Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 44: Happy Ending

Prem tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên chính là trần nhà bệnh viện trắng như tuyết, y nhẹ nhàng hơi chớp mắt, nghiêng đầu đi liền thấy được Boun, hắn ngồi ở trên ghế đang cúi đầu đùa em bé nho nhỏ trong nôi. Em bé có mái tóc đen thui dày đặc mềm mại dán sát trên da đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu, đôi mắt cũng không biết là chưa mở ra hoàn toàn hay vốn cũng không lớn ngược lại khá là khó coi, làn da non đỏ đã lộ ra màu trắng.

"Thật xấu." Nhất định là theo ba nó.

Boun hơi ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đựng kinh hỉ, "Tỉnh rồi?"

Prem thoáng động một chút đã cảm thấy hạ thể đau đớn, tứ chi khẽ run, y nhíu mày lại, "Em ngủ đã bao lâu?"

Boun đứng dậy rót ly nước ấm đến trước giường, đem nôi trẻ con đẩy xuống cuối giường một chút, dìu Prem ngồi dậy cho y uống hơn nửa ly nước xong lúc này mới nhìn thời gian, "11 tiếng." Nói xong đưa tay sờ sờ mặt Prem, "Khổ cực em, bảo bối."

"Bảo bối của anh ở nơi đó." Prem bỏ tay Boun ra, chỉ chỉ cái nôi em bé đang nằm, "Ôm tới em xem một chút."

"Em là bảo bối lớn, con là tiểu bảo bối." Boun nhận được một cái liếc mắt của Prem, lúc này mới vui cười hớn hở quay người khom lưng đem con trai nhỏ bảo bối của hắn ôm đến đưa cho y, "Buổi chiều một giờ ba mươi sáu phút ra đời, nặng 3.8 kg, là một bé trai mập mạp."

"Nhìn ra rồi, nếu là bé gái sẽ không xấu như thế." Prem đem bảo bảo cẩn thận ôm vào trong ngực, ngón tay trỏ nhẹ vuốt ve cái mũi bé xíu của con thì thấy cái miệng nho nhỏ chép chép nỗ lực ngậm ngón tay của y, cảm thấy chơi vui liền cười dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm ở trên môi con.

Boun lập tức đem tay y kéo ra, "Con sẽ liếm." Nói xong trừng mắt liếc Prem một cái, "Lần trước không phải chính em nói sao? Em bé vừa ra đời đều như vậy, nẩy nở là tốt rồi, con trai của anh làm sao có khả năng không dễ nhìn, nói ra cũng không ai tin!"

Prem thu tay về tiếp tục nhìn chằm chằm con trai nhỏ, càng ngắm càng vừa mắt, càng nhìn càng vui mừng, "Thật đáng yêu."

"Vừa nãy ai nói xấu?" Boun cười nặn nặn mặt Prem, sau đó tựa như nhớ tới cái gì đột nhiên đứng dậy, "Đúng rồi, em muốn ăn cái gì, anh gọi điện thoại kêu người làm đồ ăn mang tới."

Nghe hắn nói mới tỉnh, Prem lúc này mới kinh ngạc phát hiện bụng rỗng tuếch, đúng là đói bụng, suy nghĩ một chút nói, "Quá muộn rồi, không muốn ăn đồ ăn đầy dầu mỡ, nấu cháo đi, món ăn tận lực thanh đạm một chút." Tầm mắt y ở bên trong phòng bệnh quét một vòng, lại nghĩ tới một chuyện khác, "Ba mẹ anh có đến không?"

Boun lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, "Làm sao có khả năng không tới, biết em sinh cho ông bà một tôn tử bảo bối khỏi nói cao hứng biết bao nhiêu, nếu em mà tỉnh sớm hơn mười phút trước thì anh vừa dụ dỗ ông bà về nhà đây, đều đã gần một giờ sáng hai lão nhân gia cũng chịu hết nổi rồi, vú Lee thì ở lại, bà ấy kinh nghiệm rất phong phú." Đang nói chuyện thì điện thoại thông, Boun đem yêu cầu của Prem  nói rõ ràng lại với người giúp việc trong nhà.

Cúp điện thoại xong lại nghe Prem hỏi, "Vú Lee đâu?"

"Đi ra ngoài tiếp điện thoại, hình như là con gái bà ấy gọi tới."

Vú Lee ở Noppanut gia đã hai mươi mấy năm, nghe đâu Boun khi còn bé rất sợ sét đánh, mỗi buổi tối nào mà sấm chớp rền vang hắn đều sẽ lén lút chạy đến trong phòng vú Lee, núp ở trong ngực ấm áp của bà để bà che lỗ tai giúp hắn. Prem tưởng tượng thấy cái hình ảnh kia, bất thình lình hỏi một câu, "Anh bây giờ còn sợ sét đánh hay không?"

Boun sửng sốt vài giây, sau đó dùng ngón tay trỏ cà cà lông mày, "Đương nhiên không sợ."

Prem nhìn chằm chằm động tác của hắn lập tức hiểu rõ, kẻ này đang nói dối. Người lớn như thế dĩ nhiên còn sợ sét đánh, quả thực làm cho người ta khó hiểu.

Prem nín cười nhìn hắn, "Thật không sợ à? Ôi thật là lợi hại."

Boun mặt không biến sắc, "Đúng vậy, anh đã làm ba đứa nhỏ."

"Xấu mặt đi." Prem mới vừa nở nụ cười hai tiếng thì con trai nhỏ trong lồng ngực bỗng oa oa khóc lên, âm thanh vang dội, khí thế hung hăng đem Prem doạ một chút, "A, tại sao khóc? Aizz, không khóc không khóc bảo bảo ngoan."

"Đói bụng, nhất định là đói bụng, con trai mỗi hai giờ sẽ khóc một lần, vừa khóc chính là đói bụng." Boun quay người cầm bình sữa bỏ vào trong máy tiệt trùng sau đó tráng nóng lại bình.

Prem một bên dỗ con trai một bên nhìn hắn đem bình sữa từ bên trong máy lấy ra, động tác thuần thục bắt đầu pha sữa bột. Boun rất nhanh cầm bình sữa đi đến, ngồi ở mép giường đem núm vú cao su cẩn thận nhét vào trong miệng bảo bảo, bảo bảo nhanh chóng nín khóc chuyên tâm hút sữa.

"Thật đáng yêu a." Prem cúi đầu ở trên cái trán nhỏ của con trai hôn một cái.

"Anh đến ôm." Boun nhận bảo bảo từ trong ngực Prem, một tay ôm con một tay cầm bình sữa, nói với Prem, "Em nằm xuống nghỉ ngơi đi, để anh là được."

Ngồi lâu xác thực không quá thoải mái, Prem nghiêng người nằm xuống nhìn Boun, cười nói, "Anh thật là có thể thích ứng rất nhanh á, lúc này mới bao lâu đâu, anh xem động tác của anh thật thuần thục."

"Một chút chuyện nhỏ, cái gì không biết có thể hỏi a."

Mấy phút sau Boun liền gặp vấn đề, con trai thối thối, nhưng hắn lại không biết thay tã. Cũng may vú Lee vừa vặn trở về, hai đại nam nhân lần đầu làm ba ban đầu luống cuống tay chân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ba ngày sau Prem xuất viện, bị ép về chủ trạch Noppanut gia bắt đầu sinh hoạt bốn mươi ngày dài ở cữ.

Con trai có dì Nok chăm nom nên y cái gì cũng không cần làm, công việc hàng ngày chính là ăn uống nghỉ ngơi, trừ ăn cơm cùng đi WC thời gian còn lại đều bị yêu cầu nằm trên giường. Không thể gội đầu tắm rửa, không thể xem TV, không thể chơi điện thoại di động, con trai cũng không cần ôm, quả thực là địa ngục giữa trần gian.

Prem nhịn nửa tháng thực sự không chịu đựng được thêm nữa, vô cùng đáng thương hiến dâng tính mạng cầu viện người giám thị y.

Boun cũng cảm thấy mẹ hắn có chút cổ hủ, hiện nay còn có ai ở cữ như vậy, quá không khoa học, kỳ thực hắn chính là đang đợi Prem mở miệng cầu hắn đây. Vì vậy, hắn bày ra một mặt biểu tình khổ sở, "Mẹ cũng là vì tốt cho em, còn không kiêng hết tháng này ngày sau thân thể sẽ để lại nhiều bệnh tật, đến lúc đó em chỉ có thể chịu đựng. Bất quá, nếu em chịu gọi anh một tiếng lão công, anh lén lút cho em tắm một chút cũng không phải là không thể, mẹ ngược lại cũng không nhìn thấy."

Prem đã không thể nhịn được nữa, cũng không cò kè mặc cả hé miệng liền gọi, "Lão công ~" còn kéo dài âm cuối rất tiêu hồn.

Lập tức đem Boun đã nhịn thật lâu cứng lên tại chỗ rồi.

[Hoàn chính văn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com