Chap 12
Sáng hôm sau khi thức dậy thì cũng đã gần tám giờ sáng, không thể ngủ lại được nữa, cậu liền dậy, đặt chân xuống giường chuẩn bị chào đón một ngày mới, ngày thứ hai không có Boun bên cạnh
Đi xuống dưới nhà, nhìn xung quanh đã không thấy Kerry đâu, hơi thắc mắc một chút, đi vào bên trong bếp liền nhìn thấy một tờ giấy ở trên bàn ăn cùng với đó là đồ ăn sáng
Nội dung tờ giấy :"Cậu ăn đi nhé, mình làm đấy, mong là hợp khẩu vị với cậu, mình có việc gấp cần lên công ty trước, nếu mình có về trễ cũng đừng chờ cửa mình nha
John Kerry."
Cậu đọc xong liền mỉm cười, đặt tờ giấy xuống bàn, sau đó ngồi vào bàn ăn, ăn phần ăn mà Kerry chuẩn bị cho cậu
Ở Boun gia, từ khi cậu đi không gian ở nhà cũng trở nên ảm đạm hơn, người làm ở Boun gia chỉ đến làm hết việc rồi lại về nhà, không lấy nỗi một sự sôi nổi nào cả, bà Sushar ở Boun gia cũng rất buồn, chỉ mới về hôm trước, cùng Prem vui vẻ chưa quá một ngày liền xảy ra cớ sự này
Boun thì suốt ngày bỏ đi, không thấy được dù chỉ cái bóng của anh ở nhà, Kin thì càng ngày càng buồn hơn, thằng bé rất nhớ cậu, lại còn rất cần anh bên cạnh nhưng anh tuyệt nhiên vẫn không về, sáng tối cũng chỉ có mình thằng bé cùng bà Sushar ở Boun gia
Sáng hôm nay cũng như vậy, bà Sushar với tinh thần không được tốt lắm đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho Kin, để giúp thằng bé đến trường. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi bà lại lên phòng gọi Kin dậy
Thằng bé thức dậy nhưng cũng chưa quen được đó là bà Sushar, thường ngày đều là cậu gọi thằng bé, bây giờ là bà Sushar có chút không thân thuộc nhưng Kin vẫn không lên tiếng nói, được bà Sushar yêu chiều bế vào nhà vệ sinh, bà bây giờ chỉ mong bù đắp được những gì mà thằng bé xứng đáng được nhận lấy
Thay đồ, soạn cặp bà Sushar đều là lần đầu giúp cho Kin, tay chân lóng ngóng không biết phải làm sao cả, vật vã hồi lâu thì cũng đã soạn cặp cho thằng bé. Bà Sushar dẫn Kin xuống ăn sáng, ăn xong bà Sushar liền hỏi "Bảo bối, con có nhớ đường đến trường không?"
"Vâng có ạ." Thằng bé gật đầu
"Được rồi, vậy ta đi nhé." Bà Sushar tươi cười đưa tay ra muốn nắm lấy tay của Kin nhưng thằng bé chỉ nhìn bà
Bà khó hiểu nhìn Kin hỏi "Sao con không đi đến giờ rồi."
"Con cần có cơm đem đến trường." Kin nói, bỗng trong đầu nhớ đến Prem, nếu là cậu, cậu sẽ không bao giờ quên việc này
Bà Sushar ngạc nhiên, đúng thật bà quên mất, đêm qua cậu có gọi đến dặn dò bà về việc này, bà bỏ cặp của Kin xuống, nhanh chóng chuẩn bị thức ăn để Kin mang đến trường
Mọi thứ xong xuôi thì cũng đã gần trễ giờ học của Kin, bà cùng Kin nhanh chóng đi đến trường
Boun một lúc sau khi bà Sushar cùng Kin đi cũng đã trở về sau khi ăn chơi và ngủ lại công ty cả đêm, về đến nhà, không khí trong nhà lạnh toát khiến anh khó chịu, đưa mắt tìm kiếm hình bóng của Prem nhưng chợt nhớ lại anh và cậu đã ly hôn, đơn ly hôn cũng đã gửi đến tòa án, anh cười nhạt, những lúc như thế này, say xỉn, mệt mỏi thì anh mới nhớ đến cậu
Nằm vật xuống ghế sofa trông bộ dạng lôi thôi, anh cũng dần chìm vào giấc ngủ một lần nữa, bà Sushar một lúc sau khi đưa Kin đến trường cũng đã trở về nhà, nhìn thấy được có một đôi chân dài ở ghế sofa, bà vội vã đi vào trong liền nhìn thấy đó là Boun
Thở dài, bây giờ mới thấy mặt, mà sao lại trông bộ dạng đáng xấu hổ như vậy chứ hả? Bà Sushar đi đến vỗ lên mặt anh gọi dậy "Boun, con mau chóng dậy ngay cho mẹ."
"Ya, phiền thật đó, cút hết đi." Boun trong cơn mê liền quát lớn gạt phăng tay bà Sushar ra
Bà bực tức đi vào trong bếp, lấy ra ly nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh, Boun liền giật mình vì có nước lạnh ở trên mặt, mắt mở ra ngồi dậy tay vuốt lấy mặt tức giận quát "Là thằng khốn nào dám hả? Muốn chết sao?"
"Là ta đây, có giỏi con giết luôn ta đi thằng nghịch tử." Bà Sushar đặt mạnh ly nước xuống bàn, ngồi vào chiếc ghế đối diện anh khoanh tay trước ngực, nhìn anh với đôi mắt sắc bén nói
"Mẹ sao? Aiss..mẹ sao mẹ lại lấy nước hất vào mặt con chứ." Anh nhìn đến bà Sushar, khó chịu ra mặt nhưng giọng nói đã không còm dám cấu gắt như lúc nãy
"Con xem lại mình đi Boun, còn ra là một thằng đàn ông không hả? Mẹ chỉ mới ở nhà con được một hai bữa thôi, mà mẹ đã không chịu được rồi, huống gì đến Prem, thằng bé sống với con tận sáu năm trời, mẹ giờ đã hiểu tại sao mà Prem lại muốn ly hôn với con đó." Bà Sushar nghiêm khắc nói
"Sao lại nhắc đến thằng đó chứ, ly hôn thì ly hôn, vả lại cậu ta cũng đã tìm được người đàn ông mới rồi. Mẹ nói sao, người con trai như vậy, vừa đặt chân ra khỏi cổng Boun gia liền được ngồi vào một chiếc xe sang khác, nếu như cậu ta không đề nghị chia tay thì con cũng là người sẽ nói ra." Anh ngông cuồng nói, thái caravat trên cổ áo quăng xuống đất, dựa người vào lưng ghế sofa nói
"Boun, đến bây giờ mà con vẫn không nhận ra được lỗi của mình ở đâu sao hả? Còn nói thằng bé như vậy, con có khác gì Prem không, vừa mới ly hôn còn chưa kịp kí vào đơn ly hôn thì đã dẫn người con trai nhơ nhớp ở ngoài đường về rồi, nếu hôm qua không phải là con bị thằng bé chọc tức mà đuổi nó đi, thì ta cũng sẽ đuổi thằng đó ra khỏi nhà. Hạng đàn ông đó không thể muốn là bước vào được Boun gia." Bà Sushar tức giận quát, tay chỉ thẳng ra ngoài, nóng giận nhìn anh
"Con thì có lỗi gì hả mẹ? Tất cả do cậu ta, nếu như cậu ta không thân mật với người đàn ông khác trước cửa Boun gia, thì con đâu cần phải tìm người đàn ông khác."Boun vô lý cãi lại
"Không cần con phải dẫn người đàn ông nào về đây nhưng lỗi của con là vô tâm, thiếu trách nhiệm với gia đình, thử hỏi xem có người vợ nào mà tần tảo lo chuyện gia đình, chồng con mà lại nhận lại được sự thờ ơ của người chồng không hả, đến khi Prem đi rồi, Kin con cũng bỏ mặt thằng bé ở nhà, Kin là con trai con, nếu muốn giành nuôi mà lại không quan tâm như con thì ta đây cũng muốn giao Kin cho thằng bé." Bà Sushar nói
"Không, thằng bé phải ở với con."
"Ở với con, mẹ hỏi con, con có biết hôm nay là ngày đi học của Kin không?" Bà nhìn anh chấp vấn
Anh im lặng, lãng tránh ánh mắt của bà, bà nhìn thấy biểu hiện đó của anh cũng hiểu ra được, thu lại ánh nhìn đó liền nhún vai nói "Con còn không biết thằng bé cần đến trường ngày nào, mà đòi nuôi thằng bé, con nuôi Kin bằng cách bỏ nó ở nhà một mình từ hôm trước đến hôm sau sao hả? Nếu không có mẹ ở đây cùng Kin thì khi Prem bỏ đi thằng bé phải biết làm sao đây?"
"Con không cần biết, nếu thằng bé theo cậu ta sẽ có cuộc sống cực khổ, con không muốn con của con phải chịu như vậy. Kin mang dòng máu của nhà họ Guntachai thì sống trong Boun gia, tuyệt đối không được lưu lạc ngoài đường." Boun nói xong liền đứng dậy bỏ đi
Bà Sushar ngán ngẫm cũng không biết nên làm gì với anh, khuyên cũng đã hết lời, tức giận cũng làm cho bà càng thêm mệt mỏi, thôi thì không quan tâm đến nữa, điều bà quan tâm là Kin cháu trai của bà
--------------------
"Alo, Prem đó hả? Cậu giúp mình đem tập hồ sơ mình đến quên đến John thị giúp mình với." Đang ngồi ở nhà cậu liền nhận được cuộc gọi từ Kerry gọi về
Cậu nghe thấy liền tắt đi tivi đang xem nói lại vào điện thoại "Cậu để nó ở đâu?"
"Trong phòng mình, ở trên kệ số hai từ, bìa màu xanh thứ ba từ phải qua." Kerry bên kia liền chỉ dẫn cậu
Prem nghe thế lập tức chạy lên phòng Kerry, mở cửa phòng của Kerry ra, cậu đi vào bên trong bật điện lên, điện thoại vẫn còn giữ trên tai, đưa mắt nhìn xung quanh phòng, nhìn đến cái kệ mà Kerry nói, cậu liền tìm ra được bìa hồ sơ mà anh cần, cậu nói vào điện thoại "Mình tìm được rồi, bây giờ đưa đến công ty cho cậu sao." Cậu cầm bìa hồ sơ trên tay, lật qua lật lại, chưa bao giờ cậu cầm thứ này trên tay
"Đúng vậy, mình đang cần nó, cậu đến rồi cứ vào nhé, bảo đưa đồ cho mình, tiếp tân ở đó sẽ chỉ cậu." Kerry nói xong liền ngắt máy, cậu còn chưa kịp nói lại lời nói, mặt nghệch ra, Kerry dám tắt máy ngang như vậy sao? Mắng thầm anh một chút, cậu bỏ điện thoại vào túi, sau đó cầm bìa hồ sơ trên tay đi về phòng mình, lấy chiếc áo khoát ở trên ghế, cậu mặc vào người sau đó ra ngoài bắt taxi đi đến John thị
Đến nơi, cậu liền xuống xe, trả tiền xe sau đó đứng đó nhìn lên phía trên tòa nhà cao lớn, cậu cảm thấy John thị và Boun thị cũng không có gì khác nhau, nhún vai một cái đầy bất lực với Kerry, đang xem phim hay mà lại bị anh làm phiền cũng bực bội lắm chứ, đập bìa hồ sơ mấy cái vào tay sau đó thở dài đi vào trong
Cậu đi đến tiếp tân của John thị, cô tiếp tân đó liền nhận ra cậu, liền cung kính "Prem thiếu phu nhân, người cần tôi giúp gì."
Cậu không kinh ngạc mấy, cậu và Boun ly hôn nhau vẫn chưa tung tin ra bên ngoài cho giới truyền thông cùng với nhà báo, cậu nghe cô tiếp tân gọi mình như vậy cũng hơi ngượng nhưng lại không thể tùy tiện tiết lộ được, cậu cười nhẹ nói "John Kerry nhờ tôi đem đến thứ này." Cậu giơ bìa hồ sơ lên trước mặt cô tiếp tân
Cô tiếp tân nhìn bìa hồ sơ rồi nhìn đến cậu, nhẹ nhàng đi ra khỏi quầy, chỉ tay về phía trước cung kính "Mời thiếu phu nhân theo tôi."
Cậu gật đầu bước theo cô lễ tân đó, cô lễ tân đó dẫn cậu đến thang máy, bấm máy sau đó xoay sang cậu "Cậu cứ lên phòng tám, John thiếu đang ở phòng họp."
Cô lễ tân đó nói xong thì cửa thang máy liền mở ra, cậu đi vào bên trong bấm vào tầng số tám như cô lễ tân dặn dò, thang máy đóng lại
Cậu đi ra khỏi thang máy, hiện đây là tầng tám, cậu đi tìm các phòng, ở đây là phòng làm việc cho bộ phận nhân sự cùng với các trợ lý tài vụ, cậu nhìn xung quanh chỉ thấy người với người đang ngồi chăm chú làm việc, thôi thì tự mình đi kiếm phòng họp vậy
Đi một hồi lâu, quanh quẩn ở tầng tám cậu cũng đã nhìn thấy một chiếc cửa kính lớn, bảng trên còn đề là phòng họp, cậu tìm đến đúng chỗ liền vui mừng, đi đến gõ cửa, cánh cửa bật mở, một chàng trai với bộ trang phục công sở hiện ra trước mắt cậu, chàng trai đó liền chỉ tay vào trong nói "Boun thiếu phu nhân, John thiếu đang đợi người."
Cậu gật đầu đi vào, trước mặt cậu là một không gian rộng lớn, với một chiếc bàn to và dài trải hết đến cuối phòng nhưng cũng chỉ có mình Kerry ở đó, chắc cuộc họp vừa kết thúc, anh ngồi ở chiếc ghế đầu tiên của tổng tài, nhìn thấy cậu liền dừng lại công việc, đứng lên kéo chiếc ghế cạnh mình cho cậu "Prem, cậu đến đây đi. Còn anh ra ngoài được rồi." Kerry nhìn đến cậu kéo tay cậu lại phía chiếc ghế ngồi đó, sau đó anh dời mắt đến con trai lúc nãy, ra lệnh
Chàng trai đó đi ra ngoài, cậu lập tức đặt hồ sơ lên bàn nhìn Kerry "Của cậu đây, làm phiền mình đang xem phim, lần sau không được để quên nữa." Cậu nhìn Kerry đang ngồi xuống không ngừng lên giọng trách móc
"Được rồi, mình sẽ rút kinh nghiệm mà." Kerry cười trừ cho qua
"Không còn việc gì nữa, mình về đây." Cậu định đứng lên liền bị Kerry nắm tay kéo lại
"Cậu sao nữa đây?" Cậu ngã xuống ghế nhăn nhó nhìn Kerry
"Cậu đợi mình đi, lát xong chúng ta sẽ cùng nhau về, sẵn tiện mình cùng cậu đi ăn." Kerry nói
Cậu gật đầu, ngồi chờ Kerry, lâu lâu lại nhìn vào số liệu Kerry đang làm, thấy cái gì đó không đúng cậu liền nói "Kerry, cậu kiểm tra chỗ này một tí đi, hình như là dư mất một con số không rồi."
"Sao cơ?" Kerry nhìn vào nơi hướng tay cậu chỉ
Liền nhận ra đúng là dư ra một con số rồi, Kerry sửa lại rồi nhìn lên cậu "Prem à, nếu không có cậu thì John thị đã phải đền hợp đồng lên tới cả chục tỷ baht rồi đó, cậu hay thật đó nha." Kerry màu mè đưa ngón cái lên trước mặt cậu, còn tỏ vẻ kinh ngạc
"Cậu lố quá." Prem cười tươi hất tay Kerry ,một bên, sau đó lại nhận được cuộc gọi từ bà Sushar, cậu hơi thắc mắc nhưng lại rất vui mừng khi bà gọi cho cậu
"Con nghe mẹ." Cậu nói vào điện thoại
--------------END CHAP-----------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com