Chap 28
Wiwat bất ngờ, ngồi bệt xuống dưới nền đất bẩn khiến bộ vest cũng bị lấm bẩn theo, điều đó khiến Wiwat vừa đau vừa tức, Wiwat quay đầu lại ngước nhìn cậu, Prem hả hê nhướn mày nhìn xuống Wiwat
Wiwat đứng bật dậy "Anh đang làm cái gì vậy hả, bẩn chết được." Wiwat tức giận quát lớn, tay phủi phủi bộ vest đã ướt mèm ở phía sau
"Không vì tôi thấy bộ vest cậu đang bận có hơi bẩn nên tôi chỉ muốn giúp nó sạch hơn." Prem khoanh tay trước ngực nhìn Wiwat nói
"Làm sao tôi ra ngoài đó được đây." Wiwat nhìn Prem bực nhọc nói
"Đó là chuyện của cậu đâu phải của tôi." Prem nói lại câu nói lúc nãy của Wiwat
Wiwat tức giận, bộ vest Wiwat đang mặc trên người có giá trị không nhỏ, bây giờ đã bị Prem biến ra thành bộ dạng bẩn thỉu đến mức không thể chấp nhận được, Wiwat liền nghiến răng nói "Anh...anh có biết bộ vest này rất đắt không?"
"Chỉ mỗi đồ của cậu là đắt thôi sao? Còn bộ vest của tôi thì cậu tính thế nào đây hả...mà nói không chừng đồ cậu đang mặc trên người không phải vest đâu nhìn nó giống khăn lau nhà hơn đấy." Prem nheo mắt nhìn đến Wiwat nói
"Aaaaa anh chết đi..." Wiwat tức giận hét lớn, một mực đẩy mạnh Prem vào trong nhà vệ sinh, chiếc áo khoát cầm trên tay cũng rớt xuống nền nhà, còn Prem thì liền ngã xuống đất, chưa kịp định hình thì lại bị Wiwat đè xuống ngồi lên người
Wiwat như điên tiết mà đánh mạnh vào má của Prem khiến cậu nghiêng mặt một bên, Prem liền dẹp bỏ ngay khuôn mặt giả tạo nãy giờ của bản thân, Wiwat đã muốn khiêu chiến đến mức này thì Prem cũng sẽ không khách sáo
Prem nhìn thấy Wiwat muốn đánh mình tiếp, cậu liền nắm tay Wiwat lại vật Wiwat nằm xuống dưới nền còn bản thân thì ngồi lên người của Wiwat, Prem cũng mạnh bạo giáng xuống mặt Wiwat một cái tát mạnh, khóe môi của Wiwat cũng rỉ máu
Prem cứ thế đánh liên tiếp mấy cái liền khiến Wiwat bắt đầu choáng váng, không thể định hình được mà ngăn cản Prem. Prem Warut như điên tiết lên, đem hết những tức giận từ trước đến nay mà mình luôn nhịn nhục, bây giờ trút hết lên người của Wiwat
Prem nắm lấy mái tóc đã sớm ướt mèm của Wiwat, cậu dựng Wiwat đứng lên sau đó đưa đầu Wiwat vào trong bồn rửa tay, vặn nước ra khiến dòng nước lạnh cứ thế xả ào vào đầu của Wiwat
Wiwat nắm lấy tay Prem chống cự nhưng lại không thể được, Prem cứ thế dùng lực nhấn đầu Wiwat vào trong bồn rửa tay khiến Wiwat cũng phải hét lớn "Prem Warut....anh buông tôi ra...anh điên rồi sao...cứu tôi với..."
Lời cầu cứu này của Wiwat vốn là không ai nghe được vì đã bị tiếng nhạc của bữa tiệc lấn át, Prem nghiến răng "Cậu còn lớn miệng sao hả? Thằng đàn ông như cậu nên được rửa sạch mọi thứ cậu hiểu chứ?" Prem đưa đầu Wiwat ra khỏi bồn rửa tay rồi hất Wiwat ngã xuống nền, ngồi vào trong góc tường
Wiwat cả đầu và mặt đều bị ướt cả rồi, lớp makeup cũng đã trôi hết, bê bết ở trên mặt, Wiwat thở hỗn hểnh, hồi phục lại năng lực của bản thân, Prem ánh nhìn dữ tợn dán chặt lên người của Wiwat, sau đó Prem liền quay đầu hai bên để tìm kiếm thứ gì đó, xoay lưng lại về phía Wiwat, cậu cuối cùng cũng tìm ra thứ mình muốn, thứ đó chính là vòi nước, cậu cười nửa miệng, nhìn Prem Warut bây giờ thật đáng sợ. Đúng thật là khi một người đã nhẫn nhịn quá nhiều cũng sẽ có lúc phản kháng
Prem cúi xuống nhặt ống nước lên, xoay đầu nhìn Wiwat ở phía sau, cậu vặn vòi nước khiến nước mạnh mẽ cứ thế mà ào ra từ ống nước phun hết lên người Wiwat
Prem nghiến răng càng đánh càng hăng, trong đầu cậu bây giờ chỉ có thể nghĩ được rằng đó là cái kết của Wiwat khi dám khiêu chiến với Prem Warut cậu đây
Wiwat la hét thất thanh, bị nước lạnh bắn vào người vừa lạnh vừa đau vì lực nước quá mạnh, Wiwat đưa tay ra trước chống đỡ miệng không ngừng la hét "Anh...mau chóng dừng lại đi...dừng lại đi...anh điên rồi sao?"
"Đúng vậy, mày muốn chọc điên tao lắm cơ mà, hôm nay thì không có ai cứu mày nỗi đâu." Cậu vứt ống nước vẫn còn đang mạnh mẽ phun nước kia xuống sàn, tiến từng bước chân đáng sợ đến gần Wiwat, Prem nắm lấy mái tóc rối bời của Wiwat giật ngược nó lại phía sau, Wiwat đau đớn la lên nhưng đều bị Prem bỏ ngoài tai, cậu lại tiếp tục đánh mạnh vào hai bên mặt của Wiwat liên tiếp nhiều lần khiến Wiwat cũng phải mệt mỏi nhưng lại cứng đầu không mở miệng xin lỗi
Prem đánh đến khi hai bên má của Wiwat sưng tấy rồi mới thôi, cậu dừng lại, tay nắm tóc của Wiwat mạnh bạo kéo Wiwat đến bên bồn cầu, Wiwat biết được ý định của Prem liền chống cự quyết liệt nhưng đối mặt với con quỷ dữ trong người của Prem, Wiwat hiện đã trở thành 'nạn nhân'
Prem đưa đầu Wiwat vào bên trong bồn cầu nhưng vẫn chưa kịp nhấn vào liền bị lời nói của ai đó khiến động tác của cậu dừng lại "Prem Warut." John Kerry lúc này lại kịp thời xuất hiện mà ngăn cản cậu
John Kerry hốt hoảng đi vào trong, khóa vòi nước lại sau đó liền đi đến bên cạnh cậu, giữ tay cậu lại rồi kéo cậu ra khỏi Wiwat, Prem không vì thế mà thôi dùng ánh mắt dữ tợn nhìn đến hướng Wiwat đang thở phào nhẹ nhõm vì có người đến cứu mình kịp lúc, Kerry nhìn hai người con trai, nhìn đến bộ dạng của Prem anh cũng đã hiểu được một chút chuyện gì xảy ra nhưng điều trước tiên nên dẫn Prem ra khỏi chỗ này
John Kerry ân cần khoát lên chiếc áo khoát của mình cho Prem, sau đó liền ôm lấy bả vai cậu rời đi bỏ mặt Wiwat vẫn còn tức giận, Wiwat hôm nay vô cùng nhục nhã, không ngờ có ngày Wiwat cũng bị chính tay Prem hạnh hạ đến mức không thể kháng cự như vậy
Trên đôi mắt của Wiwat đã rơi ra một dòng nước ấm nóng, lăn dài trên má nhìn đến bóng lưng của Prem và Kerry từ từ rời đi, lòng Wiwat lúc này như quặn lại, đau nhói, Wiwat là không bằng Prem ở điểm nào chứ, tại sao một ánh nhìn của Kerry đều không dành cho Wiwat mà luôn là Prem thế kia
Dẫn cậu ra khỏi nhà vệ sinh, Kerry dùng thân thể to lớn của bản thân để che chắn cho Prem rời khỏi đây, còn Prem thì đi theo từng bước chân của Kerry, ở trong vòng tay của Kerry, Prem cũng có thể cúi mặt
Đưa được Prem lại xe, Kerry gấp gáp ngồi vào ghế lái rồi phóng xe ra khỏi đó
Mọi việc đều được Boun Noppanut nhìn thấy, anh cũng có thể nhìn thấy được bộ dạng ướt mèm của cậu, nheo mày nhìn đến nhà vệ sinh sau đó liền đi vào bên trong nhà vệ sinh
Boun Noppanut đi đến cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy cái thao nước cùng cây lao nhà và vũng bùn bẩn cũng đã hiểu được sơ qua tình hình, anh từ tốn vào trong, nhìn đến vòi nước vẫn còn đang rỉ ra từng giọt nước yếu ớt, sau đó dời mắt đến chàng trai đang ngồi ở cạnh bồn cầu, cơ thể ướt mèm, quần áo và bộ dạng hiện giờ của Wiwat trông còn thê thảm hơn Prem Warut
Boun Noppanut thở dài, có ẩu đả giữa hai người sao, anh tiến đến đứng trước mặt Wiwat, đưa một cánh tay đến trước mặt Wiwat giọng đều đều nói "Đứng lên."
Wiwat lau đi nước mắt nhìn lên Boun Noppanut, sau đó đặt tay mình lên tay Boun để làm điểm tựa mà đứng dậy, Wiwat đứng trước mặt Boun vừa sợ vừa quê, cúi đầu lí nhí "Boun tổng, xin lỗi anh là tôi không tốt."
"Đừng nói nữa, đi ngay ra khỏi chỗ này, đừng ở đây một giây phút nào hết." Boun lạnh nhạt nhìn đến Wiwat, cậu ngước mặt nhìn anh, nhìn vào đôi mắt của người con trai đó, sao có cảm giác nó còn lạnh hơn thời tiết bây giờ chứ. Wiwat thở mạnh ra rồi cúi đầu nói "Xin phép Boun tổng."
Wiwat nói xong liền đi ngang qua Boun Noppanut nhưng chưa đi được bao nhiêu liền bị lời nói của anh khiến cho Wiwat dừng bước "Ra tới cổng sẽ có người đưa cậu về, trời trở lạnh rồi, đi làm lại cậu lập tức báo cáo mọi việc hôm nay cho tôi." Boun Noppanut nói xong liền quay lại nhìn Wiwat
Wiwat mỉm cười nhẹ, Boun liền không để ý đến rồi đi ngang qua Wiwat rồi đi ra ngoài nhưng vốn dĩ làm như thế cũng chỉ là không để ai nói ra nói vào Boun Noppanut anh ngược đãi nhân viên, ngược đãi thư ký của mình, cho xe đưa Wiwat về cũng sẽ không để Boun bị mất mặt mà còn không bị gieo tiếng ác
------------------
Đến nhà, John Kerry chạy xe vào trong sân, đi xuống xe mở cửa cho Prem, ôm cậu vào lòng để đi vào nhà bảo đảm rằng cậu không bị lạnh, vào trong nhà Kerry liền hối thúc Prem "Cậu đi ngăm mình với nước ấm đi, đừng để bị bệnh trời trở lạnh nữa rồi. Ngăm mình xong xuống đây mình pha cho cậu cốc trà đào nóng."
Prem Warut cũng gật đầu ngoan ngoãn làm theo, một lúc sau Prem bước xuống với gương mặt được tẩy trang sạch sẽ, mái tóc được cậu làm sấy vẫn còn đang xõa ra, cùng với bộ pijama hồng nhạt dài, cậu ngồi xuống bên cạnh Kerry, anh liền nói "Cậu uống đi."
"Cảm ơn cậu." Prem cười nhẹ rồi cầm ly trà đào lên ngửi mùi thơm nhẹ nhẹ của nó rồi nhấp một ngụm
Trà đào ấm cứ thế lan tỏa khắp người cậu khiến Prem cũng dễ chịu đôi chút, Prem lúc này nhìn sang Kerry giọng có chút hối lỗi nói "Mình...xin lỗi...cũng tại mình mà..."
"Không sao đâu, cậu đừng lo nữa nhưng giữa hai người có chuyện gì sao?" Kerry mỉm cười xoa đầu Prem rồi nhẹ nhàng hỏi
Prem Warut nhiệt tình kể lại đầu đuôi sự việc giữa mình và Wiwat, nhắc lại mà vẫn còn tức lắm đây
"Được rồi, cậu bình tĩnh đi, hôm nay là chúng ta đã không còn gặp họ nữa rồi." Kerry ngồi xích lại gần Prem, ôm lấy vai cậu chấn an
"Mình thực sự lúc đấy mình chỉ muốn giết chết thằng nhỏ đó thôi, cũng may là cậu vào kịp." Prem uống thêm ngụm trà đào rồi nói
"Không, phải nói cũng may là mình nhớ là cậu vẫn còn đang ở nhà vệ sinh, lúc cùng Wiwat nói chuyện, cậu ấy có nói muốn vào nhà vệ sinh nhưng mình lại quên mất cậu cũng trong đấy." Kerry nói
"Cậu đúng là...nhưng nhờ vậy mình mới có cơ hội để dạy dỗ thằng nhỏ Wiwat đó một lần ra trò như vậy, hả hê quá đi." Prem mỉm cười mãn nguyện nhìn đến Kerry
"Cậu cũng ít có ác quá đó Prem Warut." Kerry dứt lời thì Prem cùng Kerry cũng cười lớn sảng khoái
Bên ngoài lúc này lại tiếp tục có lớp mưa phùn phẳng phớt qua từng ngóc ngách ở Bangkok, cái lạnh cũng đã bao trùm lấy Thái Lan, báo hiệu cho một năm sắp sửa qua đi
-------------END CHAP------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com