Chap 22
Một ngày làm việc cứ thế mà kết thúc, Prem mệt mỏi lên chuyến xe buýt trở về nhà. Leo lên chuyến xe buýt ngồi vào chỗ ngồi gần cuối xe, cậu mệt mỏi thở dài, đầu dựa vào ghế, mắt nhìn sang cửa sổ ngắm cảnh về đêm của Bangkok, bỗng trong đầu lại nhớ đến Boun, nếu giờ này còn ở bên cạnh anh, cậu sẽ ở nhà và đợi chờ cơm anh đến mất hết hy vọng, nhắm mắt lại mệt mỏi
Nhưng chưa được bao lâu điện thoại cậu liền reng lên, cậu giật mình lấy điện thoại ra, nhận thấy là số của bà Sushar, cậu mỉm cười bấm nghe "Con nghe ạ."
"Prem đấy à? Mẹ gọi con hỏi con có đang bận gì không? Kin bảo nhớ con nên ta gọi cho con và Kin nói chuyện với nhau." Bà Sushar nhẹ nhàng nói
"À vâng ạ, mẹ đưa điện thoại cho Kin đi." Prem mỉm cười nói
"Baba..." Giọng nói trẻ con của Kin vang lên
"Kin à, con khỏe chứ?" Cậu cưng chiều nói
"Vâng ạ, baba khỏe không, con nhớ baba lắm đó. Bà nội nói baba đi công việc rồi nhưng khi nào baba mới về vậy ạ?" Kin nói, thằng bé là vẫn không muốn tin cậu và anh đã ly hôn nhưng với Kin chuyện ly hôn là gì, thằng bé vốn là chưa hiểu được
"Baba...chắc sẽ về sớm thôi, con yên tâm nhé. Ở nhà con phải nghe lời papa cùng bà nội, không được quậy phá hay biếng ăn đâu nhé. Nếu Kin ngoan khi về baba sẽ mua quà cho Kin nhé." Prem chạnh lòng nhưng vẫn cố vui vẻ để trò chuyện cùng Kin, bảo cậu không muốn đến thăm Kin cũng không phải mà nói cậu không còn thương thằng bé nữa cũng không phải. Chẳng qua là cậu sợ, trong thời gian này nếu gặp lại Kin thằng bé sẽ khiến cậu xiêu lòng mà chấp nhận sống cùng với Boun một lần nữa. Khoảng thời gian này cậu vẫn là nên chứng minh bản thân của mình một chút, sau khi có chút thể diện chắc chắn cậu sẽ đường đường chính chính đến thăm Kin
"Nae..baba con hứa sẽ là đứa trẻ ngoan." Thằng bé vui vẻ nói
"Được rồi, con mau chóng ngủ sớm đi nhé, ngày mai còn đến trường đấy."
"Nae." Kin nói xong thì cậu cũng ngắt máy, trong mắt lại bắt đầu xuất hiện một lớp sương mờ khiến cậu nhìn mọi vật bắt đầu nhòe đi, cố gắng kìm chế lại, ngẩng mặt lên để cho nước mắt không rơi xuống, cậu hít một hơi thật sâu sau đó với tay bấm lấy cái chuông ở phía trên sau đó đứng lên khỏi ghế
Prem bước xe, còn một chút nữa sẽ về đến nhà, cậu không muốn về lại căn nhà đó quá nhanh đâu, cậu muốn tự mình đi bộ về, cậu nghĩ tốt nhất là họ hãy quên cậu đã một lần nữa xuất hiện trong căn nhà 'địa ngục' ấy đi
Từ từ một mình dạo phố, những cơn gió lạnh về đêm khiến cậu suýt xoa, ôm lấy cơ thể của mình, tự một mình tận hưởng tâm trạng lại có chút vui cũng có chút buồn. Đi một lúc cậu lại chợt dừng lại nhìn cặp đôi kia đang cãi nhau, đôi mắt long lanh hướng về phía bọn họ
"Em đã nói anh bao nhiêu lần rồi, đừng như vậy nữa mà, có biết em lo cho anh lắm không?" Cô gái kia có vẻ tức giận đánh một cái vào ngực của bạn nam kia
"Em yêu à, anh xin lỗi mà lần sau sẽ không như vậy nữa nhé." Bạn nam kia nắm lấy tay của bạn nữ năn nỉ
Prem nhìn thấy thế liền cười phì, nhớ lại ngày xưa khi còn là hai người yêu nhau giống như hai người họ, cậu cùng Boun cũng giận dỗi và cãi nhau suốt ngày thôi, nhưng rồi cũng bỏ qua bằng cái ôm hay đơn giản là bữa ăn. Nhớ lại thời điểm đó thật sự rất đẹp đúng không?
"Cảm ơn anh Boun." Prem mỉm cười chua xót rồi bước đi sau khi nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau
Đứng trước cổng căn nhà, cậu thở dài ngán ngẩm, đưa tay vuốt tóc sau đó cũng đẩy cửa đi vào bên trong nhà. Vừa bước vào liền chạm ngay mặt mẹ con Mookda, không còn tâm trạng để gây sự nữa rồi, cậu thở dài nói "Tránh ra, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Ôi trời, xem kìa mẹ ơi, chắc là làm thư ký cho John Kerry mệt lắm hả anh?" Wiwat đứng trước mặt cậu, khoanh tay trước ngực cười cợt
"Tôi đang không muốn gây chuyện, tránh đường giùm đi." Prem nhẫn nhịn nói, đúng là có gì phiền phức hơn mẹ con Mookda không hả?!
"Prem à, nói chứ không phải dì khen con đâu nhưng mà sao con có thể là loại con trai như vậy chứ hả? Mới vừa buông tha cho Boun lập tức được con trai độc nhất vô nhị của John gia để mắt đến, con có bí quyết gì sao?" Mookda nói, giọng nói có chút tò mò nhưng nội dung lời nói lại là đang sỉ nhục
"Ý bà là sao đây?" Cậu ngước mặt lên nhìn Mookda, không phải là bà ta muốn nói cậu là loại con trai yêu bằng tiền sao? Hay là dùng nhan sắc để quyến rũ đàn ông
"Chà...con đừng nhìn dì như vậy chứ, nè Prem con nhìn con xem, nhan sắc không chê vào đâu được, thân hình lại quyến rũ như vậy, thật nói con là trai đã một con thì không ai tin đâu, bởi vậy chả trách sao John Kerry lại mê mẩn con đến độ muốn con vào là thư ký riêng, sau đó chắc có thể là người tình riêng và rồi....à mà không còn sau đó nữa đâu ha." Mookda càng nói càng châm chọc cậu, lời nói càng ngày càng cay nghiệt. Prem nghiến răng, tay đã nắm chặt thành quyền hận là không thể khâu lại cái miệng đó của bà ta. Cậu hít hơi sâu liền nói
"Có như thế nào thì Prem tôi cũng hơn được đứa con trai cùng với con đàn bà rẻ rách như bà. Nói xem, tôi Prem đây tài sắc vẹn toàn, ly hôn chồng thì thiếu gì đàn ông bên ngoài tự mình mở mỏ vàng ra mà săn đón tôi vào ở. Chứ đâu ra mà như thể loại như hai mẹ con bà, ngỗng mà ngỡ là thiên nga sao? Tôi đã là đại ơn đại lượng lắm mới đưa con bà vào Boun thị làm, phải xem Wiwat đây là trình gì thì mới với tới được Boun Noppanut." Prem nói
"Anh...." "Đừng có mà chỉ tay vào mặt tôi, phiền phức, né ra đi." Wiwat tức giận chỉ tay vào mặt Prem liền bị cậu hất tay ra, cậu không kiêng nể nữa mà đẩy họ ra bỏ đi
---------------------
Boun vẫn còn một mình trong văn phòng làm việc tại Boun thị, anh không làm việc mà là đang đứng hướng mặt về phía cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, gương mặt mĩ miều đó trầm ngâm lại không lưu một chút vui vẻ, ánh mắt cứ thế một hướng mà nhìn, tay đút vào túi quần, suy nghĩ một lúc liền quay vào bên trong, ngồi vào ghế sofa trong phòng làm việc, nhớ lại chiều hôm nay khi anh gặp Prem. Cái thái độ đó là đang từ chối khéo cái bắt tay của Boun anh sao?!
Đưa bàn tay lên xem, sau đó lại phiền hà, đã không thể phê bình nỗi cậu mà còn bị cậu làm cho sượng mặt thật đúng là chả ra gì mà. Đèn điện thoại bỗng dưng sáng lên thu hút ánh nhìn, anh với tay cầm lấy nó, thì ra là tin nhắn rác sao
Thở dài mệt mỏi, tiện tay lại mở điện thoại lên, vô thức lại bấm vào album ảnh trong điện thoại, nhướn mày vì bất ngờ khi nhìn thấy hình của anh và Prem, còn có cả hình ngày xưa lúc mới yêu nữa
Lướt từng bức ảnh, nhìn thấy từng nụ cười tươi của cậu trong lòng lại xót xa và có chút nhung nhớ, nhìn lại nụ cười này đúng thật là khi lấy nhau rồi anh lại càng ít thấy cậu cười hơn
Nụ cười tươi của cậu từ khi đó cũng đã hoàn toàn dần dần bị chôn vùi đi trong sự vô tâm của anh sao? Nhưng không phải là Boun anh lúc nào cũng quan tâm Prem sao? Nhưng sao lại để dẫn đến bước đường này chứ. Đến giờ anh là vẫn không thể hiểu được anh đã sai ở đâu?!
Nhìn vào tấm hình mà anh đã dừng lại, trong điện thoại lại là chàng trai vô cùng tươi trẻ và xinh đẹp đang đứng cạnh bờ hồ, mái tóc được gió thoang thoảng cứ thế mà bay lên. Đó không ai khác là Prem, đây là tấm ảnh mà anh đã lén lút chụp cậu, đến bây giờ cậu vẫn là không biết đến nó
Cậu bên này cũng vô cùng buồn bã, màn đêm buông xuống lại chất chứa cả ngàn nỗi buồn khôn nguôi, cậu lại xem hình của anh và cậu nữa rồi, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ làm gì để giờ phải tự mình gánh chịu chứ
Prem cậu vẫn luôn muốn như lúc trước, được là một chàng trai năng động, suốt ngày là cái đuôi đáng yêu của Boun, một người luôn cười đùa thoải mái bên người đàn ông khét tiếng lạnh lùng tàn nhẫn nhưng chỉ với mỗi cậu là luôn yêu chiều
Người ta nói đúng còn yêu mà lại chia tay là nỗi đau khổ lớn nhất của cả hai, mọi thứ đều được che đậy, trong mối quan hệ cũng vậy, giữa hai người đều có thứ không thể muốn nói là nói
Boun và Prem hiện tại cũng vậy, hai cá thể đều cùng một nỗi nhớ nhưng chẳng ai biết được rằng mình còn yêu đối phương, chẳng qua họ là đang không biết cách cư xử với nhau khi đã là vợ chồng và trở thành ba quá sớm, có thể họ còn quá trẻ chăng?!
Nỗi nhung nhớ dành cho đối phương bao trùm lấy Boun và Prem, họ cứ thế lẩng quẩn về nhau, chỉ mong họ là một hồi ức đẹp nhất giành cho nhau mà thôi
Một kỷ niệm và một tình yêu không thể phai
--------------END CHAP-----------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com