Chương 16: Thắng cược
Boun kéo Prem một mạch ra phía ngoài cửa. Tên nhân viên lúc nãy cùng với 2 bảo vệ nhìn thấy anh xuất hiện với gương mặt đầm đìa máu thì vô cùng hoảng sợ hoàn toàn không biết bên trong vừa xảy ra chuyện gì.
Prem lúc này vẫn im lặng mặc kệ anh kéo đi, ánh mắt cậu từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương ở đầu kia, mặc dù trong lòng rất muốn hỏi xem anh có sao hay không nhưng vì cái tôi quá lớn nên ngay lúc này cậu cũng chẳng biết nên làm gì khác ngoài im lặng cả.
Boun cũng chẳng nói gì, anh lặng lặng mở cửa xe cho Prem bước vào còn mình thì đi vòng ra phía trước ngồi vào ghế lái, chiếc xe nhanh chóng được khởi động và lao vút rời đi.
Trên suốt quãng đường cả 2 người chẳng ai nói với ai câu nào, có lẽ sự việc vừa rồi đã vượt ngoài tầm kiểm soát của cả anh và cậu nhưng mà đối với Boun mà nói hiện tại nhóc con bên cạnh chịu ngoan ngoãn theo anh về đã là một may mắn lớn rồi, đưa được cậu lên xe xem như chuyến đi lần này của anh đã thành công rực rỡ nên hiện tại Boun chỉ chú tâm đến việc đưa cậu về nhà an toàn còn vết thương trên đầu thì anh cũng hoàn toàn quên đi mất.
Thế nhưng Prem thì khác từ đầu đến cuối mặc dù vẫn im lặng nhưng lâu lâu cậu vẫn không nhịn được mà len lén liếc nhìn sang người bên cạnh, ngón tay bấu chặt vào ống quần của mình xem ra cậu đang rất căng thẳng.
Từ trước đến nay cậu chưa từng trải qua loại cảm giác này, mặc dù cũng đã từng có rất nhiều người vì cậu mà xô xát thậm chí cả nhập viện nhưng mà trong lòng Prem vẫn không mảy may để ý đến thế nhưng lần này lại khác, nhìn vết thương của người bên cạnh đang không ngừng chảy máu trong lòng cậu không nhịn được dâng lên loại cảm giác tội lỗi mặc dù ban đầu cậu đang rất giận anh.
Đoạn đường về nhà đang dần được rút ngắn, Prem hiện đang đấu tranh rất nhiều, cậu đấu tranh giữa cảm giác tội lỗi mà trước nay cậu chưa từng có và sự giận dỗi mà bản không thể nguôi ngoai.
Rốt cuộc người kia là ai mà lại khiến cậu phải suy nghĩ nhiều như vậy?
Nhưng mà suy cho cùng người kia cũng không phải là không quan tâm đến cậu, những ngày qua anh có đi tìm cậu... cậu biết chứ và lúc nãy khi anh kiên định muốn đưa cậu về nhưng từng lời nói và ánh mắt đều vô cùng nhẹ nhàng và ôn nhu, Boun rõ ràng là không sai là do cậu đột nhiên trong chuyện này lại nhạy cảm đến như vậy.
Ngay từ ban đầu chẳng phải cậu đã biết Boun đã có đính ước từ trước nhưng vẫn mặc kệ đó sao? Từ trước đến nay chưa bao giờ cậu lại tự ý đi lệch quỹ đạo của mình như thế này, Boun luôn khiến cậu phải bộc lộ những suy nghĩ mà trước nay cậu chưa từng nghĩ đến.
Người này căn bản không dễ đối phó cậu không nên vì nhất thời tức giận mà khiến cho vụ cá cược kết thúc dễ dàng như vậy được.
* Kéttttttt*
Chiếc xe màu đen tức thì đã dừng trước Warut gia Boun lúc này anh mới chầm chậm quay sang Prem, nhỏ giọng.
-" Đến nơi rồi em vào nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai dù em muốn hay không thì cũng phải làm bài kiểm tra mà, cứ làm hết sức mình là được. "_ Trong lòng anh thật sự không muốn cậu lỡ mất bài kiểm tra này bởi vì lần này thật sự rất quan trọng. Nó không những ảnh hưởng đến kết quả và xếp hạng của cậu mà những công sức thời gian qua anh và cậu đã bỏ ra sẽ phí hoài mất thôi.
Nghe anh nói như vậy, Prem sau một hồi trầm tư, cậu đột nhiên lại lên tiếng.
-" Em xin lỗi. "
-" Huh?"
Boun kinh ngạc, anh dường như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy nữa.
Em ấy vừa nói gì? Xin lỗi?
-" Em xin lỗi. "_ Prem lặp lại một lần nữa. Cậu cũng chẳng muốn đâu nhưng dường như lời xin lỗi này khiến cậu nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
-" À...."_ Boun có chút bàng hoàng nhưng ngay sau đó anh đã lấy lại tinh thần mỉm cười đưa tay xoa đầu cậu._".... nếu em cảm thấy có lỗi thì ngày mai nhất định phải làm cho tốt đấy."
Tôi rất mong em hiểu được những gì mà bấy lâu nay tôi muốn em hướng đến, nếu em biết được càng nhiều em hiểu được càng nhiều thì em sẽ làm chủ được bản thân của mình. Nếu em thật tâm cố gắng để đạt được 1 thành quả nào đó thì em sẽ càng trân trọng nó hơn.
Prem nghe anh nói cậu cũng chỉ im lặng, không nói gì cũng không đáp lại, Prem đưa mắt nhìn anh một cái sau đó cậu mình xoay người mở cửa bước xuống xe mà không hề hay biết rằng đây.... đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu xin lỗi một ai đó mà không phải ba mẹ mình, lời xin lỗi nói ra mà chính cậu cũng không thể nào hiểu được.
Thân ảnh nhỏ nhắn nhanh chóng khuất sau cánh cửa không một lần quay đầu nhìn lại, chẳng biết cậu đang nghĩ gì cũng chẳng biết ngày mai có thật sự cậu sẽ bỏ qua những giận hờn kia mà làm thật tốt bài kiểm tra hay không nhưng mà Boun vẫn có một niềm tin rằng... Prem nhất định... nhất định sẽ không bỏ lỡ nó.
...
Sáng hôm sau...
-"Bắt đầu làm bài!!"
Nữ giáo viên trên bục ra hiệu, tất cả học sinh bên dưới bắt đầu làm bài, có người cố gắng viết vài chữ nhưng có người ngay từ đầu đã để giấy và bút sang một bên rồi gục xuống bàn ngủ rồi, họ căn bản là chẳng quan tâm đến.
Boun đứng bên ngoài cửa, anh đưa hai tay vào trong túi quần lẳng lặng quan sát bên trong, do anh là giáo viên bộ môn nên trong bài kiểm tra này anh không được phép tham dự mà bắt buộc phải do một giáo viên khác đứng lớp.
Ánh mắt Boun ánh lên sự lo lắng nhìn về phía Prem, cậu đang cặm cụi viết viết gì đó nhưng anh nhìn qua cũng không thể nào đoán được tính chính xác của những đáp án kia. Đề kiểm tra lần này có 50% tự luận và 50% còn lại là trắc nghiệm, phần tự luận là phần Prem yếu nhất nên anh rất lo.
Đã 30 phút trôi qua, phần lớn học sinh trong lớp đều đã buông bút xuống duy chỉ có Prem là vẫn còn tập trung vào bài làm của mình.
-" Còn 15 phút cuối cùng! "._ Nữ giáo viên thông báo.
Thời gian đã bắt đầu không còn nhiều nữa, trên trán của Prem bất chợt đổ rất nhiều mồ hôi, ngay cả Boun ở bên ngoài anh cũng không ngừng căng thẳng nhưng mà thật sự nhìn dáng vẻ kia của Prem khiến trong lòng anh cũng yên tâm phần nào, cho dù kết quả không được như mong đợi thì vụ cá cược lần này anh cũng sẽ để cho cậu chiến thắng bởi vì với hình ảnh hết mình với bài kiểm tra lần này thì Prem em ấy đã thật sự chiến thắng chính bản thân của mình rồi.
-"Hết giờ làm bài, tất cả bỏ bút xuống."
Mọi người nghe thấy hiệu lệnh thì cũng bắt đầu ngồi dậy, phần lớn ngay từ đầu chỉ làm bài kiểm tra cho có, nói là bỏ bút thì e rằng chỉ có mỗi mình Prem là đặt bút xuống sát giờ mà thôi.
Trong khi giáo viên đang đi đến từng bàn để thu lại bài kiểm tra, Yacht và Alex phía trên đã quay xuống hỏi cậu.
-" Này Prem, làm được không? "
Prem nghe thấy thì nhún vai.
-" Cũng tạm..."_ Tạm được hết bài.
Alex gương mặt nhăn nhó quay sang hỏi Yacht.
-" Mà này lúc nãy có cái câu gà gà vịt vịt gì ấy nhở, cậu chọn câu nào ấy? "
-" Tôi hả? Tôi chọn câu D."
-" Ơ sao không nói, tôi chọn C mất rồi."_ Alex nhăn nhó.
-" Sợ gì chứ? Chắc gì cậu có được một câu đúng đâu mà lo."
-" Gì chứ? Câu D của cậu cũng sai thôi."
Hai con người kia cứ thế cãi nhau chí chóe, Prem không muốn tham gia nên chỉ nhìn bâng quơ, vô tình hướng mắt ra phía cửa thì liền thấy Boun đang đứng ở ngoài, ngay lúc này anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu một cái giống như đang nói với cậu rằng... yên tâm, em đã làm rất tốt rồi.
...
11 giờ 30.
Tại khu vực hành chính dành cho giáo viên.
Prem thấp thỏm đi qua đi lại trước phòng hội đồng chấm bài thi, bài kiểm tra của cậu vẫn đang ở trong đấy, lúc vừa kết thúc ca học cậu đã vội vàng chạy đến đây thật không ngờ đã lâu như vậy rồi vẫn chưa có kết quả.
* Cạch*
Cánh cửa bật mở Boun xuất hiện với với xấp bài kiểm tra trên tay, Prem vừa thấy anh liền vội vàng chạy đến.
-" Thế nào rồi? "
Boun thấy cậu xuất hiện ở đây cũng có chút bất ngờ.
-" Em chưa về sao?".
-" Đương nhiên phải biết kết quả đã chứ, thế nào... bài làm của em thế nào?."
Prem đi đến trước mặt anh, ánh mắt vô cùng chờ đợi khiến Boun không nhịn được bật cười, anh từ từ ở trong xấp bài kiểm tra kia lấy ra một bài kiểm tra trên cùng nhất giống như đã chuẩn bị sẵn từ trước đưa ra cho cậu.
-" Đây, em tự xem đi."
Nhìn biểu tình kỳ lạ của anh, Prem cũng có chút hoài nghi, chẳng lẽ bài kiểm tra của cậu rất tệ nên người kia mới vui như vậy? Chẳng lẽ thua thật rồi sao?
Prem vừa hoài nghi vừa đón lấy bài kiểm tra kia, cậu vừa tò mò cũng vừa hồi hộp chầm chậm mở ra xem.
Trên tờ giấy trắng toàn mực đen có một dòng mực màu đỏ nổi bật hiện lên phía trên cùng bên phải khiến cậu vừa nhìn vào liền chú ý ngay.
Một...một trăm điểm??
Một trăm điểm?? Là điểm tuyệt đối??!!!
-" 100 điểm...là thật sao??"
Prem bàng hoàng thốt lên, cậu thật sự không tin đây là sự thật nữa. Boun nhìn thấy biểu tình của cậu bản thân anh cũng vui không kém nhưng bên ngoài chỉ mỉm cười sau đó cất lời.
-" Chúc mừng em."
-" Yaaaaaaa hú~"_ Prem bất ngờ hét lên.
Ngay sau đó liền nhảy lên ôm chầm lấy anh còn không ngừng đung đưa thân người nhưng Boun đứng rất vững chắc, chân anh dưới sàn không hề dao động dù chỉ một chút. Anh chỉ cười cười mặc cho người kia làm loạn, dù sao đây cũng là công sức của cậu mà.
-" Em đạt điểm tuyệt đối rồi... làm được rồi!!!!...."_Prem vô cùng phấn khích, vừa nói xong liền buông người kia ra, cậu nhìn thẳng vào Boun hất cằm đắt ý ._"....ván cược này thầy thua rồi nên thầy phải giữ lời hứa đó, ngày mai phải đi hẹn hò với em."
Nói xong cũng không cho anh cơ hội trả lời mà xoay người tung tăng rời đi.
Boun đứng nhìn theo bóng lưng của cậu cũng chỉ biết lắc đầu, xem ra không cần anh nhượng bộ lần này Prem cũng quang minh chính đại dành chiến thắng.
Prem thiếu gia thật không thể xem thường a~
Lời hứa kia xem ra phải thực hiện rồi.
P/s: Đúng gòi, phải thực hiện chớ sao quỵt được anh👉👈
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com