Chap 39
Kerry...cậu đừng như vậy mà có được không?" Prem nheo mày cố gắng rút tay mình ra khỏi tay của John Kerry nhưng càng gắng sức thì lực ở cánh tay Kerry càng mạnh hơn mà siết chặt lấy tay cậu
"Prem...mình yêu cậu nhiều lắm, mọi chuyện trước đây của cậu mình sẽ đều không để tâm tới, mình chỉ cần cậu toàn tâm toàn ý bên cạnh mình có được không?" Nói xong Kerry liền đem Prem ôm vào lòng, siết chặt cậu không để cho cậu có một khe hở nào hết
Prem khó chịu chống cự, cố gắng đẩy Kerry ra rồi Prem liền nói "John Kerry...mình biết và cũng đã hiểu rõ tình cảm của cậu dành cho mình. Mình lại vô cùng cảm kích cậu khi mà cậu sẵn sàng bỏ lại mọi chuyện trước kia của mình mà dành tình cảm cho mình nhưng... Kerry à....mình cũng nghĩ rằng cậu hiểu rõ được rằng mình hoàn toàn không thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh cậu." Prem chân thành nói, khoé mắt cũng đã đỏ lên
"Tại sao chứ? Tại sao cậu không thể, là vì Boun Noppanut đúng chứ hay là vì ai hả?" Kerry như không kiểm soát được bản thân mà hét lớn, mái tóc gọn gàng cũng bị chính anh làm cho rối tung
"Kerry cậu đừng như vậy mà, không phải vì ai hết, không phải vì điều gì hết mà là tại mình, mình không thể làm điều đó Kerry, mình đơn thuần chỉ dành cho cậu một tình bạn không hơn không kém, mình luôn trân trọng tình bạn này của chúng ta và trái tim mình vẫn chưa thể sẵn sàng đón nhận thêm một ai nữa hết." Prem nước mắt đã chảy dài trên má, giọng nói tuyệt nhiên lại không hề nức nghẹn, vì chắc cậu sợ, sợ rằng bản thân mình nức lên sẽ không thể truyền hết ý của mình đến John Kerry
Anh nhìn thấy cậu khóc liền râm ran trong lòng, anh kéo tay cậu lại và ôm cậu trong lòng mình, Prem lần này không còn khó chịu cũng không còn kháng cự, cậu cứ thế mặc kệ cứ để anh ôm, đầu cậu áp vào lòng ngực của Kerry cảm nhận được từng nhịp thở và rừng nhịp tim đập của Kerry, cậu thở dài nhắm mắt lại rồi đẩy nhẹ anh ra
Kerry đưa tay lên lau đi nước mắt cho cậu rồi nói "Không sao..mình sẽ đợi cậu."
"Đừng ngốc như vậy...ngoài mình ra thì ở ngoài kia còn có rất nhiều người hợp với cậu hơn mình, xứng đáng với cậu hơn mình. Đừng vì một chút tình cảm nhất thời này mà bỏ qua một chàng trai nào đó thật tâm thật dạ yêu thương cậu. Ha." Prem nắm lấy tay của Kerry thành thật noi
Kerry im lặng, thời khắc này anh lại chẳng thể biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì. Anh cúi mặt xuống rồi ngước lên mỉm cười nhẹ nhìn cậu rồi nói "Mình hiểu rồi, Prem cậu đừng suy nghĩ nhiều về chuyện hôm nay nữa nhé. Mình xin lỗi đã làm cậu sợ rồi."
"Không sao, không sợ gì cả mà mình lại thấy cậu là một người đàn ông rất dũng cảm và phi thường đó Kerry, tin mình đi sẽ có một người nào đó đến bên cạnh cậu thôi, hãy mở lòng ra một lần nữa nhá." Prem tươi cười, nắm tay thành quyền rồi đánh nhẹ vào ngực của Kerry
Anh gật đầu mỉm cười nhìn Prem, ít ra thì sau hôm nay anh cũng đã nhẹ lòng hơn một chút rồi. Prem nhìn thấy vậy liền nhón chân cặp lấy cổ của Kerry kéo xuống rồi lôi anh vào nhà bếp vui vẻ nói "Ăn mì thôi nhóc."
"Ai là nhóc hả? Nè bỏ mình ra đi." Giọng Kerry như bất lực trước Prem, gở tay Prem ra rồi đẩy cậu sang nơi khác nhưng rồi cũng liền bị cậu nắm tay lôi ngược vào nhà bếp "Nấu mì cho mình ăn đi."
———————
Kin bên này khi tỉnh dậy vẫn thấy mình ở trong xe nhìn xung quanh chẳng thấy ai chỉ thấy mỗi Boun, cậu thì đã biến mất rồi, Kin dụi mắt mình rồi nhìn anh nói "Papa...baba đâu rồi ạ."
"Baba đã đến lúc về để làm việc rồi con trai." Anh ôn nhu xoa đầu thằng bé nói
Kin có chút buồn bã gật đầu, ngồi dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn đường phố qua kính cửa xe, thằng bé lại quay mặt sang nhìn anh nói "Papa, mình vẫn chưa về nhà sao ạ?"
Boun nhìn sang Kin lắc đầu nhẹ rồi lại chống tay lên kính cửa sổ, đưa mắt nhìn ra những ánh đèn rực rỡ ở ngoài đừng phố đang chiếu sáng vào trong xe qua từng đợt chạy, anh trầm ngâm, bản thân lại không muốn lái xe về nhà nên cứ chạy lòng vòng, không biết đích đến ở đâu, trong lòng dấy lên sự mông lung không thôi. Bản thân là Chủ tịch tập đoàn Boun thị, vậy mà chính anh cũng không ngờ rằng bản thân anh cũng có ngày rơi vào tình trạng không biết nên làm sao? Không thể cứ thế ra quyết định một cách nhanh nhẹn như những lần kí hợp đồng được
Boun cứ như thế chạy xe đến gần giữa đêm thì mới lái xe về nhà, nhìn sang cạnh mình là Kin đã ngủ say, anh mỉm cười rồi nhẹ nhàng bế thằng bé xuống xe, đưa thằng bé lên phòng, đắp chăn lại cho Kin sau đó anh mới quay về phòng mình, cởi bỏ chiếc áo vest ra, gở bỏ hai bên nút của tay áo, anh gở bỏ caravat rồi tháo bỏ chiếc đồng hồ đắt tiền vứt đại nó lên chiếc bàn bên cạnh mình
Boun mệt mỏi ngâm mình vào dòng nước ấm nóng, tâm tư một lần nữa thư giãn ra, hôm nay gặp lại Prem đúng là một cảm xúc khó có thể diễn tả được bằng lời nói
Anh cảm nhận được mọi giác quan của bản thân đều luôn hướng về phía Prem, anh nhắm mắt ngửa đầu mình ra đằng sau, đôi lông mày cũng đã giãn ra. Anh lại thầm nghĩ bản thân vẫn chưa quên được Prem mà trong thời gian đó anh lại càng biết bản thân cần và yêu cậu nhiều đến mức nào
Tắm xong anh sang phòng Kin, ngồi xuống giường cạnh Kin đang ngủ, anh vuốt ve tóc của thằng bé rồi nhỏ giọng "Papa...có lỗi với con nhiều lắm con trai."
Nói rồi anh nằm xuống cạnh Kin ôm thằng bé vào lòng mà ngủ
Còn Wiwat, sau khi lấy hết can đảm tìm gặp Prem, hiện giờ Wiwat cũng đang đứng trước căn nhà của mình. Nhưng hôm nay Wiwat lại có chút trùng bước không muốn vào bên trong nhà, càng không muốn đối mặt với Mookda, cậu thở dài cúi đầu, làm sao bây giờ?!
Đi đến một công viên gần đó, Wiwat ngồi một mình trên băng ghế đá, cảm nhận từng đợt gió lạnh vào cuối năm của Thái Lan, trước mặt cậu hiện giờ là một đêm đen tĩnh mịch, lâu lâu lại nghe tiếng xe chạy qua lại rồi lại im lặng
"Gần sắp năm mới rồi sao?" Wiwat nhẹ giọng nói thầm trong không trung
Lấy điện thoại, cậu bật mở điện thoại bên trong là hình nền của Kerry mà cậu đã 'mạo muội' chụp lén được anh ở trong quán cafe
Nhìn thấy anh, Wiwat bất giác mỉm cười, trong lòng cậu lại len lỏi chút bình yên nào đó
"Anh đẹp thật đấy." Wiwat nghĩ trong đầu rồi cứ thế ngồi đó ngắm nhìn Kerry qua bức ảnh kia
Bỗng nhiên điện thoại của Wiwat gọi đến, cậu nhìn thấy dòng chữ 'mẹ' liền nửa muốn bắt máy nửa muốn không. Wiwat chần chừ rồi cuối cùng cũng bấm nghe
Vừa đặt điện thoại lên tai, cậu liền nghe thấy một tràn lời nói "Mày đi đâu giờ này vẫn chưa các xác về vậy hả? Tính ngủ bờ ngủ bụi như thằng Prem có phải không? Con với cái càng ngày càng chẳng ra gì. Việc cần làm thì không làm việc không cần làm thì lại cứ đâm đầu, mày mau chóng về nhà cho tao. Có nghe tao nói không hả...."
Không để Mookda nói hết, Wiwat liền cúp máy ngang, bà gọi lại cũng cúp máy, tiện tay rồi lại khoá máy điện thoại để bà không gọi được nữa
Wiwat khóc rồi....nước mắt cuối cùng cũng không thể cầm cự được nữa mà đã trực trào ra. Cậu ôm lấy mặt mình khóc, cảm nhận một chút hơi ấm cuối cùng cũng không còn nữa. Trong lòng cậu hiện giờ đã dường như đóng băng
"Sự thống khổ của mỗi con người đều là những sự vô hình mà chỉ có mỗi mình họ có thể cảm nhận được thôi. Trái tim luôn đau âm ỉ nhưng lại chẳng có kẻ nào muốn lắng nghe. Cô đơn, buồn tủi và sự ép buộc đã dồn chính họ vào con đường cùng không lối thoát. Im lặng không phải là cách, chống cự cũng không phải là cách, chịu đựng lại là sự tra tấn đáng sợ hơn. Vậy hỏi xem chúng ta nên làm gì mới có thể vừa lòng số phận đây."
——————END CHAP—————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com