Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Đưa về nhà

* Rầm!!!*

Prem rồi vàng xông ra ngoài và chạy xuống cầu thang.

Reng...reng...reng

Tiếng chuông inh ỏi không ngừng vang bên tai thúc giục cậu mau chóng trở lại hội trường. Cậu chỉ vừa rời đi thôi mà? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?

Vừa đến nơi, Prem nhìn thấy đang có rất nhiều người ồ ạt chảy ra ngoài, họ chen lấn và dẫm đạp lên nhau tạo nên một khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Vừa khi nãy lúc cậu rời đi nơi đây vẫn còn là một buổi tiệc sang trọng thế vậy mà hiện tại lại thành ra như thế này thật khiến Prem không khỏi bàng hoàng.

-" Cháy rồi...cháy rồi "

-" Mau chạy thôi!!!"

-" Chờ tới với!! "

Prem đứng giữa biển người đua nhau chạy tán  loạn trong phút chốc chẳng biết nên làm gì nữa, cậu đưa ánh mắt khó khăn tìm kiếm xung quanh, cậu chính là muốn tìm kiếm bóng hình quen thuộc kia nhưng mà mãi vẫn chưa nhìn thấy. Nơi mà cậu đang đứng hiện tại vẫn chỉ là lối vào của hội trường mà thôi, Boun có lẽ vẫn còn kẹt ở bên trong...

Không được rồi, cậu phải vào bên trong xem sao.

-" Thầy Boun, thầy ở đâu..."

Prem đứng giữa dòng người không ngừng gọi lớn, cậu như một con cá nhỏ đang cố gắng dùng tất cả sức lực yếu ớt của mình để bơi ngược dòng thác đang chảy xối xả vậy.

Mọi người không ngừng đua nhau ồ ạt chạy ra ngoài vô tình va vào cậu không ngừng khiến cho Prem không ít lần loạng choạng xém chút đã ngã rồi.

-" Thầy Boun, thầy đâu rồi mau trả lời em đi"

Tiếng gọi thất thanh cứ thế vang vọng không ngừng, Prem vừa đi vừa không ngừng tìm kiếm nhưng cậu chẳng thấy anh đâu cả, bên trong hội trường khói đã bốc lên nghi ngút, càng tiến vào hội trường thì sức đẩy của dòng người càng lớn, cơ thể nhỏ bé căn bản không thể chen chúc vào bên trong được nữa.

Prem nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt thì không khỏi rùng mình, tình huống như vậy trước nay cậu chưa từng trải qua, bây giờ nếu cậu cố gắng len lỏi vào bên trong ấy không bị chết cháy thì cũng bị bọn họ ép đến chết mà thôi. Nhưng mà làm sao cậu có thể bỏ mặc anh ở bên trong được cơ chứ?

Sức mạnh của tình yêu đã tiếp nên ý chí, Prem cắn chặt răng tiến về phía trước một lần nữa thế nhưng chỉ vừa được vài bước thì...

*Bộp*

-" Á!!!!!!!*

Lần này là tiếng la của cậu Prem bị dòng người chen lấn xô cậu ngã mạnh xuống đất đau điếng.

Còn chưa kịp định thần lại thì cậu đã kinh sợ đến độ phải ôm lấy đầu mình khi xung quanh hàng trăm bước chân ồ ạt chạy qua giống như có thể giẫm lên người cầu bất cứ lúc nào vậy. Tiêu Chiến muốn đứng lên trở lại nhưng cậu phát hiện cổ chân mình rất đau, không thể nào cử động được có lẽ là bị trật khớp rồi.

Ngay lúc này tình hình quá hỗn loạn cậu không còn cách nào khác phải ngồi co ro giữa biển người ôm lấy đầu mình mà chịu trận, cơ thể nhỏ nhắn đương nhiên vẫn phải bị va đập không ít.

Khi Prem tưởng chừng như mình sắp toi đời đến nơi rồi thì đột nhiên có một đôi tay rắn chắc ôm lấy cậu và nhấc bổng lên.

-" Ách..."

Prem bàng hoàng khi bãn thân vài giây trước vẫn còn ngồi trên nền sàn lạnh lẽo bây giờ đây lại được rơi vào lòng ngực ấm áp.

Hơi ấm quen thuộc khiến cậu ngỡ ngàng.
Vội vã ngước mặt nhìn lên thì quả nhiên...
Là thầy ấy, là Boun Noppanut.

Anh không biết từ lúc nào đã cởi bỏ áo vest đen bên ngoài, hai tay ôm lấy cậu mặt không biểu cảm hòa vào dòng người nhanh chóng chạy xuống cầu thang thoát hiểm tiến về phía lôi ra.

Mặc dù khung cảnh vô cùng hỗn loạn, mọi người trên cầu thang phải chen chúc nhau nhưng ở trong vòng tay của anh cậu lại cảm thấy vô cùng an tâm.

Prem thở phào nhẹ nhõm, cậu tựa người vào lồng ngực ấm áp mà rất lâu  rồi cậu chưa được gần gũi với anh như thế này.

May mà thầy vẫn bình an...

Thoáng chốc, Boun cùng tất cả mọi người đã chạy ra ngoài, bên ngoài xe cứu hỏa cũng vừa lúc đến nơi.
Ngay tại sân trường rất nhiều học sinh và thầy cô đang đứng đó, khi thấy Boun bế Prem.đến mọi người cũng nhanh chóng hỏi han.

-" Không sao chứ thầy Boun? "_ Thầy hiệu trưởng vội vàng bước đến.

Lúc này, Boun mới chậm rãi thả Prem xuống, lắc đầu đáp.

-" Không sao thưa thầy. "

-" Như vậy là tốt rồi, Prem hình như bị thương rồi, em ấy có lẽ nhờ thầy đưa về một chuyến nhé, chuyện ở đây chúng tôi sẽ giải quyết được rồi. "

-" Sao ạ?"_ Anh có chút bất ngờ còn thiếu niên bên cạnh anh thì không nhịn được mà mỉm cười vui vẻ.

Boun bị đẩy vào thế khó, cũng không tiện từ chối nên dành đồng ý.

-" Được, tôi sẽ lo liệu. "

" Tất cả nhờ vào thầy Boun nhé. "

Sau khi chào tạm biệt mọi người, Boun nhanh chóng sải bước rời đi, Premkhó khăn lê từng bước theo phía sau nhưng cậu đương nhiên không thể theo kịp anh rồi.

-" Thầy Boun, chân em đau quá."_ Prem vội vàng nói lớn.

Câu nói này thành công khiến Boun dừng chân.

Nhẹ thở dài một hơi, Boun bất đắc dĩ đành quay trở lại mà bế cậu vào lòng hướng ra chỗ đỗ xe.

Prem được trở lại trong lòng ngực ấm áp thì vô cùng vui vẻ trong lòng.
Cậu vui vì dẫu sao anh cũng không đến nỗi bỏ mặc cậu.

Boun cẩn thận đặt Prem yên vị trên ghế phụ, anh cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái và bắt đầu khởi động xe. Trên suốt quãng đường đi cả hai đều im lặng giống như đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình vậy.
Và cuối cùng... cậu đã mở lời trước.

-" Thầy... vì sao lúc đó lại phát hiện được em vậy? "

Prem chính là thắc mắc vì sao ngay lúc cậu cần anh nhất anh lại xuất hiện hoàn hảo như vậy. Lúc đó thật sự cậu cũng chẳng biết anh đã rời đi chưa hay vẫn còn ở bên trong hội trường, tuy rằng biết nguy hiểm nhưng cậu vẫn quyết định liều một phen bởi vì nếu cậu rời đi cùng dòng người mà sau cùng lại phát hiện không có anh, cậu sẽ hối hận cả đời này mất.

-"...."

Boun im lặng không nói gì. Mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng trong đầu phút chốc lại nương theo câu hỏi vừa rồi của cậu mà hiện lên hình ảnh lúc đó...

[-" Prem!!!! Em đang ở đâu vậy Prem!!!"]

Tiếng gọi của anh vang vọng khắp hội trường rộng lớn, anh điên cuồng tìm kiếm bóng hình nhỏ bé nhưng hoàn toàn không thấy cậu đâu cả. Dòng người trong hội trường cứ như dòng thác lũ lượt chạy ra ngoài khiến Boun theo đó cũng ra đến bên ngoài cánh cửa.

Vừa ra đến nơi, anh liền nhìn thấy người anh tìm kiếm đang co ro ở dưới sàn, sợ cậu bị người khác làm bị thương, Boun liền mạnh tay xô hết tất cả ra chạy đến nhanh chóng bế cậu vào trong lòng mình, lúc đó mặt dù trên gương mặt anh chẳng có chút biểu tình nào nhưng mà trong lòng lại vui mừng khôn xiết.

Thiếu chút anh đã quên mất nỗi hận trong lòng.

Thiếu chút nữa thôi...

Tôi nói cho em biết tôi đã sợ hãi mà tìm kiếm em như thế nào, em chê cười tôi phải làm sao?

Thấy anh im lặng không nói, Prem cũng không hỏi nữa. Cậu lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ,nhìn đường phố BăngKok về đêm hoa lệ mà thở dài...

Chắc là... chỉ trùng hợp nhìn thấy mà thôi.

------------------

Hai người cứ vờn nhau quài tui là tui còn xót dùm á trừi.... 😐😐😐😐😐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com