Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Sau khi đưa Kin đến trường, dẫn thằng bé giao cho bảo mẫu trong trường, cậu cũng đã yên tâm ra về, ngồi lại vào xe, khởi động xe chạy đi. Trên xe cậu kết nối điện thoại của mình với tai nghe, đeo nó vào tai, cậu nhấn gọi cho Boun

Điện thoại cứ thế reo mãi nhưng không ai nhấc máy, cậu kiên nhẫn gọi lại lần nữa nhưng cũng không có một ai nghe cả, cậu bực tức tháo tai nghe xuống, trực tiếp chạy xe đến Boun thị

Đậu xe trước tòa nhà cao, đó cũng chính là trụ sở chính của Boun thị ở Thái Lan, cậu bước xuống xe, bảo vệ ở đó liền cúi chào sau đó giúp cậu chạy xe vào bãi giữ xe của công ty

Cậu bước vào bên trong, nhân viên trong đó thấy cậu cũng dừng lại mọi công việc để cúi chào cậu, Prem cười nhẹ chào lại, còn thân thiện chúc họ một ngày tốt lành, người ở Boun thị ai mà không biết đến Prem phu nhân vừa xinh đẹp, vừa dễ mến

Prem cứ thế đi đến thang máy giành riêng cho Chủ tịch, ngoại lệ này chỉ có một mình cậu mới có, cánh cửa thang máy đóng lại, cậu bình thản đứng một mình ở phía bên trong

Đến nơi, cửa thang máy mở ra, hiện ra trước mắt cậu là văn phòng làm việc của anh, cậu trực tiếp đẩy cửa vào liền nhìn thấy anh đang làm việc. Boun vẫn không hề biết đến sự hiện diện của cậu, cứ ngỡ là một nhân viên không có phép tắc liền lên tiếng khiển trách "Là ai, vào mà không gõ cửa." Giọng nói anh vô cùng khó chịu

"Là em." Prem giọng nói nhẹ nhàng nói

Boun ngước nhìn lên, thở dài một cái rồi bỏ cây viết trên tay xuống nhìn cậu nói "Em đến đây có việc gì không?" Giọng nói của anh nhẹ nhàng đầy sự nuông chiều

"Đến tìm chồng mình cũng phải có lý do sao?" Prem thong thả đi đến ngồi xuống ghế sofa ở giữa phòng, ngồi xuống đó, vắt chéo chân, chóng cằm nhìn anh nói

Anh cười nhẹ, đi đến ngồi cùng với cậu, anh ngồi xuống bên cạnh cậu, ngồi lấy vai cậu âu yếm "Vợ à, em đến đây để theo dõi anh hả?"

"Không cần, em biết có cho vàng anh cũng sẽ không dám làm gì sau lưng em đâu ha." Cậu nhìn anh cười hiền, bẹo nhẹ má anh một cái

"Đây, em đừng nghịch nữa được không? Anh còn làm việc đó, nào về nhà đi, tối nay anh sẽ về cùng em và Kin ăn cơm được chứ." Anh cười tươi nắm lấy tay cậu

"Boun nè, anh không nhớ hôm nay là ngày gì sao?" Cậu ánh mắt trông đợi nhìn đến anh

"Hmm..Prem à..anh xin lỗi, anh thật sự không nhớ, em có thể nhắc cho anh với được không?" Anh nhìn cậu ngượng ngùng nói, có việc gì mà anh lại không nhớ sao? Nếu là việc lớn hôm nay chắc anh và cậu lại gây nhau nữa rồi

"Anh...hôm nay là kỷ niệm sáu năm ngày cưới của chúng ta đó, anh thực sự không nhớ sao?" Cậu nhăn nhó, có vẻ khó chịu, ngồi xích ra khỏi vòng tay của anh

"À..anh nhớ rồi, xin lỗi em nhé, vì công ty nhiều việc quá anh không còn có thể nhớ được gì nữa." Anh cười tươi nắm lấy tay cậu

Cậu hất ra, mặt đầy tức giận, đứng dậy khỏi ghế nhìn xuống anh nói "Boun anh thực sự đã không còn để ý gì đến tôi, không còn để ý đến con, đến cái gia đình này nữa rồi đúng không hả? Anh là đang muốn như thế nào đây hả, tại sao mấy tháng gần đây anh liên tục lơ là mọi chuyện ở nhà vậy hả, đến sinh nhật tôi anh cũng không nhớ, mà tôi thì không nói gì cũng được nhưng còn sinh nhật của con, hoạt động ở trường, anh thực sự là muốn như thế nào đây hả, mau trả lời tôi đi Boun Noppanut." Prem bực tức nhìn anh nói xối xả, lớn tiếng nói

"Prem Warut, đây là chỗ anh làm việc, có thể để về nhà rồi chúng ta cùng nói chuyện được không hả?" Anh giọng nói mất kiên nhẫn đứng lên đối diện nhìn cậu

"Boun, đến cả kỷ niệm ngày cưới của bọn mình anh cũng cho vào lãng quên, tôi không còn quan trọng đối với anh nữa đúng không?" Prem nhẹ giọng, tay chỉ vào bản thân của mình, mắt nhìn thẳng vào mắt của anh, cậu lại phát hiện ra, ánh mắt của anh bây giờ hoàn toàn trống rỗng, cậu không còn cảm nhận được gì khi nhìn vào mắt anh

"Vợ à, đây là chuyện nhỏ thôi mà đúng chứ, tối nay anh sẽ cố gắng về sớm, dẫn em và con đi chơi được không?" Anh cố gắng hạ hỏa cậu, đây là Boun thị, anh cũng là Boun tổng, để nhân viên nghe được không phải rất mất mặt sao

"Anh lúc nào cũng cố gắng, lúc nào anh cũng hứa nhưng có bao giờ anh làm được không hả, hay là mỗi lần cãi nhau anh lại đem lý do là tại vì công việc nhiều, trăm lần như một. Sao lúc mới yêu anh cưng chiều tôi, trao cho tôi lời mật ngọt, lúc cầu hôn tôi anh cũng hứa sẽ không để cho phải buồn bực, phải tức giận, bây giờ anh xem, xem bộ dạng của anh bây giờ đi, là sao đây hả, nói đi." Prem dùng tay đẩy vai anh

Boun ngã người về phía sau, xong đó cười nhẹ một cái, ngửa cổ ra phía sau "Em đừng có gây sự nữa Prem Warut, đi về đi." Anh tức giận nhìn cậu, ánh mắt rực lửa của anh là lần đầu cậu thấy được nhưng hiện giờ anh là đang hét vào mặt cậu sao, còn chỉ tay thẳng thừng đuổi cậu về sao?

Prem cảm nhận thấy sóng mũi cay cay, nhìn anh gật đầu mấy cái, liếc nhìn đến phía ngón tay của anh rồi nhìn đến anh "Anh đuổi tôi, anh là đang quát tôi sao? Được rồi Boun Noppanut tôi sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay."

Cậu tức giận nhanh chóng bỏ đi, hất cánh tay anh sang một bên, cậu đi ra khỏi phòng rồi anh mới bắt đầu ổn định lại tinh thần của bản thân, anh thở dài, ngồi mạnh xuống ghế sofa, mệt mỏi ôm đầu, vò rối mái tóc đen của bản thân, anh ngước mặt lên suy nghĩ, chính bản thân anh cũng đã nhìn ra được cuộc sống hôn nhân của cậu và anh đang thay đổi rất nhiều theo từng ngày

----------------------------

Boun trở về nhà, bây giờ chỉ mới mười tám giờ tối, sớm hơn với mọi khi rất nhiều, anh đi vào bên trong đã nhìn thấy Kin đang ngồi chơi một mình ở ghế sofa trong nhà, anh nhìn xung quanh không thấy cậu đâu

Ngồi xuống cạnh Kin, thằng bé thấy bên cạnh mình lúng xuống, thằng bé quay sang nhìn liền thấy anh, Kin như là vui vẻ ôm chầm lấy anh "Papa, sao papa hôm nay về sớm thế ạ?"

"Không thích sao, hôm nay papa về sớm để dẫn con và baba đi chơi." Boun vuốt ve gương mặt nhỏ bé của Kin âu yếm nói

"Yeahhhh, papa là nhất." Thằng bé vui vẻ câu lấy cổ anh, hôn chụt vào má anh một cái

"Được rồi con trai, baba đâu rồi, sao papa không thấy baba của con." Anh nhìn Kin hỏi

"Vâng, baba đang ở trên phòng đấy ạ, trông baba đang rất giận đó." Kin chỉ ngón tay lên lầu, ánh mắt nhìn anh nói

"Được rồi, con trai, con ngồi đây chơi một lúc, papa lên xem baba con như thế nào rồi gia đình ta sẽ đi chơi nhé." Anh vuốt tóc thằng bé nhẹ nhàng nói

Kin gật đầu, anh đặt thằng bé ngồi lên ghế sofa, một mình anh đi lên phòng

Tại phòng ngủ của anh và cậu, Prem đang vô cùng uất ức vì chuyện lúc chiều bị Boun quát như vậy, từ lúc từ Boun thị trở về cậu không ngừng khóc, hiện giờ cậu đang ngồi một góc ở bên giường ngủ, bó gối lại, nước mắt trên má cũng đã khô lại, gương mặt thẩn thờ nhìn về một hướng, căn phòng không chút ánh sáng chiếu vào

Cánh cửa phòng bật mở, ánh sáng chiếu thẳng vào chàng trai nhỏ đang ngồi một mình ở bên trong, nhìn cậu sao thật cô đơn. Boun bỗng thấy mình có lỗi, thở dài một cái, anh đi vào trong, đóng cửa phòng lại bật đèn phòng lên, căn phòng chẳng mấy chốc lại sáng chưng

Anh nhìn rõ được gương mặt thẩn thờ và đôi mắt sưng đỏ của cậu, anh nhắm chặt mắt, trong lòng có chút day dứt, anh đi đến ngồi xuống cạnh cậu, đưa tay vén mái tóc của cậu liền bị cậu nén tránh, ngón tay của anh lâng chầng giữa không trung

Boun rút ngón tay lại, nhìn cậu nói "Prem à..."

Prem cúi mặt xuống chân thể hiện sự chán ghét giọng nói của anh, Boun lập tức nắm lấy hai bắp tay của cậu bắt cậu phải ngước mặt lên nhìn anh

Ánh mắt của cậu giao động nhìn vào mắt anh, Boun cũng nhìn sâu vào mắt cậu, hai người nhìn nhau thật lâu, anh định mở lời nói liền bị cậu ngăn lại

"Anh đừng nói nữa, tôi đã sớm không còn muốn nghe một lời giải thích nào từ anh rồi." Prem chống cự muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh

Anh càng giữa chặt cậu hơn "Prem Warut em đã trở nên như vậy từ khi nào vậy hả?"

"Anh đang hỏi tôi trở nên như vậy từ khi nào hả? Không phải anh là người hiểu rõ nhất sao Boun Noppanut." Cậu chừng mắt nói

Anh im lặng không hiểu cậu đang nói gì nhưng có lẽ lời nói của cậu đã khiến anh không thể nào nói được lời nào nữa

Cậu hất mạnh tay anh ra, đi xuống khỏi giường, đứng trước mặt anh rồi lại nói

"Tôi đây chưa bao giờ thay đổi, kể cả tình yêu của tôi đối với anh cũng chưa bao giờ thay đổi mà nó càng nhiều hơn khi chúng ta có Kin, tôi càng muốn cùng anh xây dựng nên gia đình ấm êm, đến cả một người bạn thân để tâm sự cũng không có, còn anh thì sao hả Boun Noppanut? Anh thì hay rồi, anh kết bạn với mọi người khiến anh không thể nhớ được cái gì trong căn nhà này nữa đúng không? Mối quan hệ ngoài đường của anh quan trọng hơn mẹ con tôi đúng không Boun?" Prem bật khóc một lần nữa, không ngừng đem hết mọi uất ức nói ra, cậu có thể nói chịu đựng được mọi thứ nhưng đến cả ngày quan trọng của hai người mà anh cũng không thể nhớ được, có lẽ đã vượt quá ranh giới của cậu

"Prem nhưng em phải hiểu cho anh, anh làm vậy để kiếm tiền về cho gia đình này, nếu anh không đi làm ba con em đã ở ngoài đường rồi chứ không phải sống trong nhung lụa, nhà cao cửa rộng, người hầu người hạ như này đâu." Boun cũng đứng bật dậy không chịu nhường nhịn cậu, nói ra những lời lẽ của người chồng

"Haha..Boun Noppanut..anh.." Prem mất kiểm soát, đưa tay vò rối mái tóc của mình đi vài vòng, sau đó liền mạnh tay tán mạnh vào mặt của Boun khiến mặt của anh nghiêng qua một bên

"Anh là đang cố gắng chọc điên tôi phải không hả? Anh có biết thứ tôi đang muốn ở anh là gì không? Là sự quan tâm, nếu anh còn đủ quan tâm anh sẽ tự mình nhớ mọi thứ mà không cần tôi phải nhắc nhở, sau đó chúng ta sẽ cãi nhau như vậy đâu và nếu như anh còn đủ yêu thương anh sẽ không để tôi phải khóc như vậy." Prem lớn tiếng nói kinh động đến Kin đang ngồi phía dưới

"Không phải hôm nay anh đã về sớm cùng em và con như anh đã hứa rồi sao?" Boun nhún vai nói, cậu có phải là mất trí rồi không?!

"Haha, anh nói tôi nghe đi, từ khi có con với nhau cho tới bây giờ được mấy lần anh giữ được lời hứa hả?" Cậu tức giận cầm lấy một cuối sách trên kệ tủ gần đó ném thẳng vào người anh

Hôm nay là lần đầu tiên mà cậu động tay động chân với anh, có vẻ cậu không thể giữ nổi được bình tĩnh. Mà nói cũng đúng thôi, cậu từ nhỏ đến lớn phải chịu nhiều cực khổ, chứng kiến mẹ mình đi tù vì giết người, ba lại đi thêm bước nữa nhưng lại lấy nhằm một con mụ tàn độc nhưng lại bỏ cậu lại một mình chịu sự đầy đọa của bà ta

Thoát khỏi bà ta cứ ngỡ cậu đã gặp được hạnh phúc của mình nhưng chắc do cậu ảo tưởng quá nhiều mà đem lòng yêu người đàn ông đấy phức tạp này, cuộc sống của cậu như thay đổi nhưng điều làm cậu đau khổ nhất cũng chính là sự thay đổi của anh, từ hành động dịu dàng, quan tâm, lời nói ấm áp, ánh nhìn yêu thương của anh, cậu dường như không thể cảm nhận được gì từ anh nữa rồi

----------------END CHAP-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com