Chap 4
" Là dì đây con Prem." Mookda giọng nói vang lên
" Dì gọi cho tôi có chuyện gì không?" Prem mặt biến sắc, trong lòng lại có vẻ bất an, chân mày nheo lại
" Ngày mai con có bận gì không? Hmmm dì và em muốn gặp con đó mà." Mookda nhìn sang Wiwat đang ngồi bên cạnh, Wiwat cười mỉm đưa sát tai mình vào điện thoại
" Gặp tôi? Chúng ta bây giờ có gì để nói sao?" Cậu khó hiểu, không phải đã rất lâu rồi giữa cậu và mẹ con bà ta sớm đã không còn mối quan hệ rồi sao?!
Cậu im lặng suy nghĩ, cậu bỗng nghĩ để công ơn nuôi dưỡng cậu của bà ta, Prem cậu cũng không thể bỏ mặt được, biết rằng bà ta rất độc ác lại còng thiên vị nhưng cậu vẫn là do bà ta nuôi lớn, nếu như không có Mookda chắc chắn sẽ không có Prem Warut của ngày hôm nay
" Prem à.." Giọng Mookda nhẹ nhàng vang lên khiến cậu giật mình
" Được rồi, mấy giờ, ở đâu, tôi nói trước sẽ không có nhiều thời gian cho bà đâu." Cậu miễn cưỡng đồng ý, ít ra cũng nên đến xem bà ta muốn giở trò gì
" Vậy cũng được nữa, vào ba giờ chiều ngày mai tại nhà của chúng ta con nhé." Mookda vui vẻ nói
Cậu thở dài bất lực, có nhiều khi cậu cũng rất ghét bản thân mình vì mình quá nhu nhược và rất dễ xiêu lòng, cậu không bao giờ cứng rắn nỗi, đó cũng chính là nhược điểm lớn nhất và duy nhất của cậu
Boun ở phía dưới chơi cùng con trai, ngước lên chỗ cậu ngồi, nhìn thấy được gương mặt lo âu, đứng nhìn cậu ở phía dưới, từ góc độ này có thể thấy cậu là một chàng trai xinh đẹp nhưng sao anh vẫn không bao giờ hiểu được cậu vợ này của mình, mọi điều cậu làm đều rất kì lạ và khó hiểu
Anh ôm lấy con trai mình, bế trên tay đi đến phía cậu, cậu nhận thấy có bóng người đứng trước mình liền xoay đầu lại nhìn, nhận thấy đó là anh và Kin, cậu tạm thời giấu đi gương mặt lo âu của mình, dẹp hẳn suy nghĩ về Mookda, cậu cười tươi nhích sang một chỗ, anh đặt Kin ngồi giữa bản thân mình thì ngồi bên cạnh
"Con chơi đã mệt chưa, tới lúc về rồi, không còn sớm nữa, mai papa sẽ phải đi làm đấy." Cậu vuốt lấy trán đầy mồ hôi của Kin âu yếm nói
"Vâng ạ, nhưng mà baba ơi, ngày mai Kin không cần phải đến trường, baba cho Kin đến công ty của papa chơi nha." Kin giở giọng xin xỏ
Cậu nghe xong liền ngước mặt nhìn anh, chắc chắn là anh đã bảo thằng bé hỏi như vậy, cậu cười trừ liếc xéo anh, còn anh thì đưa mắt đi nơi khác tránh nhìn vào mắt cậu
Prem nhìn xuống Kin xoa đầu thằng bé "Con đến đấy làm gì, đó là nơi papa làm việc."
"Papa nói với con, con muốn đến khi nào cũng được ạ, ở đó vừa có đồ ăn vừa có các chị rất xinh nữa ạ." Thằng bé ngây ngô trả lời nhưng lại không biết lời nói đó đã âm thầm hại chết anh, có thể tối nay anh sẽ được hưởng thụ cái lạnh về đêm của Thái Lan
Cậu nghe xong câu trả lời đó liền cứng đờ người, Boun anh dám dạy con nói như vậy sao?! Liếc mắt nhìn đến anh nghiến răng nói "Boun có phải anh đã dạy con như vậy không hả?"
"Em đừng tin Kin, anh không có đâu mà." Anh giọng nói mếu máo tỏ vẻ vô tội nhìn cậu
Cậu đương nhiên là không thể tin được rồi, đứa con trai ngoan ngoãn của cậu không thể tự mình nói như vậy, chỉ có thể là ông chồng quý hóa của mình đã châm vào đầu thằng bé thôi. Nhưng nói đi cũng nên nói lại, Kin là con của Boun
'Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh'
Câu tục ngữ này quả đúng không sai một chút nào và nó đang hiện hữu ở trên người cha con nhà họ Guntachai bọn họ đây
"Baba, cho con đến Boun thị cùng papa nhé." Kin nhìn thấy cậu im lặng liền cảm thấy không tốt, giở giọng nài nỉ cậu, cầm lấy tay cậu vuốt ve rồi lắc nhẹ, gương mặt dễ thương bầu bĩnh cùng đôi mắt long lanh của Kin là vũ khí lợi hại nhất
Cậu xiêu lòng, trong lòng không muốn Kin đến Boun thị, sợ rằng không ai trông coi thằng bé, vả lại đứa trẻ này lại rất hiếu động nhưng nhìn Kin xem, không thể không đồng ý, cậu miễn cưỡng gật đầu khiến thằng bé vui vẻ mà ôm chầm lấy cậu, hôn liên tục nhiều cái trên mặt cậu
--------------------
Sáng hôm sau, cậu thức dậy cũng là lúc anh đang đi đứng trước gương chỉnh sửa lại bộ vest của mình, cậu mỉm cười, sáng hôm nay cậu cũng đã được nhìn thấy anh, lòm khòm ngồi dậy, đưa mắt nhìn đến anh "Hôm nay anh đi trễ thế?" Cậu lên tiếng hỏi
"Anh muốn để con ngủ thêm một chút, hôm qua đã hứa với thằng bé rồi, nếu không thực hiện nó sẽ khóc rống lên cho xem." Anh vừa chỉnh lại chiếc caravat trên cổ vừa nói
"Anh đã biết giữ lời hứa từ khi nào thế, hôm nay anh lạ lắm đấy Boun Noppanut." Cậu nghi ngờ nhìn anh, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?!
"Anh như vậy, em không thích sao, vả lại anh không muốn chúng ta ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ, vừa ảnh hưởng xấu đến con vừa làm mất tình cảm vợ chồng." Anh xoay lại nhìn cậu ở trên giường nói, có lẽ đã suy nghĩ rất kĩ rồi
"Vậy tốt rồi, em vui lắm đó, anh biết không?" Cậu nhướn người câu lấy cổ anh, chân quỳ trên giường thì thầm nói
"Được rồi, hôm qua là kỷ niệm ngày cưới nhưng anh vẫn chưa tặng quà cho em, tối nay sau khi xong việc anh sẽ mang về cho em nhé vợ." Boun đáp lại cái ôm của cậu
Một lúc, cậu buông anh ra, ánh mắt yêu thương nhìn đến anh, anh cười một nụ cười rạng rỡ sau đó hôn lên trán cậu một nụ hôn, xem như hôn chào buổi sáng, cậu cúi mặt, mắt nhắm lại tận hưởng trọn nụ hôn của anh, trong lòng ngập tràn hạnh phúc
Thời gian một ngày cứ thế trôi qua chầm chậm, thoáng chốc cũng đã đến giữa trưa, cũng đã đến giờ hẹn với Mookda, cậu ở trong phòng, lo lắng không nguôi, vừa chuẩn bị vừa chỉnh trang lại tinh thần của bản thân, ít nhất cậu cũng nên xuất hiện trước mặt bà ta với vẻ ngoài tươi tắn và không có chút nghĩ ngợi mặc dù lòng hơi hồi hộp, cậu đúng thật vẫn nghĩ không ra được rốt cuộc mẹ con bà ta là đang muốn gì?!
Đi ra khỏi nhà, ngồi lên chiếc xe ở bên ngoài, cậu nhấn ga chạy đi, đi trên con đường lớn để về lại ngôi nhà cũ của cậu hiện cũng là ngôi nhà của Mookda cùng với con trai Wiwat của bà ta đang ở
Đậu xe trước một con đường vắng, đi bộ sang đường để vào được vào ngôi nhà nhỏ khi xưa, bước vào vẫn là cảm giác không đâu xa lạ nhưng lại có cảm giác rất xa cách, nhìn về phía hai bên ngôi nhà vẫn như vậy, nó vẫn là những loài hoa khi xưa cậu cùng mẹ vun trồng nhưng bây giờ lại héo khô do không có người chăm sóc
Những dịp lễ cậu vẫn về lại đây, thăm ba mẹ mình nhưng cậu cũng rời đi nhanh, không muốn chào hỏi, càng không muốn nói chuyện với hai người bọn họ, nên cậu không có quá nhiều thời gian để có thể quan sát hết mọi thứ
Đi vào trong đã nhìn thấy Mookda cùng Wiwat đang ngồi ở ghế sofa, hai người ai cũng mang gương mặt đầy thương nhớ và tiều tụy, nhìn họ như là đang không biết đến sự hiện diện của cậu
Cậu cởi bỏ giày, đi vào trong lên tiếng để gây thu hút của họ "Tôi đến rồi, muốn nói gì thì nói nhanh, tôi còn rất nhiều việc." Cậu tự tin, thoải mái đi vào ngồi bắt chéo chân sang trọng nhìn họ ở chiếc ghế đối diện
"Con Prem, con về rồi, con ơi." Bà ta bỗng bật khóc lớn, nhướn người nắm lấy tay cậu
Cậu trong giây phút liền khó hiểu, sao lại khóc chứ hả?
"Anh Prem, anh nhìn đi, em và mẹ ở đây những ngày tháng không có anh như là không có ánh dương, anh à, em biết em và mẹ đã đối xử không tốt với anh trong khoảng thời gian mà anh ở đây. Nhưng mà anh người ta thường nói 'Đánh kẻ chạy đi ai đi đánh người chạy lại' bao giờ đúng không anh?" Wiwat cũng tỏ vẻ đáng thương nhìn cậu nói
"Hai người sao vậy, có gì thì nói đi." Cậu khó hiểu, rốt cuộc là muốn gì, gọi cậu về để nghe mẹ con họ nói khùng nói điên sao hả
"Con à, dì giờ đã yếu việc nhà giờ không còn ai tiếp quản tốt được như con, Wiwat thì đang trong gian đoạn đi tìm việc, bận trăm công nghìn việc, vậy mà con nhìn xem đến giờ em nó vẫn không có việc làm, em nó lại không may mắn được như con, không được làm Prem phu nhân, bây giờ con đã một bước thành tiên rồi, con..." Bà ta luyên thuyên nói liền bị cậu chặn lời
"Nói đi, đừng vòng vo." Cậu đưa ngón tay lên để trước miệng ra hiệu cho Mookda hãy dừng nói
"Dì chỉ muốn nhờ con hằng ngày đến phụ giúp việc nhà và còn nữa, dì nghe nói Boun thị đang tuyển thư ký, dì muốn nhờ con nói với Boun tổng à không phải là con rể có thể tuyển dụng em con được không?" Mookda ánh mắt dịu dàng nhìn cậu nói
Cậu cười nửa miệng thì ra là như vậy, cậu liền nói "Mẹ con của bà đang làm trò cho ai xem thế hả? Việc nhà bảo tôi đến đây giúp bà sao? Tôi đã ở đây nữa à, ai ở người nấy phải có trách nhiệm và nghĩa vụ dọn dẹp sạch sẽ căn nhà của họ. Còn nữa, Boun thị là công ty lớn, không phải nơi dựa vào mối quan hệ là muốn vào thì vào muốn ra thì ra, nếu muốn hãy tự đi mà ứng tuyển đi." Cậu nói xong liền đứng lên định bỏ về, liền bị bà ta giữ tay lại
"Coi như dì xin con đi cũng được nữa, có thể việc nhà con có thể không giúp nhưng hãy nể tình dì nuôi nấng con, nể tình Wiwat là đứa em trai của con được không con, nhà của chúng ta bây giờ không còn gì nữa rồi, chỉ có thể dựa vào con, xem như chuyện năm xưa là dì không đúng, là dì ít kỷ nhưng con hãy trách hận dì nhưng dì xin con giúp em nói một tiếng con nhé." Bà ta đáng thương nắm chặt tay cậu nói
Cậu quay người nhìn bà ta, gương mặt không cảm xúc nói "Tôi nể tình bà nuôi tôi nên tôi mới đồng ý đến đây để xem hai mẹ con bà đóng kịch nhưng rất tiếc tôi không có hứng thú với kịch bản này của hai người, càng không muốn đóng vai chính của vở kịch do các người tạo dựng nên, bà hiểu ý tôi chứ? Còn nữa, tôi nói nốt lần này, chuyện năm xưa tôi đây đã quên rồi và thằng Prem Warut khi xưa cũng đã chết rồi, người đang nói chuyện với bà là Prem Warut- Prem phu nhân được rồi chứ? Tôi xin phép." Cậu sắc bén nói ra từng câu từng chữ khiến bà ta chỉ có thể câm lặng, nhìn bà ta với ánh mắt vô hồn sau đó không thương tiếc hất tay bà ta ra, sau đó cậu bước ra khỏi nhà để lại bà ta gương mặt giận dữ
"Prem Warut, chết tiệt mày đợi đi, tao không tin là tao không khiến mày quỳ dưới chân tao khóc lóc van xin tao một lần nữa." Mookda nghiến chặt ra, ánh mắt phát ra lửa nhìn cậu bóng lưng cậu
-------------------END CHAP----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com