Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57

Ngày hạ qua, thu lại đến. Lá phong trên vỉa hè hay đường phố bắt đầu rụng dần, con đường dài bắt đầu trải đầy sắc đỏ vàng.

Boun dẫn Prem đến gặp mẹ hắn.

Đầu tiên biết tin con mình là người đồng tính, bật phụ huynh nào khi nghe được cũng đều sốc, nhưng đến khi suy nghĩ lại thì không còn thấy chỗ nào là không đúng nữa.

Suy cho cùng đó cũng chính là con trai bà, từ trước đến giờ bản thân người làm mẹ biết rất rõ bản thân có lỗi như thế nào với con trai.

Khi nghe đến giọng nói lạnh lùng thường ngày của Boun qua điện thoại, lúc kể về cậu thiếu niên nhỏ lại trầm giọng đầy sự ôn nhu.

Hiện tại bà đã biết, chỉ cần con trai hạnh phúc, việc gì cũng đều là tốt.

Ngày đến gặp mẹ Rin, Prem có chút lo lắng, thẩm chí giả bệnh nằm trên giường sống chết không chịu ra ngoài.

Đợi đến khi hắn nhẹ giọng khuyên nhủ bên tai một hồi, Prem cũng chịu động tâm, ủ dột được hắn dắt tay đi ra ngoài.

Prem ngồi trên xe, tâm tình không hề yên ổn "Lỡ bác gái không chấp nhận chuyện này của chúng ta thì sao?"

Prem đến giờ vẫn còn tâm ma với những lời Boun nói lúc trước, lúc này không khỏi e sợ về mọi thứ.

Boun liếc mắt nhìn cậu, đáy mắt cong cong cười với cậu "Em nghĩ nhiều làm gì, dẫn em đến để ra mắt với mẹ thôi, còn việc đồng ý hay không đều do anh" nói đến đây giọng Boun lại có chút thoải mái "Dù sao vợ là anh cưới, phụ huynh chỉ cần ngồi chủ trì thôi"

Prem nghe được những lời an ủi này, lúc đầu còn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe đến lời phía sau của Boun, sắc mặt lại đỏ bừng hung đến hai tai đều nóng "Ai làm vợ? Anh tốt nhất nên học lễ nghi để về làm con dâu ngoan của mẹ em đi"

Boun không tức giận, lại còn rất hiểu ý phụ hoạ theo "Được, về làm con dâu mẹ em, làm rể hiền của bố em, tối đến lại làm con trai em"

Prem được sủng nịnh liền cười vui vẻ hài lòng, rất hứng thú gọi Boun một tiếng "Con trai ngoan"

Boun không cãi, gật gật đầu xem như đồng ý.

Ban ngày kêu bố, ban đêm bố kêu.

...

Cả hai đến cửa biệt thự, phía bên trong cổng lớn liền có người nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Boun lái xe vào sân, rất hiểu ý bước xuống xe chạy sang bên cửa khác mở cửa cho Prem.

Hai người nắm tay từ từ đi vào trong.

Mẹ Rin còn sợ con trai đổi ý, vốn ngồi ở sảnh phòng khách. Khi nghe tiếng xe bên ngoài liền nôn nóng chịu không nổi bước tới đứng ở trước cửa đón cả hai.

Prem khi thấy bà, Liền biết đây là mẹ của Boun. Dù sao cậu cũng không mắc chứng dễ quên mặt, lúc trước ngày nào cũng như con thỏ nghịch ngợm nhảy qua nhảy lại trước cổng nhà Boun, chỉ mong ước ngoài mặt vô tình nhưng trong có kế gặp được Crush.

Vì thế, vị phu nhân tài giỏi của Noppanut gia lúc trước, Prem đương nhiên cũng trông thấy vài lần.

Đầu tiền là Boun giới thiệu hai bên, sau lại Prem ngoan ngoãn đưa giỏ trái cây mà cậu có y mua làm quà, còn rất lễ phép cười nói "Chào bác gái ạ"

Rin ngắm nhìn Prem một lúc lâu, lại vui vẻ nhận lấy giỏ trái cây trên tay cậu, trong lòng không khỏi thầm đánh giá khen ngợi cậu một tràng. Thảo nào con trai bà lại u mê như vậy, rõ là một thiếu niên nhưng da trắng ngũ quan tinh tế, thần sắc tốt, xinh đẹp hơn con gái người khác vài phần.

Là một tiểu khả ái có môi anh đào.

Bà cười ôn hoà một lúc lâu rồi lại đáp "Nhóc con leo rào phải không?"

Boun Noppanut "???"

Prem Warut "...." Sao lại có người có trí nhớ tốt như vậy chứ?

Thấy hai biểu tình của hai đứa nhỏ, Rin không tiện đứng ngoài kể, liên ngỏ ý mời vào trong, lúc vừa đi cũng không hẹp hòi kể lại chuyện lúc trước "Ngay khi gặp Paopao, mẹ liền nhớ đến hình ảnh sáu năm trước, không ngờ thằng bé con dẫn về lại là nhóc con nấm lùn thường hay leo rào phía tây nhà chúng ta lúc trước"

Boun không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Prem, còn Prem lại hận không thể đào một cái hố nhảy xuống tự lấp mình.

Cậu ngượng ngùng nói "Chuyện đã qua rồi, tuổi trẻ bồng bột thôi"

Rin nhìn hai đứa nhỏ, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, đứa nhỏ này bây giờ đúng là đã trưởng thành hơn. Còn nhớ lúc trước khi cậu leo rào, hai tay khoanh lại để trước ngực tựa lên thành tường, còn cái đầu tròn thì hoạt bát nhìn xung quanh.

Bà khi đó khó hiểu có phải trộm hay không, nhưng khi đến gần, thấy nét mặt non nớt ngây thơ trẻ con trong đôi mắt to tròn của cậu, bà lại cảm thấy yêu thích. Lúc hỏi lý do tại sao lại leo rào, Prem lúc đó còn không sợ hãi gọi bà một tiếng "Chào mẹ chồng tương lai" lúc gọi không chút e ngại, rất thoải mái, sau đó lại tinh nghịch nhảy xuống chạy đi mất.

Prem đến khi ngồi vào bàn ăn, cả người như bước vào hoả lực, nóng đến hãi. Mặt cũng không bớt hơn, càng nghe mẹ Rin kể lại chuyện lúc trước, Prem chỉ muốn ngồi xuống gầm bàn khóc oa oa.

Rin nhìn hai đứa nhỏ ngồi phía đối diện, lại hỏi "Vậy...chuyện hai đứa bên phía anh chị Warut đã biết chưa?"

Prem mới bỏ thử một miếng cá vào miệng, nghe bà hỏi liền nuốt xuống từ tốn trả lời "Tuần sau bọn con sẽ trở về gặp ba mẹ con ạ"

Rin gật đầu, tinh ý Prem từ nãy đến giờ luôn để mắt đến món sườn nướng, chỉ là đặt hơi xa. Bà hiểu ý không để lại dấu vết đẩy món sườn đến trước mặt Prem, tức khắc ánh mắt trong mắt đứa nhỏ này liền sáng.

Boun bên cạnh lột tôm, đẩy dĩa tôm đã được lột sạch vỏ về phía cậu, nhìn mẹ nói "Chuyện này không cần nói cho ba biết, chỉ kéo thêm phiền phức"

Rin gật đầu đồng ý, dù sao bà cũng không muốn để Ram lại nhúng tay vào. Lúc đầu nghe Boun kể sơ qua việc mà Ram đã làm, bà chỉ hận không thể chạy đến Noppanut gia dùng cây búa của Thor gõ cho lão già đó bất tỉnh.

"Chuyện của ông ta cậu con đã xử lý rồi, thật xin lỗi hai con vì việc phụ huynh đã làm lúc trước, Prem đã chịu ủy khuất rồi"

Prem vẫn đang hai tay cầm sườn nướng gặm, đột nhiên bị chỉ đích, nhất thời không biết nên làm thế nào. Đổi lại sự lúng túng ngây ngô của cậu, Boun lại cười trêu chọc.

Sau khi dùng cơm với mẹ Rin, hai người nấn ná ở lại trò chuyện vài câu cũng phải về nhà.

Prem ngồi trên xe, cả người tựa vào ghế, cơ thể như chất lỏng mềm nhũn.

"Giờ vẫn còn cảm thấy no, đúng là hơi không thoải mái" Prem đưa tay xoa bụng, lúc trên bàn ăn vì chỉ ngồi nghe hai mẹ con Boun nói chuyện, Prem lại chỉ việc ngồi ăn, kế bên còn có Boun bồi đồ ăn cho không ít.

Boun liếc sang nhìn cậu, đôi mắt mắt cong cong "Vậy đi dạo không?"

Prem cảm thấy có lí liền gật đầu.

Đương lúc không khí trong xe im lặng, tiếng chuông điện thoại của Prem lại vang lên.

Là Sam gọi, chả biết cô ả này mất tăm mất tích mấy tuần qua, ngay cả cậu bị Boun bắt cóc cũng không thấy Sam điện thoại tìm kiếm. Bây giờ thấy số điện thoại hiện lên là của cô, Prem nhất thời không biết nên dùng thái độ gì nữa, cậu bắt máy lên.

Bên kia lại có hơi ồn ào, lát sau hình như Sam đi đến chỗ xa thì tiếng ồn ào dần nhỏ đi "Alo...ông chủ của tôi ơi, tôi nhớ ngài quá đi"

Khoé miệng Prem giật giật, chẳng biết đây là lời thật lòng hay là vuốt lông mèo nữa. Nhưng chợt để ý mình đang bật loa ngoài, dĩ nhiên lúc nhìn sang lại thấy người nào đó đang đen mặt lái xe.

Prem cũng không biết nên có biểu tình gì, chỉ đành đáp "Có gì nữa không? Cô mất tích mấy tuần nay rồi bây giờ đã nhớ lại mình có chủ rồi à?"

Phía bên kia Sam cười đến thoải mái, lát sau rồi lại nói "Em xin lỗi ông chủ, nhưng mà sang tháng 6, em sẽ tổ chức đám cưới, mong anh cùng tên bác sĩ kia đến uống rượu mừng"

Prem vẫn còn đang thả hồn ra ngoài vì không mấy quan tâm đến lời cô quản lý này nói lắm, nhưng ngay từ những câu sau, Prem liền bị điểm cho giật mình "Cô nói cái gì cơ?"

Sam cũng không phiền nhắc lại lần nữa "Em sắp kết hôn rồi, là vào tháng 6, mấy tuần qua em không liên lạc với anh là cùng chị ấy sang Hà Lan"

Prem nhất thời không tiêu được hết những thông tin này, cứng đờ một lúc lâu rồi lại có chút không bằng lòng "Tôi còn định khoe bản thân sắp lên xe hoa, không ngờ cô lại đi trước một bước"

Sam nghe những lời này, cảm thấy chuyện này không có gì là ngạc nhiên. Nếu Prem không chịu lên xe hoa thì tên bác sĩ kia sớm muộn gì cũng bắt trói cậu quăng vào trong xe thôi, cô cười cười nói "Vậy sao? Thế thì cần hai người làm hai rể phụ cho đám cưới em cũng không muộn"

Prem hừ lạnh "Tôi mới không thèm"

Hai người nói chuyện với nhau được thêm vài câu thì tắt máy, Prem lại bĩu môi không nói gì.

Boun lại đột nhiên dừng xe, quay sang nhìn cậu "Xuống xe thôi, đến rồi"

Prem lúc này mới hoàn hồn, lại nhìn ra phía ngoài, mày tức khắc nhíu lại khó hiểu "Anh dừng xe ở đây làm gì? Không phải nói đi dạo tản bộ sao?"

Boun cảm thấy dừng ở đây không có gì là không đúng, rất ngay thẳng nói "Đi dạo ở bên ngoài với việc đi dạo trong cửa tiệm đồ cưới có khác gì nhau lắm đâu"

Prem tức khắc không biết nên nói gì, chỉ thấy hốc mắt đỏ cay cay, nhưng lại xoay người tránh né nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.

Cả hai đan chặt tay vào nhau, đứng trước cửa tiệm áo cưới, tâm tình có chút phấn khích, cảm giác tận đáy lòng lại ấm áp ngọt ngào đến lạ.

Boun nói "Lễ đường người khác chính là vest đen cùng váy trắng sa hoa lộng lẫy, lễ đường của anh chỉ cần một vest đen, một vest trắng là em cùng sóng vai"

Prem nói "Lễ đường người khác một đứng chờ, một cầm hoa bước đến, lễ đường của em chính là tay trái nắm lấy tay phải cùng sóng vai"

Hai ta, một tĩnh mịch trầm ổn, một hoạt bát ôn hoà.

Anh không hề thích nói, em lại rất hay cười.

Anh bước vào ngay khi tiếng chuông đã vang, em lại chậm chạp ở ngoài khi tiết học đã tàn.

Anh đứng dưới gốc cây hoa đào ở đầu ngõ, em lại không có ở đó để ngắm nhìn.

Anh mất sáu năm để chờ đợi, em lại dùng sáu năm để lãng quên.

Anh bước đi vội vã khoác đồng phục trắng, em quay về giữa nắng vàng cùng cọ màu trên tay.

Trong trang cuối cùng của câu chuyện, dòng chữ viết về tương lai sau này, sáng chói hiện dòng tên em.

*Hoàn chính văn*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com