Chap 25
Sáng hôm sau, Prem mơ màng tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cậu liền nằm một chút, đưa tay lên xoa xoa đầu mình sau đó liền nhận ra có vật gì ở trên người mình, cậu nhìn xuống liền thấy Kerry đã ngủ trên người cậu cả đêm, Prem liền thở dài, vỗ vai khiến Kerry tỉnh dậy "Này cậu dậy đi, mau lên." Prem lên tiếng đánh thức Kerry
Kerry chuyển người sau đó liền ngồi dậy, cậu lại nói "Cậu ngủ với tư thế đó từ tối qua giờ sao?"
John Kerry sáng sớm lười biếng không muốn trả lời, chỉ gật đầu nhẹ đáp lại, mắt vẫn còn nhắm, đầu gật gà gật gù, cậu cười phì liền ngồi dậy, đưa ngón tay đẩy nhẹ đầu của Kerry khiến anh giật mình "Sao?" Kerry mơ màng nhìn sang cậu nói
"Không sao, cậu mau dậy, tối qua là cậu dọn sao?" Prem mỉm cười bẹo hai bên má của Kerry
"Cậu lên phòng ngủ tiếp đi, mình mệt chết được, còn đau cổ nữa nên mình lên phòng đây." John Kerry nói rồi đứng lên đi lên phòng
"Được rồi, cậu ngủ thêm đi." Prem nhìn đến Kerry nói. Tối qua say đến không biết trời đất gì nữa rồi, tối qua trong lúc say không biết có làm điều bỉ ổi không nữa? Có lại lảm nhảm điều gì không? Cậu luồn tay vào tóc mình, sau đó mọi kí ức của tối qua lại ùa về
Prem Warut mở tròn mắt đánh vào đầu mình rồi rủa thầm "Prem ơi là Prem, bia rượu làm gì không biết nữa, sao nói gì không nói lại nhắc đến anh ta chứ."
Nhớ đến đêm qua bản thân cậu đã rất thảm thiết, khóc lóc đến mức kêu gào rồi ngủ luôn mà mọi thứ đều được John Kerry chứng kiến chắc Kerry phải ngạc nhiên lắm với bộ dạng khác đó của cậu. Vò rối mái tóc của mình, cậu bước đi lên phòng, quyết định sẽ đánh thêm một giấc nữa
Còn John Kerry, sau khi lên phòng đóng cánh cửa lại, Kerry vừa xoay cổ vừa ngồi lên giường mình, trầm ngâm một chút sau đó liền nằm xuống giường đặt tay lên trán ánh, mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ. Cảm giác tình cảm đối với Prem Warut là loại tình cảm không chút đứng đắn nhưng chẳng hiểu sao đã nhiều lần trong lòng muốn gạt bỏ nó rồi, vậy mà cuối cùng cũng không nhịn được mà nói ra. Sau đó Kerry liền nheo mắt nói "Không được rồi, mình phải tỏ tình một cách đàng hoàng, quang minh chính đại nói ra, hèn nhát mãi không phải cách."
--------------------
"Prem Warut tối qua không về sao?" Mookda quay sang hỏi Wiwat đang ngồi cạnh
"Ai biết đâu được chứ, mẹ lên coi đi." Wiwat không quan tâm lắm, miệng vừa ăn trái cây vừa trả lời mắt dán vào tivi phía trước
Mookda thấy thế lập tức lấy điều khiển tắt đi tivi, Wiwat quay sang lớn tiếng nói "Mẹ, con đang xem mà."
"Không xem nữa, đứng lên đi lên phòng xem tối qua Prem có về không?" Mookda nhìn Wiwat ra lệnh
"Mẹ lo cho anh ấy thì mẹ tự mình mà lên đi chứ. Đêm qua anh ta có về hay không đâu phải là chuyện của con." Wiwat ngang tàn cãi lên, lưng dựa vào ghế, mặt quay sang chỗ khác nói
"Mày gần đây rất hay chóng đối tao, mày nên nhớ để mình vào được Boun thị tao đã tốn không ít công sức, vậy mà chưa làm được bao nhiêu lâu mày đã nuôi ý định phản tao đúng không?" Mookda hung tợn nói
Vậy sao lúc đầu mẹ không vào làm đi, đó đều là công sức của mẹ mà, giờ tôi có phản cũng được gì đâu chứ, phiền phức thiệt." Wiwat đứng lên nói rồi bỏ đi
Mookda nhìn theo rồi thở dài, bà ta bặm môi, Wiwat đã có dấu hiệu muốn đối đầu bà ta rồi, Mookda bà ta không thể để cứ như vậy được
------------------
Prem một mình đi trên phố, tâm trạng hôm nay có chút rối bời khó tả, ban nãy ngủ một giấc liền đến trưa, quyết định đi dạo để thư giãn đầu óc
Đi bộ đến sông Chao Phraya, sắp vào Đông nên trời lại càng trở lạnh hơn, gió lạnh cứ thể thoang thoảng thổi qua, cậu đứng bên cạnh bờ sông mắt nhìn ra phía xa xăm, tay đút vào túi áo, thở ra toàn là khói lạnh, cậu nhìn xung quanh tìm thấy một cái ghế trống, cậu liền đi lại đó ngồi
Tâm tình lại nỗi lên nhưng rồi lại cố gắng đè nén nó ở trong lòng, nhìn dòng người đi qua đi lại, bỗng cậu nhớ đến Boun, không biết anh có mặc đủ ấm không, đã nghỉ làm chưa. Mùa Giáng sinh năm ngoái cậu cũng đã cùng Boun đi dạo dọc sông Chao Phraya nhưng năm nay lại chỉ có mình cậu
Nghĩ đến bỗng thấy tủi thân, giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên đôi má lạnh ngắt. Prem cứ ngồi như thế đến gần chiều, Prem liền nhận được cuộc gọi của Kerry
"Alo, cậu đang ở đâu thế?" Kerry bên kia lo lắng hỏi
"Mình...đang ở sông Chao Phraya." Prem nhẹ nhàng trả lời
"Được rồi, cậu chờ mình nhé." Nói xong Kerry đã vội cúp máy, Prem cất điện thoại lại vào túi, mắt cứ đảo xung quanh nhìn toàn cảnh, năm nay mọi thứ dường như đã thay đổi rất nhiều rồi. Cậu mặc dùng không thích sự thay đổi này nhưng rồi biết làm sao được đây, cậu không thể không đối mặt được
Một lúc sau khi Kerry gọi tới, cuối cùng Kerry liền chạy đứng trước mặt cậu, hai tay còn cầm hai cốc cafe nóng, Kerry ngồi bên cạnh cậu đưa ly cafe cho cậu "Đây, uống một chút americano nóng sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều đó."
"Cảm ơn cậu." Prem vui vẻ hơn hẳn nhận lấy cốc cafe trên tay Kerry, sau đó cùng Kerry uống một chút. Cafe nóng ấm chảy dọc khắp cơn thể đúng thật là dễ chịu thật
"Sao ở nhà không ở mà lại chạy ra đây." John Kerry uống cafe sau đó liền hỏi cậu
"Ở trong nhà buồn chán quá, mình không thích chút nào hết, ra đây cho thoải mái." Prem trả lời, quay mặt sang nhìn Kerry, mũi cũng đã đỏ lên vì lạnh
Kerry thấy thế liền chà sát hai tay mình vào nhau rồi áp lên mặt của Prem, cậu ngạc nhiên nhưng lại không phản kháng, cứ thế mắt mở to nhìn Kerry, cảm nhận sự ân cần từ Kerry. Gương mặt lạnh ngắt của Prem đã sớm được bàn tay có chút ấm của Kerry sưởi ấm. Kerry cứ liên tục chà sát tay vào nhau rồi áp lên mặt cậu "Cậu đỡ lạnh hơn chứ?" Kerry nhìn cậu hỏi
"Ờ." Cậu gật đầu trả lời, Kerry nhìn cậu mỉm cười, sau đó lại tiếp tục chà sát tay vào nhau, cậu bên cạnh cũng đã chà sát tay vào nhau, Kerry vừa lúc áp tay lên mặt cậu thì trên gương mặt lạnh lẽo của Kerry cũng đã xuất hiện một bàn tay nhỏ bé muốn sưởi ấm cho anh
"Cậu thấy sao? Mình đã chà rất lâu đó." Prem nói
"Tay cậu nhỏ quá chẳng ấm xíu nào." Kerry cười cợt nói đùa nhưng thật ra trong lòng tim lại đập loạn nhịp vì cậu
"Này John Kerry, có lòng tốt giúp cậu mà cậu còn nói vậy sao?" Prem giận dỗi bỏ ra, gạt tay của Kerry khỏi mặt mình
"Mình đùa thôi mà." Kerry vội vàng cười nói
"Còn cười sao? Haizzz tay như này mà nhỏ sao?" Prem ấm ức đưa tay mình ra trước quan sát, cũng đâu có nhỏ đâu
Kerry thấy thế liền chợp lấy tay cậu, nắm lấy tay cậu rồi nói "Tay cậu nhìn này, không bằng được một nửa tay mình đấy." Kerry nói
"Đâu? Xem nào?" Prem nắm lấy một tay của Kerry rồi áp tay mình lên tay Kerry, đúng thật là nhỏ thật, Kerry liền cười lớn nói "Đã nói rồi mà còn cãi."
"Cậu đó chỉ giỏi như vậy." Prem chỉ tay vào đầu Kerry nói
"Không, mình còn giỏi nhiều việc lắm." Kerry nắm lấy tay cậu bỏ vào túi áo khoát mình rồi thản nhiên nhìn cậu nói
Prem lại không để ý đến hành động đó của Kerry cứ thế hai người cùng nhau vui vẻ trò chuyện
Ở phía xa, Boun cũng một mình tản bộ gần sông Chao Phraya, cũng chứng kiến hết toàn cảnh ban nãy, gương mặt của anh đanh lại sau đó anh liền xoay lưng rời đi
--------------END CHAP------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com