Chap 27
Prem Warut cùng John Kerry đứng cạnh nhau trò chuyện, một lúc lâu sau thì bữa tiệc cũng đã chính thức bắt đầu
Boun Noppanut ngời ngời bước lên sân khấu, mọi ánh mắt của tất cả người ở đó đều dồn lên người con trai sáng ngời ở phía trên sân khấu. Boun liền nói "Rất vui vì sự có mặt của các vị, Boun tổng tôi đây vô cùng cảm kích trước sự có mặt của các vị đây. Hôm nay nhân dịp mười năm thành lập của Boun thị, Boun Noppanut tôi xin phép mời tất cả các vị ở đây ăn uống no say và cùng chung vui với Boun thị và tôi cũng rất mong thời gian tiếp theo sẽ được cùng các tổng tài ở đây hợp tác vui vẻ và sẽ luôn luôn tin tưởng Boun thị, xin mời." Dứt lời, Boun liền giơ cao ly rượu trên tay, ở phía dưới sân khấu mọi người cũng liền rất vui vẻ, tiếng vỗ tay và tiếng ly thủy tinh chạm nhau vang vọng cả khán phòng
Boun phía trên cũng nhấp một ít rượu rồi bước xuống sân khấu, tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên sau bài phát buổi của Boun, anh cũng bắt đầu cùng Wiwat đi tiếp rượu những người ở đó
Prem Warut hiện đang đứng một mình tại bàn thức ăn, những món ăn ngon miệng được trải dài lắp kín hết cả một bàn dài, Prem đứng nhìn mọi người xung quanh, trên tay cầm ly rượu ban nãy, trên mặt nở một nụ cười tượng trưng, có vài người đi ngang lại ngượng ngùng cúi chào
John Kerry ban nãy bảo cậu đứng ở đây, không cho cậu cùng đi chào hỏi cùng vì sợ cậu sẽ say, cảm thấy vô cùng chán chường khi phải đứng một mình như vậy, nhìn người ta thì nói chuyện chào hỏi nhau vui vẻ còn cậu lại bị Kerry bỏ bơ vơ ở đây không thèm ngó đến một cái. Prem khó chịu hướng mắt về phía Kerry đang vui vẻ trò chuyện với những người mặc vest cầu kì kia mà chẳng thèm quan tâm đến cậu, Prem thầm nghĩ dẫn cậu đến đây làm gì chứ để rồi bỏ cậu ở đây này, đúng thật là....
Prem Warut liếc nhẹ Kerry, gương mặt biểu cảm không ít cảm xúc hờn dỗi, bỗng bị tiếng nói của Wiwat làm cho giật mình "Anh Prem..."
"H..hả." Prem nhìn sang Wiwat nói
"Anh đã đi đâu một tuần thế?" Wiwat chủ động chạm ly rượu của mình vào ly cậu, ý định muốn mời Prem uống cùng mình một ly
Prem hơi ngỡ ngàng một chút nhưng đây không phải là nhà của họ, cũng không nên vì Wiwat mà phá hỏng cả buổi tiệc của Boun Noppanut, việc đó cũng sẽ ảnh hưởng không ít đến John Kerry
"Tôi ở nhà của bạn, có chuyện gì sao?" Prem cũng vô cùng lịch sự tao nhã trò chuyện cùng Wiwat, thái độ của hai anh em nhà này người khác không biết còn tưởng họ là bạn thân thiết lắm chứ nhưng đâu ai ngờ được từng câu từng chữ đều luôn cố gắng đâm chọt nhau
"Ở nhà ai cơ? Của John Kerry sao? Aigo anh và anh ta đã thân thiết đến mức đó rồi sao?" Wiwat vừa nói vừa mỉm cười, đưa tay lên lấy ra một mảnh pháo giấy từ tóc của Prem
"Đúng vậy đấy, vì cuối năm rồi ở nhà nhìn mặt mẹ con em, anh lại muốn giết người." Prem mỉm cười gật đầu cảm ơn Wiwat
Từng hành động thân thiết cùng biểu cảm vui vẻ của họ thành công che mắt những người quan lớn ở đây, từng câu chữ của họ đều luôn muốn đay nghiến chết đối phương mà không một ai có thể biết được
Wiwat mỉm cười nhẹ nhàng đi gần đến Prem, mặt của Wiwat ghé sát vào tai cậu thì thầm "Prem Warut anh giỏi thật đấy, em rất ngưỡng mộ anh nhưng mà Prem à...anh chưa đủ khả năng để đối đầu với em." Nói xong liền giả vờ đưa tay phủi nhẹ chiếc áo khoát đang khoát trên người cậu
Prem cũng đưa tay vuốt tóc của cậu em trai trước mặt mình, dùng ánh mắt sắc nhọn hướng đến Wiwat "Em quá khen rồi, anh đang đợi xem em và Mookda làm được trò gì? Mà sẵn đây anh cũng nhắc cho em nhớ, người đàn ông mà em đang bên cạnh hiện tại anh và anh ta là người xa lạ, em cứ thoải mái đi, người anh này luôn muốn 'chúc phúc' cho em và cũng không có ý định đối đầu gì đâu, chắc là do em chưa đủ tự tin về khả năng của mình hay là chắc do em còn chưa dám động thủ với anh ta." Prem Warut hứng thú nhếch mép nói
Cuộc trò chuyện giữa hai người cũng nhanh chóng kết thúc, Wiwat vốn dĩ là không thể nói lý lại Prem Warut, Prem giả vờ cúi đầu chào Wiwat một cái sau đó liền cố tình đi ngang qua Wiwat rồi hất vai cậu, Prem tâm tình chợt cảm thấy vui vẻ, tưởng rằng Prem cậu sẽ hiền lành để Wiwat tự do đay nghiến sao, có phải Wiwat còn quá non để làm đều đó không? Hay cũng có thể Wiwat trước giờ vẫn không phải là đối thủ của Prem
Prem Warut bước đến gần Kerry, chủ động mời những người mà Kerry đang trò chuyện một ly, mục đích cũng chỉ muốn lấy lòng họ, Wiwat đứng ở vị trí cũ, ánh mắt chợt trở nên căm ghét Prem vô cùng, đáng lý ra người đứng bên cạnh Kerry phải là Wiwat chứ không phải là Prem Warut
Từ lần gặp mặt Kerry ở công viên, Wiwat đã dần đem lòng yêu mến Kerry, vậy mà Mookda một mực vẫn muốn Wiwat vào làm thư ký của Boun Noppanut, bị Boun sai khiến đến mệt mỏi. Đó cũng là lý do khiến Wiwat ngày càng muốn chóng đối Mookda
Wiwat ánh mắt rực lửa, nghiến răng, tay bóp chặt lấy ly rượu, miệng nói thầm "Anh mới là người không hiểu đó, đối đầu không phải vì Boun Noppanut mà là John Kerry."
----------------
Prem Warut cùng Kerry tiếp rượu một vài người, Prem bắt đầu cảm thấy đầu óc không còn được tỉnh táo nữa nhưng vẫn giữ được bình tĩnh cùng Kerry trò chuyện nhưng mọi biểu hiện của Prem đã khiến Kerry hiểu ra được, anh cúi đầu xin lỗi hai người phía trước rồi nắm tay cậu kéo đi về hướng khác "Prem, cậu mệt rồi, vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo một chút, mình đưa cậu về."
Prem Warut gật đầu, đưa ly rượu đến cho Kerry cầm, cậu có hơi loạng choạng bước đi vào nhà vệ sinh
Wiwat đứng cạnh Boun Noppanut đều chứng kiến được hết nhưng từ lúc ban đầu ánh mắt Wiwat tuyệt nhiên lại không rời khỏi Prem Warut và John Kerry, Wiwat mỉm cười tinh ranh khều nhẹ Boun rồi nói nhỏ "Boun tổng, tôi đến kia một chút nhé."
Boun không quan tâm vừa trò chuyện vừa gật đầu cho phép Wiwat, Wiwat vui vẻ, lấy tay phủi nhẹ lại bộ vest trên người mà cười thầm mắt nhìn hướng về một nơi
Wiwat đứng trước mặt Kerry nhưng anh vẫn còn đang quan sát Prem khó khăn đi đến nhà vệ sinh, cảm thấy không ổn tính đi đến đỡ Prem đi nhưng Wiwat cũng đã nhanh hơn một bước để giữ chân Kerry
"John tổng." Wiwat giọng nói nhẹ nhàng gọi
Kerry quay đầu lại, nhận ra Wiwat cũng là thư ký của Boun Noppanut, Kerry dù lòng lo lắng cho Prem nhưng cũng không thể mở lời từ chối Wiwat, dù gì đây cũng là người đứng phía sau Boun Noppanut phụ trách Boun một phần công việc, có thể nói là 'dưới một người mà trên vạn người.'
"Cậu Wiwat." John Kerry nhìn đến Wiwat mỉm cười nói, mắt lại nhìn đến phía Prem cũng là lúc bóng lưng Prem khuất dần sau cánh cửa nhà vệ sinh, Kerry mới yên tâm
"Tôi mời John tổng một ly được chứ?" Wiwat giơ ly rượu lên, nhã ý muốn mời Kerry uống cùng mình
"Được." Kerry nhướn mày đồng ý, cùng Wiwat uống rượu
"Lần trước gặp nhau một lần tại công viên rồi, lúc đó cũng thật ngại quá, xin lỗi anh." Wiwat nhẹ nhàng nói
"Không sao, tôi vốn cũng chỉ là người ngoài mà nhưng khi lần gặp sau của chúng ta, cậu Wiwat cũng đã là thư ký của Boun tổng rồi." Kerry cũng rất vui vẻ trò chuyện, có thể nói là cùng Wiwat diễn một chút, vừa giữ hình tượng của Wiwat mà cũng góp phần giữ hình tượng John tổng của mình. Chứ không có lý do nào để Kerry không biết Wiwat vào được Boun thị cũng là do thủ đoạn của mẹ con họ ép Prem nói giúp Wiwat trước mặt Boun Noppanut
"John tổng quá lời, ai rồi cũng phải thay đổi mà." Wiwat cười ngại ngùng trước lời nói của Kerry
John Kerry cúi đầu cười nhẹ rồi ho khan vài cái muốn tìm cớ để thoát khỏi Wiwat nhưng chưa kịp nói Wiwat cũng mở lời "À xin John tổng thứ lỗi, tôi cần vào nhà vệ sinh một chút. Xin phép." Dứt lời Wiwat liền cúi đầu vội vã rời đi
Kerry sau khi Wiwat đi liền thở dài nhẹ nhõm, diễn với Wiwat thật quá mệt mỏi mà nhưng cũng trong phút chốc Kerry cũng quên mất Prem cũng đang trong nhà vệ sinh
-----------------
Prem bên trong nhà vệ sinh sau khi sửa soạn lại cho bản thân, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn một chút, cậu thoa lên môi mình một lớp son dưỡng sau đó liền nhìn mình trong gương hít thở sâu rồi nở một nụ cười
Tay nắm lấy chốt cửa, vừa vặn cửa ra, từ ngoài đã có người hất một thao nước bẩn vào người Prem, khiến cậu ngỡ ngàng quần áo ướt sũng dính lên người, cùng với lớp makeup và mái tóc cũng đều bị tổn hại
Prem vì quá bất ngờ chỉ kịp đứng chịu trận không phản kháng kịp liền hứng hết thao nước đó, Prem hít sâu vào rồi mở mắt ra, nhìn lại bộ dạng của mình, như vậy làm sao ra ngoài đó đây. Prem Warut giận dữ ngước lên xem kẻ nào gây ra thì liền thấy Wiwat tay ôm thao nước đứng trước mặt mình, gương mặt Wiwat còn đang vô cùng hả dạ
"Nghe nói anh say, em chỉ muốn giúp anh tỉnh táo hơn." Wiwat vừa nói vừa nhướn mày, tay quăng cái thao xuống sàn
Prem theo đó liền giật mình nhìn theo thao nước đó, hình ảnh cây lao nhà đang nằm dưới sàn liền thu vào mắt cậu, Prem hiểu ra được vấn đề, nước Wiwat hất vào cậu là nước lau sàn, Prem tức giận quát lớn "Wiwat, cậu điên sao hả?"
"Suỵt..anh nhỏ tiếng chút đi chứ, mọi người nghe thấy thì sao?" Wiwat hả hê đặt ngón tay lên miệng cậu ra hiệu nhỏ giọng
Cậu hất tay Wiwat ra rồi nói "Cậu muốn gì hả? Cậu đã biến tôi ra thành bộ dạng gì rồi này, cậu nhìn đi, làm sao tôi ra ngoài đó được đây." Prem đang vô cùng tức giận
"Đó là chuyện của anh, không phải của tôi." Nói xong Wiwat liền quay lưng định toan bước đi nhưng chưa kịp bước đi liền bị Prem nắm mạnh tóc kéo mạnh, sàn nhà bên dưới đã trơn trượt khiến Wiwat không giữ được cân bằng liền ngã xuống nền nhà bẩn
--------------END CHAP------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com