hồi âm nào, có gọi điện cũng đều nhận lại giọng nói quen thuộc của người phụ nữ, tâm tình càng thêm tức giận không có chỗ bộc phát.

Bình thường ở bệnh viện Boun đã làm cho người khác thấy sợ mà cách xa, rất nhiều y tá trong bệnh viện thầm yêu mến hắn nhưng với cái tính lạnh nhạt của Boun cũng tự động không dám đến gần.

Không biết hôm nay bác sĩ Boun gặp phải chuyện gì, tâm trạng bình thường đã không tốt nay còn tệ hơn, đáng sợ gấp vạn lần. Ngay cả mấy đứa trẻ nhỏ trong bệnh viện được Tutor dỗ ngọt dẫn đi chơi, lại không may bắt gặp ánh mắt Boun liền bị doạ cho phát khóc, Tutor lại phải cận lực dỗ dành đám trẻ, bức y đến mức muốn phát rồ.

Rốt cuộc Prem đã làm gì lại tắt điện thoại không chịu trả lời hắn, lại lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì hay không.

Đến xế chiều, Prem lại chỉ trả lời duy nhất một tin, đó là nói bản thân đã về tới nhà ba mẹ rồi. Sau đó lại không thấy hoạt động nữa.

Boun muốn gọi lại cũng không được, thế là tức giận đập mạnh điện thoại vào tường. Nhưng đột nhiên nhớ lại bên trong điện thoại có ảnh chụp của Prem còn có tỷ tỷ thứ liên quan tới cậu.

Một lát sau liền thấy bác sĩ Boun tức giận đem chiếc điện thoại vừa mới bị mình trút giận, gấp gáp đến cửa hàng sửa điện thoại gần bệnh viện.

...

Đến tối, Prem lái xe cùng Fluke chạy đến bờ sông Chao. Vì mùa đông đã qua, bên ngoài cũng không còn lạnh như trước nữa, nơi này vẫn đông người như thường, dù gì đây cũng là khu vực hóng mát nổi tiếng, đại đa số đến đây cũng đều là các cặp đôi.

Hai người lựa chọn một bãi cỏ gần đó, trên tay Prem còn cầm lấy một túi bọc chứa đầy bia lon, tay kia thì cầm dây xích dẫn Giant đi sát bên cạnh mình.

Gió thôi nơi đây mát mẻ mang theo hơi lành lạnh, bia được đổ vào cuốn họng có chút nóng bị cơn gió thổi qua người làm cho dịu xuống.

Fluke uống hết một lon lại lấy thêm một lon khác, mở nắp ra nghe một tiếng "Xì" thật đã tai, uống một hớp rồi nói " Chuyện làm tâm trạng cậu như bị chó cắn sáng giờ có phải liên quan đến Boun Noppanut không? "

Kì thật y cũng không còn nghĩ chuyện nào có khả năng hơn chuyện này cả.

Prem cũng vừa uống hết một lon bia, tiếp tục khui một lon mới nốc một lượng lớn chất cồn vào cuốn họng. Bất tri bất giác nhìn ra ngoài bờ sông xa xăm, rất lâu mới trả lời y " Hôm qua Ba của Boun đến gặp tôi "

Giọng cậu lúc này cực kỳ nhẹ, phát ra rồi lại như theo cơn gió mà dần biến mất. Fluke hơi nhíu mày nghi hoặc hỏi lại "Ba Ram? Ông ta đến tìm cậu làm gì?"

Prem mím môi, gục đầu xuống rất lâu không thấy trả lời, lát sau Fluke lại thấy Prem âm thầm đưa tay quẹt mắt của mình.

Là do lạnh, hay là do nguyên nhân khác, giọng Prem lại đột nhiên thay đổi. "Chỉ là đến nói một số việc, muốn tôi tránh xa Boun Noppanut, không nên cản trở...." Nói đến đây cậu lại ngừng, có cái gì nghẹn lại không nói nổi nữa, cố gặng ra từng chữ nhưng lại tạo ra hàng ướt đẫm trên khoé mắt.

" Hôn ước Boun Noppanut đã được định sẵn, trước sau hắn cũng phải đi lấy người thích hợp với mình.....còn có khả năng cho hắn một bảo bảo "

Người hôm trước đến tìm hắn, thế mà lại chính là vợ sắp cưới của Boun. Ram cũng nói rõ, cậu thật sự không xứng với hắn, ngay cả cậu vẫn chưa từng dám nghĩ ba mẹ mình sẽ chấp nhận con trai mình yêu người con trai khác.

Người có gia thế cao như Boun, không chấp nhận cũng là điều dĩ nhiên.

Bản thân cậu cũng không dám chắc bản thân lại bắt đầu yêu Boun từ lúc nào, chỉ biết rằng bản thân thực sự đã sớm đem hắn cất giấu ở sâu trong đáy lòng. Có thể bắt lấy lại như không thể với tới, mông lung đến tột cùng.

Fluke nhìn Prem, lại nhớ đến mình lúc trước, tức giận nhẹ nhàng thốt ra một câu chửi mắng. "Tư bản chết tiệt!"

Prem bị câu chửi của Fluke làm cho bật cười, nhưng trên môi có hơi vặn vẹo, lại bắt đầu nói. "Giờ có thể nói ra chuyện của cậu với thầy Ohm được rồi đó"

Fluke đang tức giận, tự nhiên lại bị như hỏi tội, nhất thời trầm mặt lấy một lon bia rỗng, vô cớ đạp thật mạnh lên lon bia trút giận.

Đám người đó tưởng họ là ai? Có tiền thì hay lắm sao? Có thể một tay thao túng thay đổi cuộc sống của người khác sao?

" Ngày Ohm nộp đơn xin nghỉ, chiều hôm đó có một cô gái đến tìm tôi, nói bản thân chính là vợ sắp cưới của hắn. Còn nói tháng sau bọn họ sẽ cử hành hôn lễ, cô ta nói nếu như tôi tự động rời xa Ohm thì cô ta không ngại đưa tôi một số tiền lớn " Nói đến đây Fluke đột nhiên đứng lên đạp lon bia dữ dội hơn, tiếp tục chửi mắng " Ta phi phi!!.... tưởng Fluke này cần tiền lắm sao? Đem cả đống tiền đó về mà đắp lại nhân cách đi! Dám bảo ông đây chỉ là một đứa nhóc sống trong xã hồi bình thường, vốn dĩ không với tới tầng lớp cao quý như bọn họ, cô ta còn nói bản thân mới có thể đem lại hạnh phúc cho Ohm, còn có thể sinh con cho hắn, cô ta đang ví mình như cái máy biết đẻ con sao!!!!!! "

Dù gì cũng là cách một tầng lớp xã hội, lại bị ngăn cấm như một hành vi sai trái về tình yêu cùng giới tính. Bức tường ngăn cách lại còn có thêm vết nứt ở dưới chân, đẩy hai thân ảnh ngày càng ra xa.

Prem nhìn cậu bạn cư nhiên lại nổi đoá trút giận toàn bộ lên vỏ lon bia, bị đạp cho bẹp dí nhưng vẫn không được tha. Có chút thương xót cho vỏ bia xấu số, bản thân cậu cũng tự dự đoán chuyện tình cảm của hai người này, nhất định là có chuyện gì tác động nên mới như thế.

Cắt đứt một mối tình chia liền tận sáu năm trời, đúng là đáng thương hơn, không có lý do nào là đáng trách.

Prem đột nhiên lấy điện thoại ra, lên trên mạng tra một số từ.

Fluke sau khi trút giận xong rồi, lại từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt rơi trúng những dòng chữ được gõ trên thanh tìm kiếm.

"Là con trai lại đi yêu một người con trai khác có sai không?"

Fluke bị những dòng chữ này làm cho tức cười, tìm kiếm ngu ngốc cái gì chứ. Đừng có mà làm hành động ngu ngốc giống y lúc trước nữa, thanh tìm kiếm Google lúc trước của y chắc phải mệt mỏi vì những câu hỏi không ra gì của bản thân y lúc trước lắm.

" Cậu tìm kiếm cái gì chứ? Sao không thử gõ tìm xem não của mấy tên tư bản đó có bị úng nước không?" Nói đến đây thì tức giận, nghĩ đến chuyện cũ không ngừng ghét bỏ "Còn tôi thì chắc chắn cô ả kia ăn vinh quang nhiều quá nên não bị hư mất rồi, phượng hoàng gãy cánh thì có gì hay ho đâu mà khoe!"

Prem không nói gì nữa, bỏ điện thoại vào túi quần đứng lên nhặt những lon bia vào túi.

"Giant, về thôi!" Prem nhìn chú chó Giant ở ngoài xa, đang chơi đùa cùng những chú chó được chủ dắt ra ngoài. Chú chó nghe được tiếng gọi của cậu, liền cong đuôi chạy về.

Boun lúc tối trở về, vô thức nhìn sang nhà của Prem, tâm trạng liền trùng xuống. Không rõ tâm trạng ra sao đi đến đá mạnh vào cửa nhà cậu một cái rồi mới chịu nhấn mở khoá vào nhà của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com