Chap 26
Boun sau khi tận mắt chứng kiến mọi thứ thì cũng quay lưng đi, một mình bước dưới trời lạnh giá, thân hình cao lớn của anh xen lẫn vào dòng người đông đúc, mọi thứ xung quanh anh như đang tua nhanh dần, Boun dừng chân lại một quán ăn nhỏ, trầm mặc nhìn vào bên trong, đưa mắt nhìn đến phía bàn ghế mà ngày trước Prem cùng anh vẫn hay ngồi
Hình ảnh vui vẻ khi xưa của cả hai liền hiện ra trước mắt của anh, Boun bất giác nở một nụ cười nhẹ sau đó liền cúi đầu xoay người đi
--------------
Nhanh thật mới đó mà đã một tuần trôi qua rồi, trời bây giờ cũng đã xuất hiện mưa lất phất, cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Prem Warut vẫn biến mất không chút tung tích gì khiến Mookda cũng rất khó chịu
Hiện giờ đã năm giờ chiều, Prem vẫn thản nhiên ngồi trên ghế sofa nhà Kerry, gác chân lên bàn nhâm nhi một chút cafe nóng mà cậu mới pha, cảm giác còn gì tuyệt vời bằng đâu chứ. Nhưng tận hưởng chưa được bao lâu, John Kerry từ trên lầu chạy xuống gọi lớn "Prem Warut."
Cậu liền giật mình, xém xíu nữa đã làm bỏng miệng, cậu cau có nhìn lên Kerry "Có chuyện gì?"
"Cậu còn không mau chuẩn bị, đã năm giờ rồi, còn ngồi đó sao?" Kerry đi xuống đứng trước mặt cậu
"Chuẩn bị? Đi đâu?" Prem vẻ mặt liền trở nên ngây thơ
"Cậu ngốc sao? Hôm nay sẽ đi tham dự bữa tiệc kỉ niệm mười năm thành lập của Boun thị, cậu quên sao?" Kerry ngồi xuống cạnh cậu, tiện tay nắm lấy hai chân cậu đang gác trên bàn để xuống dưới
"Ê nè.....cậu từ từ đã, kỉ niệm của Boun thị, mời Chủ tịch của Jeon thị, cậu là Chủ tịch thì cậu đi đi, bảo mình làm gì." Prem bị Kerry bất ngờ nắm chân kéo xuống liền ngồi thẳng dậy, ly cafe trên tay cũng liền chao đảo sau đó Prem cũng liền thắc mắc hỏi
"Này cậu Prem, cậu đang là thư ký Chủ tịch John thị đó." Kerry chỉ ngón tay vào giữa chán cậu nhắc nhở
"Không lẽ...thư ký cũng phải đi sao?" Prem ngây ngô hỏi
"Chứ cậu nghĩ sao hả?" Kerry bực bội lớn tiếng khiến Prem giật bắn mình, vội đặt ly cafe lại trên bàn, Kerry trừng mắt nhìn cậu rồi lại nói "Còn không mau lên."
Prem giật mình lập tức nghe lời, chạy thụt mạng lên lầu để chuẩn bị mọi thứ, Kerry cũng theo đó lên phòng để mặc vào bộ âu phục lịch lãm mà anh đã chuẩn bị từ sớm
John Kerry đứng ở dưới nhà chờ đợi cậu từ sớm, Prem bước xuống với bộ đồ đi làm bình thường, một chiếc quần tây đen, cùng với áo sơ mi trắng bỏ vào quần và chiếc áo khoát đen, mang cho bản thân đôi giày đen, mái tóc không được chải chuốt trên gương mặt còn không lấy một chút makeup nào
John Kerry há hốc mồm nhìn bộ dạng của cậu, Prem đi đến trước mặt Kerry nói "Sao vậy?"
"Nè Prem Warut, cậu là cố tình không biết hay là không biết thật thế hả? Đây là dự tiệc, một buổi tiệc sang trọng của Boun thị là Boun Noppanut đó." John Kerry bất bình nói
"Thì sao? Bộ dạng thư ký như vậy là được rồi." Prem Warut dùng tay quét từ trên xuống dưới của bản thân rồi nhìn Kerry nói
"Mình đang thắc mắc không biết cậu có thật là vợ cũ của Boun Noppanut không nữa?" "Này John Kerry..." Prem thấy Kerry nói thế liền lớn tiếng, anh thấy thế lập tức vịnh vai cậu, xoay sang hai người thợ makeup mà anh đã gọi đến trước đó "Hai cô...mau lên." Giọng điệu chán nản của John Kerry cũng đủ hiểu Prem Warut thật sự suy nghĩ quá đơn giản rồi
"Này... Kerry cậu kêu hai người này khi nào vậy?" Prem Warut hoang mang nói
"Cậu không cần biết, mau chóng lên phòng, hai người này sẽ giúp cậu." Kerry nói xong, cậu liền bị bắt lên phòng cùng với hai người thợ mà Kerry gọi đến
Ở trên phòng, Prem khó chịu ngồi ình trên ghế để cho người ta tùy tiện vẽ lên mặt mình, Prem khó chịu nheo mắt lại rồi lại mở mắt ra, không ngừng thở dài mệt mỏi với sự cầu kì của Kerry
Người đứng phía sau còn đang làm tóc cho Prem, cậu nói thầm "Không thể nhẹ nhàng hơn sao?"
Một lúc sau, việc makeup cùng làm tóc cũng đã xong, chỉ còn cậu thay ra bộ đồ là được nhưng khi hai người nhân viên đưa ra bộ vest đến trước mặt cậu, Prem Warut liền cự tuyệt "Tôi không mặc đâu, tôi muốn mặc cái này."
"Không được cậu Prem, cậu phải mặc nó, trang điểm và làm tóc như vậy, cậu không thể mặc bộ đồ này được, vả lại John tổng cũng không đồng ý, bộ vest này là do John tổng lựa chọn cho cậu đó." Cô nhân viên đang cầm bộ vest trên tay tiến đến gần cậu dúi nó vào tay cậu
Sau một hồi vật lộn với bộ vest cậu cũng đã thay xong, đi từng bước xuống dưới nhà nơi Kerry đang mòn mỏi chờ đợi, Kerry liền vô cùng kinh ngạc với sự thay đổi này của cậu, bộ vest màu trắng, phần trên được thiết kế đính những hạt giọt nước vừa tinh tế vừa bắt mắt làm tôn lên làn da trắng sứ của cậu. Lớp makeup lại vô cùng đẹp, gương mặt chỉ cần nhấn nhẹ phần đuôi mắt đã khiến cậu trông vô cùng nổi bật, gương mặt vốn đã vô cùng thanh thoát và xinh đẹp nay lại còn được tôn hơn nữa. Mái tóc đen hằng ngày nay được chải chuốt vuốt keo càng làm cậu xinh đẹp hơn gấp bội
Prem đi đến phía trước mặt Kerry, anh đang ngồi trên ghế liền đứng dậy nhìn cậu "Cậu đẹp thật đấy."
"Nhưng Kerry à...mình thấy như vậy hơi không được tự nhiên." Prem thì thầm nói với Kerry, tỏ vẻ không thích bề ngoài này của bản thân trông không quen chút nào
"Sao chứ? Cậu rất đẹp đó." Kerry khó hiểu, vén nhẹ mái tóc đang phủ trước mặt cậu ra phía sau, Kerry lại càng nhìn rõ được vẻ đẹp này của Prem
"Mặc như vậy, mình khó chịu chết mất." Prem nhăn nhó nhìn bộ trang phục của bản thân
Kerry mỉm cười, búng tay một cái, phía sau đã có người đem đến một chiếc áo khoác trắng cùng màu với bộ vest của Prem, Kerry nhẹ nhàng khoát chiếc áo đó lên người của cậu, chỉnh lại mái tóc một chút sau đó nói "Không sao rồi, buổi tiệc được tổ chức tại Nhà hàng hội nghị, có khi chiếc áo này sẽ làm cậu bớt khó chịu đến chết đó. Yên tâm nhé." Kerry vịnh vai cậu trấn an
Prem đành nghe theo không phản kháng nữa, hai người đứng trước cửa nhà, Kerry phủi nhẹ bộ âu phục của mình còn Prem thì thở nhẹ một cái sau đó Kerry nhìn sang cậu, đưa tay ra trước mặt Prem, cậu liền hiểu ý Kerry, lập tức mỉm cười cư nhiên khoát tay mình vào tay Kerry, hai người cùng đi ra khỏi nhà
Tại nơi tổ chức tiệc, Boun đã sớm có mặt, đang cùng Wiwat niềm nở đến từng bàn trong sảnh của Hội nghị để chào hỏi mọi người
Cánh cửa lớn mở ra, bước vào là Kerry và Prem Warut, cậu mỉm cười tao nhã khoát tay Kerry bước vào, dù trong lòng có không muốn đến đâu nhưng thái độ vẫn là quan trọng nhất, cậu là đang giữ mặt mũi cho John Kerry
Rất nhanh vẻ đẹp của cậu đã được thu hút, giới nhà báo cùng những tay săn ảnh không nỡ bỏ qua màn sánh đôi này của cả hai người họ. Ai mà ngờ được vợ cũ của Boun Noppanut nay vừa là thư ký tài giỏi của John tổng mà còn đã trở thành một chàng trai xinh đẹp mê người như vậy chứ
Đi đến trước mặt Boun Noppanut cùng Wiwat, Kerry buông tay cậu ra đi đến niềm nở bắt tay Boun, Boun đang chăm chú nhìn cậu lập tức bị lời chào của Kerry làm cho thức tỉnh, anh cũng mỉm cười bắt lấy cánh tay của Kerry "John tổng, rất vui vì ngài đến chung vui."
"Boun tổng đừng khách khí, đích thân Boun tổng mời thì tôi đây sao dám thất lễ bỏ qua được." Kerry cũng vui vẻ nói, buông tay Boun ra Kerry liền đút tay vào túi quần
Prem Warut mỉm cười trang nhã cúi đầu nhẹ nhàng nói "Chào Boun tổng, chào mọi người."
"Đây là thư ký của John tổng sao?" Một lão già bụng to liền cười híp mắt chỉ tay đến Prem Warut nói
"Đúng vậy Ohm tổng." John Kerry biết được lão già này chẳng tốt đẹp gì, nắm lấy tay cậu kéo ra phía bên chỗ mình, cách xa ông ta
Prem Warut hiểu ý cũng liền cúi đầu nhẹ rồi ngoan ngoãn đứng cạnh Kerry
"John tổng cùng cậu Prem đây cùng uống với tôi một ly nhé." Boun Noppanut nói
Hai người họ gật đầu, Boun liền búng tay ra lệnh cho nhân viên phục vụ rượu ở đó, một người nhân viên cầm trên tay một cái khay được phủ một chiếc khăn nhung đỏ, trên đó còn hai ly rượu vang đắt tiền, Kerry cùng Prem nhanh chóng lấy cho bản thân mỗi người một ly
Boun cùng Wiwat lập tức cùng nhau mời rượu Prem và Kerry, bốn chiếc ly thủy tinh chạm nhẹ vào nhau, bốn người họ cùng đưa ly lên môi nhấp nhẹ, sau đó Boun liền lên tiếng "Hai người cứ vui vẻ, tôi đi chào hỏi một lát." Nói xong Boun quay sang Wiwat rồi hai người bước đi
Prem Warut cùng John Kerry đứng đó, tiếp chuyện cùng với nhiều người có máu mặt trong giới kinh doanh, bữa tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu
--------------END CHAP------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com